Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 19: Về tới nhà

Chương 19: Về tới nhà


Giọng nói đều đều, khản đặc của Nguyên Xương vẫn cất lên, một cỗ không khí t·ang t·hương tràn ngập trong không gian:

“Hai năm, thời gian trôi qua rất nhanh. Ta hôm đó thấy máu chảy nhiều lắm, lửa c·háy r·ừng rực. Hài tử mới sinh kêu góc thảm thiết, chốc lát bị ngọn lửa cuốn mất. Ánh đao kiếm lóe lên khắp cả một dãy phố, cái dãy phố ấy là của Trần gia, một tia sáng lóe lên là một cái mạng nằm xuống, xác c·hết khắp nơi. Ta xông ra, đánh thẳng một đường tới đại trạch Trần gia cầu viện, đến nơi cũng không khá hơn, tất cả đều đ·ã c·hết hết rồi.”

“Vị tộc trưởng đáng thương đang hấp hối, thấy ta chạy đến liền mở mắt, ta đang hoàng mang thì vị tộc trưởng ấy bật dậy chém c·hết một tên hắc y nhân nhảy tới định g·iết ta, sau đó hộc ra một ngụm máu, máu của ông ấy ấm lắm, nó cứ chảy, cứ chảy, như sinh cơ của ông ấy, cứ dần trôi mà không cách nào ngừng được.”

“Liên tử, ta biết ngươi cũng có quá khứ, ai cũng vậy. Ngươi có quá khứ tuyệt vọng với muội muội bị đám họ hàng c·ướp đoạt tài sản, ngươi tuyệt vọng với sự nghèo khổ mà không cách nào ngóc đầu nên nổi. Tuyệt cảnh đẩy ngươi tới tình trạng phải đi ă·n c·ắp, còn tuyệt cảnh của ta thì đẩy ta tới mức phải đi g·iết người.”

“Vào lúc ta tuyệt vọng nhất, Linh nhi tới, thắp lên cho ta một hi vọng, một hi vọng để sống sót, một hi vọng để tồn tại trong cái thế giới đầy khắc nghiệt này. Ta không biết đám hắc y nhân đêm đó là ai, nhưng ngay trong đêm cả Bát tộc đều bị diệt, ta cũng chỉ nghĩ được ra hai khả năng.”

“Ha ha, thực sự rất nực cười. Bọn chúng đấu đá quyền lực với nhau, cớ gì lôi ta và gia đình vào. Giờ ta đã biết, cha mẹ ta c·hết dường như là để giữ bí mật cho gia tộc đó, ha ha, con tốt thí hết mà…”

“Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Liên tử, ác mộng của ta rất nhiều, Tiểu Linh cũng thế, chúng ta đánh ra một đường, chạy trốn hai năm, một mạch từ Ái châu qua Hoan châu, vượt sông Vị Thủy được xưng là hải lưu trên bờ, hung hiểm vạn phần. Ngươi không biết chứ, cái thuyền của ta và Tiểu Linh nói thật ra chỉ là một cái đò nhỏ, vượt sống mất hai canh giờ, cũng là hai lần suýt vào miệng giao long.”

Giọng nói Nguyên Xương càng lúc càng điên cuồng. Ngô Sĩ Liên cầm xẻng trong tay ngơ ngác, sững sờ, không động đậy. Hắn chỉ biết Nguyên Xương cũng có quá khứ không êm đềm, không ngờ lại là tộc nhân Trần gia, một gia tộc đã bị hủy diệt cách đây hai năm.

Dưới chân Nguyên Xương đã được đào xong một cái hố. Hai tên phủ binh trực tiếp bị hắn đẩy xuống hố, tay bắn ra một biên thiết cầu, nhanh như chớp dùng một v·ũ k·hí phong thuộc tính quấn đất cát bay lên, lấp lại miệng hố.

Bục! Một tiếng âm trần đục vang lên, mặt đất rung rinh một chút, sau đó ngừng lại. Nguyên Xương lúc này tựa như một người bị rút mất xương, ngã vật ra trên đất, sắc mặt tái xanh không một chút huyết sắc.

“Xin lỗi, ta hơi mất kiểm soát.”

Thở hắt ra một hơi, Nguyên Xương cười khổ. Hai năm qua oán khí tích lũy quá nhiều, không thoải mái, áp bức lâu qua liền phát tiết ra hết một phen .

Ngô Sĩ Liên im lặng nhìn Nguyên Xương gật đầu một cái, không đáp lời, kình khí ẩn ẩn trong ống tay áo phất một cái xóa sạch v·ết m·áu trên mặt đất, mùi hương cũng tán đi, không để lại bất cứ dấu vết gì.

Vừa rồi nhận ra cái xác tên phủ binh bị hắn chém đầu còn chưa chôn, hắn liền đào thêm một cái hố, nữa, cẩn thận lấp đất lại, phủ thêm một tầng cát mỏng xóa sạch dấu vết mới yên tâm, đứng dậy, đem hai thanh Thăng Long và Hậu Xà cẩn thận quấn lại giắt vào bên hông.

Hai người nhìn nhau, nhoáng một cái đã phi thân nhanh về phía trước, bước chân điểm nhẹ tựa lông hồng, chớp mắt đã biến mất.

Trên đường đi, Ngô Sĩ Liên rốt cục cũng lên tiếng:

“Ngươi đã từng g·iết người?”

Nguyên Xương im lặng gật đầu.

Ngô Sĩ Liên thở dài không nói, bá·m s·át theo Nguyên Xương tới nhà của hắn.

Căn nhà ọp ẹp đơn sơ vẫn như vậy, im lặng không một tiếng động. Nguyên Xương nhíu mày một cái, như nghĩ tới cái gì đó, bước nhanh vào trong nhà đẩy toang cửa ra.

“Linh nhi!”

Hô to lên một tiếng, hắn hoảng hốt chạy thẳng tới bên giường nhìn Lữ Tiểu Linh sắc mặt trắng bệch, người nóng như lửa. Không ổn, là hoạt tính của thuốc mê quá nặng dẫn tới dị ứng!

Trong đầu hắn chỉ kịp nhảy ra hai từ dị ứng, nhanh chóng lấy trong nhẫn trữ vật một viên nén nhỏ đưa vào miệng Tiểu Linh, tay cầm cốc nước bên cạnh gác lên miệng nàng, từ từ hớp từng ngụm một.

Lữ Tiểu Linh vừa uống một ngụm nước liền so lên sù sụ, thân hình nhỏ bé run bần bật, hơi thở đứt quãng hổn hển. Nguyên Xương không hề nhíu mày, mặc kệ y phục bị ướt, hắn cẩn thận đưa một viên thuốc vào miệng nàng, hớp lấy một miếng hớp mớm.

“Ngươi…”

Ngô Sĩ Liên một bên kinh hãi, bộ mặt không thể tin nổi nhìn Nguyên Xương lúc này không hề cố kị gì mà hôn lên môi Tiểu Linh. Nguyên Xương làm xong, chỉ đáp:

“Đừng để tâm, mạng người quan trọng.”

Nói rồi, lại hớp thêm một ngụm nữa mớm cho Tiểu Linh.

Lữ Tiểu Linh lúc này mới dần bình ổn lại, hơi thở đều đặn, tuy còn chút gấp gáp nhưng đã qua được cơn nguy kịch. Hắn quên mất là con người dù không ăn ba ngày ba đêm không vấn đề, nhưng không uống nước ba ngày ba đêm thì đúng là chạm vào vạt áo tử thần.

Ra sau nhà dùng một cái khăn lành lặn sạch sẽ dấp nước, sau đó đem vào cẩn thận đặt lên trán Tiểu Linh, Nguyên Xương lúc này mới nhẹ nhõm thở phào, nếu Tiểu Linh xảy ra chuyện gì, cho dù lấy cả mạng ra đối hắn cũng chẳng đủ bồi.

Nhìn bộ dạng Nguyên Xương dường như cực kì quan tâm thiếu nữ nằm trên chiếc giường cũ nát, Ngô Sĩ Liên mở miệng, lại không biết nói gì cho tốt.

Rất muốn an ủi, nhưng lại chẳng biết nói ra lời nào.

Nguyên Xương vỗ vỗ bả vai Ngô Sĩ Liên, cười nhẹ nói:

“Nàng ấy là cái mạng của ta, bọn ta dựa vào nhau mà sống qua hai năm cơ cực, ta thề rằng, nếu có cơ hội, phải làm cho nàng được ăn ngon ngủ kĩ, một đời không lo ưu sầu, cho dù ta hi sinh cả cái mạng này cũng chẳng từ.”

Từ lúc hai người cùng nhau vượt qua ngàn dặm núi non, vạn trượng Vị Thủy sâu thẳm, hai sinh mệnh đã gắn kết với nhau lại lúc nào không hay.

Sống qua hai đời, Nguyên Xương tất nhiên hiểu rõ tấm chân tình mà Tiểu Linh dành cho hắn cao quý tới cỡ nào, vì thế hắn không ngừng cố gắng, lại lo sợ việc mình làm sẽ ảnh hưởng tới nàng, cứ chần chừ mãi, rốt cục qua hai năm cũng chẳng có gì tiên triển, nói đúng hơn là không dám tiến lên. Chứ nếu mà dựa vào thiên tư của hắn, bước vào Luyện Thần cảnh không hề khó chút nào, qua vài năm không chừng sẽ tiến vào Tích Nội cảnh.

“Hai năm mà các ngươi có thể sống trong điều kiện như thế này, có thật không đấy?”

Ngô Sĩ Liên lúc này mới để tâm quan sát xung quanh, dùng một giọng điệu không thể tin nổi hỏi Nguyên Xương. Hắn đã biết Nguyên Xương phải dựa vào một thứ linh khí đặc biệt nào đó để áp chế nguyền rủa, thậm chỉ ở một mức cực kì hạn chế, hai năm vừa rồi hầu như chỉ dựa vào thiếu nữ đăng nằm trên giường gánh vác, không thể làm ra bất cứ chuyện gì.

Không chờ cho Nguyên Xương trả lời, hắn lại nghĩ tới một vấn đề khác, hỏi:

“Này, nếu ngươi nói ngươi có cừu nhân, vậy sao lúc đại tẩu ra ngoài lại không có bị làm sao hết vậy?”

Ngô Sĩ Liên dùng hai từ “đại tẩu” để chỉ Lữ Tiểu Linh cũng không phải ngẫu nhiên. Qua ánh mắt của hắn, Nguyên Xương cực kì quan tâm tới Lữ Tiểu Linh, thậm chí không phải là thanh mai trúc mã nữa, ánh mắt của Nguyên Xương nhìn Tiểu Linh tràn ngập yêu thương, cùng đó là d·ụ·c vọng khống chế khổng lồ.

Nguyên Xương một bên đang thay khăn ướt cho Tiểu Linh, chỉ mơ hồ nghe được câu hỏi của Ngô Sĩ Liên, đáp:

“Trời có thiên lý, giới tu sĩ cũng có quy tắc riêng, chính là không được hạ sát thủ với phàm nhân, kẻ nào dám hạ thủ, chắc chắn sẽ bị cả hai phe t·ruy s·át, tuyệt không nhân từ.”

“Cái quy tắc này ta cũng chẳng biết ai chế định ra, nhưng với ta mà nói là một điều tốt, với Tiểu Linh cũng là vạn hạnh trong bất hạnh. Nàng ấy theo ta là chịu khổ, ta đã từng nói rất nhiều rằng cứ mặc kệ ta,cho ta tự sinh tự diệt là được, nhưng nàng ấy nhất quyết không bỏ đi, từ giây phút ấy, cả cái mạng của ta đã sang tên Lữ Tiểu Linh rồi.”

Ngô Sĩ Liên thở dài, nói:

“Giờ ta đã hiểu tại sao ngươi mặc dù thời gian gấp gáp, phải nhanh chóng rời khỏi trấn Kim Dương ngay nhưng vẫn một mực không chịu, thì ra là vì nàng.”

Nguyên Xương mò ra bếp, lắc lắc thùng gạo sạt sạt vài tiếng, thật may vẫn còn đủ nấu một chút đủ chiêu đãi đồng bạn. Mắt liếc thấy hai con cu gáy khá lớn đậu bên ngoài ruộng bên, tay hắn khẽ búng một cái, vài mảnh sắt sắc bén bay vụt đi, cắt qua gáy mấy con chim.

Con cu gáy đổ xuống, thân thể co giật vài cái rồi im bặt. Nguyên Xương nhẹ nhàng bật qua tường rào, xách hai con cu gáy còn chảy máu ròng ròng về, cầm lấy con dao, nhóm lửa, thuần thục làm sạch con chim, chặt khúc cho vào hầm cháo.

Cả quá trình không chút tì vết, trù nghệ thuần thục. Nồi cháo đun sôi chừng hơn một tiếng, tay hắn vẫn đảo không ngừng, bí quyết của nồi cháo ngon không phải ở gia vị, mà nằm ở việc có khuấy nhiều và đều tay hay không.

Nồi cháo láng mịn, không chút tì vết cuối cũng hoàn thành. Nguyên Xương bưng cả nồi cháo lớn vào, chân đá một cái mấy cái bát gỗ cùng thìa, đũa gỗ từ trong chạn bật ra, xếp gọn gàng ở trên cái bàn.

“Ha ha, kĩ thuật đá thật tốt.”

Ngô Sĩ Liên một bên khen một tiếng. Động tác của Nguyên Xương rất tự nhiên thuần thục, bát đũa xếp gọn gàng. Nguyên Xương cũng không để tâm, chỉ cười, sau đó múc một bát cháo đem tới bên giường, khẽ gọi:

“Tiểu Linh, Tiểu Linh, là ta.”

Lữ Tiểu Linh “ưm” lên một tiếng, cả thân hình vặn vẹo, mặt nhăn lại khó chịu. Nguyên Xương vội vàng sờ lên trán, đã hạ sốt, hiện tại không còn vấn đề gì nữa, có lẽ do quá mệt mỏi thôi.

Lại đem khăn đi giặt, quay vào lau qua người cho nàng, Nguyên Xương mặc kệ tên họ Ngô kia đang tò mò nhìn, trực tiếp đá hắn bay ra ngoài. Nữ nhân của lão tử, cho ngươi nhìn thì còn thành cái thể thống gì nữa.

Giọng Ngô Sĩ Liên bên ngoài bi phẫn thấu trời cao:

“Trời ơi, ngươi đối đãi bằng hữu ngươi như thế đấy, đau c·hết mông ta…”

“Ngươi dám ngó vào ta sẽ móc mắt.”

Mặc kệ thằng cha cô độc đó bên ngoài, Nguyên Xương chỉ lạnh băng nói một câu, sau đó lại nghĩ gì đó, múc một bát cháo khác đưa cho hắn, nói:

“Ngươi ăn trước đi, ta có chăm Linh nhi một chút, lát sẽ bồi sau.”

Nói rồi, lại quay vào bên trong.

Ngô Sĩ Liên nhìn bát chào nhỏ, không nhiều, nhưng láng mịn, thơm nức mũi. Không nhịn được cầm thìa múc một muôi nhỏ đưa vào miệng, vị béo ngậy cùng ngọt lịm từ gạo từ từ tan ra toàn lưỡi, bao phủ mọi vị giác khiến hắn không khỏi cảm thán một tiếng:

“Trù nghệ thực tốt nha.”

Nguyên Xương bên trong nhà đang cẩn thận cởi y phục Lữ Tiểu Linh ra. Thân hình tiểu cô nương 14 tuổi hầy gò khiến hắn vô cùng đau xót. Lấy cái khăn đã dấp nước ấm để bên cạnh, hắn nhẹ nhàng lau người cho nàng, động tác dịu dàng thuần thục, chỉ sợ nữ hài trước mặt nếu lau quá mạnh sẽ vỡ tan ra như pha lê.

Cả một quá trình đầu óc Nguyên Xương hoàn toàn vô tạp niệm, một lòng chỉ muốn chăm sóc Lữ Tiểu Linh, không hề có một chút ý nghĩ nào khác. Bàn tay hắn nhu hòa, cầm khăn ấm lướt qua làn da trắng nõn của của Tiểu Linh, chốc lát lại dấp nước lại, lau người tiếp cho nàng.

Làm xong một lượt, trán đã chảy ra một dòng mồ hôi nhỏ, rịn chảy đều, Nguyên Xương thả cái khăn vào chậu nước ấm, ngồi nhẹ nhàng sang một bên.

Tiểu Linh trước giờ vẫn ít khi ốm, một phần nguyên nhân là do nàng được luyện võ từ bé, cảnh giới không thấp, sức chịu đựng hơn xa người thường, phần còn lại chính là hoàn cảnh không cho phép nàng được gục ngã, phải liên tục làm việc vất vả, qua hai năm liên tục, chắc chắn cơ thể cũng quá sức chịu đựng.

“Xin lỗi, là do ta.”

Nguyên Xương hơi cúi người xuống, thì thầm bên Tiểu Linh, mệt mỏi nằm gục bên cạnh giường.

Ngô Sĩ Liên bên ngoài thò đầu qua cửa sổ nhìn vào, âm thầm lẩm bẩm:

“Đúng là có lão bà ắt bỏ bằng hữu, ài, nhưng cháo ngươi nấu ngon thật, không ăn thì phí, để dành một phần cho tẩu tẩu, phần của ngươi, ta không khách khí đâu nhé.”

Ngồi một mình bên ngoài hiên cửa, Ngô Sĩ Liên đưa ánh mắt xa xăm về phá trước, một ánh mắt vô định, trống rỗng.

Cũng bốn năm rồi, không biết tiểu muội hiện giờ có sống tốt hay không. Hắn rất muốn đưa muội muội mình đi cùng, nhưng hiện giờ không chắc là nàng còn ở đó không, chỉ sợ đế chỗ để ở cũng chẳng có, mảnh đất mà song thân hắn để lại cho hai huynh muội tuy không lớn, nhưng cũng là một gia sản đủ sức khiến người ta phải đỏ mắt.

Không đê ý tới vấn đề này nữa, Ngô Sĩ Liên gục đầu lên gối, bát cháo trống rỗng nằm bên cạnh, y như tâm tình đang trống rỗng của Ngô Sĩ Liên.

Nguyên Xương từ trong phong bước ra, nhìn tên này trước mắt là biết ngay ai là thủ phạm ăn mất cháo của mình. Nhìn thần sắc vô định của Ngô Sĩ Liên, Nguyên Xương thở dài:

“Đừng vội, đợi ta một chút, sau đó sẽ lập tức chạy sang nhà ngươi đón tiểu muội ngươi về đây, sau này dễ bề chăm sóc.”

Ngô Sĩ Liên lắc đầu, đáp:

“Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta cũng không chắc muội ấy còn ở đó không. Đám lang sói đó mà còn để lại cho muội ấy một bộ y phục đã là phúc tám đời rồi.”

Giọng nói hắn mang theo một chút buồn bã, lạnh nhạt, ánh mắt nhìn quanh đầy xa lạ, dường như không thể hòa hợp với thế giới này. Nguyên Xương biết đây là một loại ám ảnh cưỡng chế, Ngô Sĩ Liên vẫn tự cho mình là một tù nhân, không được phép ra thế giới bên ngoài, hoàn toàn không thể hòa hợp được

Chuyện hòa hợp cần thời gian, hắn cũng không có cách nào tốt hơn cả, chỉ có thể cho Ngô Sĩ Liên một chỗ im lặng, tự mình thích ứng, tuy rằng hơi chậm nhưng đó là phương án duy nhất và Nguyên Xương có thể dùng hiện giờ.

Chương 19: Về tới nhà