Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Khách Dị Giới
Unknown
Chương 21: Cổ đạo Mai Lĩnh
Nguyên Xương thả lỏng cơ thể thả mình lên dãy ghế dài, lại thấy ghế quá hẹp, bèn nằm thẳng xuống dưới sàn xe. Sàn xe sạch sẽ, được lót rơm dày, rất mới, còn thơm mùi lúa nhàn nhạt. Lữ Tiểu Linh lúc này thì đang nghịch mấy khối linh thạch mà Nguyên Xương đưa cho, nàng có biết thứ này do Nguyên Xương kể cho nghe nhưng chưa tiếp xúc với nó bao giờ.
“Đây là linh thạch sao, thật đẹp nha.”
Lữ Tiểu Linh hưng phấn cầm hai khối linh thạch chập vào nhau, tức thì linh khí bên trong linh thạch liền tản ra ngoài một hơi nhẹ, tán loạn nhưng bất giác khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Nguyên Xương không có quay đầu nhìn, nằm xoay nghiêng người dưới sàn xe, nói:
“Chỉ là linh thạch hạ phẩm mà thôi nhưng nó cũng có giá trị, nếu muội có linh căn, ta có thể giúp muội tu luyện, lúc đó muội có thể hấp thu được linh khí trong những khối linh thạch này để tu luyện.”
Lữ Tiểu Linh mắt sáng lên, hứng thú hỏi:
“Muội có thể trở thành tu tiên giả?”
Nguyên Xương gật đầu trả lời:
“Trên lí thuyết thì là vậy, nếu muội có linh căn.”
“Làm sao để biết được muội có linh căn hay không? Nguyên ca, huynh chắc hẳn có cách chứ?” Lữ Tiểu Linh bắt đầu mơ màng, nàng cực kì hâm mộ Nguyên Xương có thể tạo ra những đoàn hỏa diễm khổng lồ một cách tùy ý để t·ấn c·ông địch nhân, hay di chuyển nhanh như chớp, tạo ra những bức tường đất chặn lại công kích của kẻ địch.
“Cũng không hẳn là không có cách, tuy nhiên hiện giờ ta không có công cụ giúp muội có thể kiểm tra linh căn. Nếu quãng đường phía trước thuận lợi thì có thể ghé vài chỗ mua Khảo Linh châu, ta có biết vài chỗ là chợ tu sĩ, nơi đó không thiếu mặt hàng này.”
Nguyên Xương hơi nhíu mày, sau đó bình thản nói ra. Thời gian trước đó hắn đi lịch luyện không ít, khắp mọi nơi, đa số tộc nhân Trần gia muốn có địa vị cao hơn đều làm như vậy, Nguyên Xương lúc đó mong ước lớn nhất là trở thành một đệ tử nội trạch nên đã không ngừng khắc khổ luyện tập, đối với những chợ tu sĩ cũng dạo qua mua bán không ít, tất nhiên sẽ tinh thông mấy chỗ này vô cùng.
Bên ngoài tiếng của Ngô Sĩ Liên truyền vào:
“Ta cũng muốn thử xem ta có linh căn hay không, nhớ kiểm tra cho ta một cái. Tuy rằng mạng ngươi cứng, nhưng bám lâu thì kiểu gì cũng có ngày gãy, bổn công tử còn muốn dương danh đại lục đây, ha ha.”
Nguyên Xương cũng cười không đáp, kì thực người có linh căn trong dân gian cũng rất nhiều, chỉ là tỉ lệ đó so với toàn dân thì lại ít tới đáng thương, hơn nữa chất lượng linh căn cũng không hẳn là tốt, thường là đơn hệ, nếu là song hệ linh căn thì đã là thiên tài rồi.
Song hệ linh căn, đó là thiên tài so với bên ngoài, nhưng trong các đại tộc thì lại chỉ thuộc hàng phổ thông, vì thường đệ tử thế gia đại tộc tu tiên sẽ có ưu thế về di truyền huyết mạch, chuyện xuất hiện song linh căn là vô cùng bình thường, trong mười đứa trẻ có thể có tới 6 – 7 đứa là song hệ linh căn, không hề hiếm có.
Linh căn chia là 7 hệ chính bao gồm Thủy, Hỏa, Thổ, Mộc, Kim, Lôi, Phong, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện dị linh căn, trong truyền thuyết từng có người có linh căn là không gian, bất quá vì không có công pháp thích hợp nên đã trở thành một phế nhân, chứ một linh căn như không gian chắc chắn uy lực không hề tầm thường.
Có nhiều nguyên nhân sinh ra dị linh căn, nhưng thường thấy nhất là hai đến ba loại linh căn dung hợp lại với nhau, lúc đó gọi là dị linh căn nhị hệ hoặc dị linh căn tam hệ, uy lực vượt xa so với đơn hệ, nhưng cũng vì thế mà những người sở hữu linh căn loại này thường thân thể không ổn định, tỉ như trước kia cũng có một vị tộc nhân Trần gia sở hữu linh căn nhị hệ Hỏa và Lôi, tạo ra Viêm linh căn, sức thiêu đốt cực kì khủng bố, hơn xa linh căn hỏa hệ, hơn nữa còn mang tính chất bạo tạc nếu áp s·ú·c chân khí được tinh luyện.
Tuy nhiên kết cục của người này rất thảm, vì khi tu luyện đột phá lên Tích Nội cảnh, lại không thể kiểm soát tốt chân khí trong người dẫn tới tự bạo mà c·hết, thực sự khiến người ta cảm thấy nuối tiếc, nhưng từ đó cũng cho mọi người một cái nhìn khác về dị linh căn.
Nguyên Xương trước kia là một người có linh căn tam hệ Hỏa – Mộc – Phong, là một tổ hợp linh căn cực mạnh với làm chủ là Hỏa hệ, dùng Mộc duy trì tính thiêu đốt của Hỏa, lại có Phong linh căn khuếch tán nên uy lực khi thi triển chiêu thức, nhất là Hỏa hệ vũ kĩ lại càng khủng bố, vượt xa so với người sở hữu Hỏa linh căn đơn thường thi triển.
Chính vì điều này khi Nguyên Xương thi triển một chiêu [Thiêu Linh Quyền] kia mới có thể ngăn lại một chút thế công của lão già họ Minh, nếu không lấy thực lực nghiền ép ra mà nói, một chiêu [Thiêu Linh Quyền] kia căn bản chẳng là cái thá gì, vừa chạm vào liền sẽ bị phá ngay.
Một quãng đường đi gần năm mươi dặm khá thuận lợi, thỉnh thoảng có gặp phủ binh đi tuần tra xét, nhưng ba người bọn hạ đã sớm có chuẩn bị, Ngô Sĩ Liên đã cải tạo trước qua thùng xe một lượt, lúc bị kiểm tra thì hai người trốn xuống một khoảng nhỏ dưới gầm xe, độn hàng hóa lên trên, thế là qua được.
Tới một thôn nhỏ, ba người nhanh chóng tìm nhà trọ, thuê gửi xong xuôi, sau đó tìm một quán ăn.
Nguyên Xương kêu tiểu nhị vài món, sau đó yên vị tại bàn, nói:
“Ta ước tính rằng, nếu cứ đi như thế này thì sẽ cần tốn ít nhất hai tháng mới có thể tới Chung châu được, đấy là tính thời gian nếu thuận lợi khởi hành, còn vô số chuyên khác có thể xảy ra sẽ làm chậm thời gian tới.”
Ngô Sĩ Liên gật đầu, đáp:
“Phải, hơn nữa ngựa cũng phải thay liên tục, một đêm không đủ thời gian để một con ngựa chạy cả ngày có thể hoàn toàn khôi phục thể lực, ta kiến nghị đi nửa đường sẽ đổi một con ngựa khác, một là mua, hai là trao đổi ngựa trong các chợ gia s·ú·c, trả thêm một chút tiền là được, Nguyên Xương, Tiểu Linh, hai người chọn cái nào?”
Lữ Tiểu Linh đang gắp một miếng thịt vào bát, cười nhẹ nói:
“Tiểu muội bất quá chỉ là đi cùng, cũng không có quá nhiều kiến thức về chuyện này, cứ nghe theo ý kiến của Nguyên đại ca thì hơn.”
Nguyên Xương hơi trầm tư, gõ gõ bàn cân nhắc lợi hại, rốt cục nói:
“Cứ mua đi, ngựa bán được thì bán, không bán được thì cho nó theo một ngày, tới địa điểm tiếp theo ta không tin không có người mua.”
Ngô Sĩ Liên gật đầu, đây là một cách hay.
Nguyên Xương gắp cho Tiểu Linh mấy miếng rau. Nữ nhân ăn thịt nhiều thường không tốt cho sức khỏe lắm, ăn rau sẽ tốt hơn. Điều này khiến cho nàng không vừa lòng giảu môi, rõ ràng thịt ngon hơn, thế mà cũng keo kiệt.
Một đêm dài qua đi.
Tiểu thôn này có tên là Sử gia thôn, do đa phần là người họ Sử. Sử gia thôn ban đêm yên tính thế mà sáng hôm sau náo nhiệt lạ thường. Trời chưa sáng đã nghe tiếng xe trâu xe bò lăn trên đường, xen lẫn với tiếng ngựa hí, bò rống, tiếng la hét của các thương nhân vất vat điều khiển lũ s·ú·c· ·v·ậ·t của mình. Khi ba người Nguyên Xương, Lữ Tiểu Linh, Ngô Sĩ Liên tỉnh dậy xuống dưới đường thì thấy bên ngoài đã chật ních những đoàn xe hàng, trải suốt từ đầu thôn tới cuối thôn.
Ngô Sĩ Liên kinh ngạc nhìn đoàn xe, hỏi:
“Đây mà là một thôn trang nhỏ sao?”
Lão chưởng quầy nhà trọ bên trong cười nói:
“Ba vị không biết chứ Sử gia trang chúng tôi là một trong những thôn trang giàu có nhất trong phạm vi trăm dặm quanh đây, ngay cả sang bên Bình châu hay Vương châu cũng khó tìm ra một thôn trang nào giàu có được như chúng ta.”
Giọng nói của lão chưởng quầy tự hào, lão đang sắp xếp lại mấy chùm chìa khóa, gẩy gẩy bàn tính tính tiền cho mấy khách nhân tới muộn hôm qua, toàn là thương nhân, sáng nay họ sẽ rời đi.
Nguyên Xương trầm ngân mở bản đồ ra, chợt hiểu.
Phía trước cách Sử gia thôn không xa là cổ đạo Mai Lĩnh, là con đường rộng và an toàn nhất để tới Bình Châu và Vương châu, lại có thể men theo cái dãy núi nhỏ kia để lên Cao Lạng trấn, nơi này rất nhiều phủ binh đóng giữ, giặc c·ướp không có cơ hội làm việc xấu nổi, thế nên đã trở thành vùng đất trù phú trong mắt của các thương nhân.
Nằm ở vị trí đắc địa, Nguyên Xương rất lấy làm lạ, sao không có phủ binh đóng quân ở đây, chẳng lẽ họ không nhận ra nếu chỉ cần phái một nhóm phủ binh trấn thủ cái Sử gia trang này thì có thể kiểm soát con đường huyết mạch lớn nhất dẫn tới thành Lương Bằng, lại khống chế được con đường lên trấn Cao Lạng, thực sự rất khó hiểu.
Thương nhân qua lại nơi này rất nhiều, Lữ Tiểu Linh đang quan sát xung quanh, tay thắt dây cương cho con ngựa, đột nhiên nhìn thấy gì đó, nhỏ giọng nói với Nguyên Xương:
“Không ổn, là phủ binh tuần tra.”
Cả Nguyên Xương và Ngô Sĩ Liên sắc mặt đều trầm xuống, đánh mắt về phía cuối thôn, thấy một đoán phủ binh khôi giáp đầy đủ, hông mang loan đao kí hiệu Trung Phủ đang đi kiểm tra từng xe hàng một. Biết không thể chần chừ lâu, hai người lập tức chỉnh lí lại hàng hóa trên xe, trèo lên leo vào bên trong.
Lữ Tiểu Linh ăn ý nhảy lên trên càng xe, đội cái mũ rơm che kín khuôn mặt, đánh xe nhanh chạy khỏi Sử gia thôn. Tốc độ rất nhanh, xô ngã cả người đi đường, chớp mắt đi lại liền dạt sang hai bên đường tạo thành một lối thoát rộng rãi cho xe ngựa chạy.
“Ai là người điều khiển cỗ xe kia, mau đứng lại!”
Một tên phủ binh mắt tinh, chớp mắt nhìn thấy cỗ xe ngựa của Nguyên Xương đang rời đi thì hét lớn, tiếp đó cả một đám phủ binh cũng chạy đuổi theo, gươm tuốt sáng loáng.
Nguyên Xương nhảy ra khỏi khoang xe, đẩy Tiểu Linh vào bên trong, nói:
“ Hai người ngồi im và bám chắc. Sĩ Liên, giúp ta bảo vệ Tiểu Linh, chúng ta sẽ đi rất nhanh.”
Ngô Sĩ Liên gật đầu, rút thanh Bàn Nham ra thủ sẵn.
“Yên tâm, hai chúng ta có đủ sức để phòng bị.”
Nguyên Xương thấy vậy mới yên tâm trở lại, tay lấy trong nhẫn trữ vật ra một đạo Khinh Thân phù lam sắc, bấm niệm pháp quyết vài cái liền dán lên người con ngựa màu hạt dẻ. Nó hí lên một tiếng, toàn thân bỗng nhẹ tênh, phi nước kiệu trên đường cái nhanh như gió.
“Mau đứng lại! Người đâu, đem ngựa ra đây…”
Đằng sau truyền lại mấy tiếng quát tháo của đám phủ binh và tiếng ngựa hí. Hai người Lữ Tiểu Linh và Ngô Sĩ Liên căng thẳng, thủ sẵn v·ũ k·hí của mình, chỉ chờ một đạo ám tiễn hay một tên phủ binh bay vào, lập tức sẽ xuất thủ ngăn chặn.