Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Khách Dị Giới
Unknown
Chương 22: Ngân diện nhân.
Đột nhiên, soạt một tiếng, hai hắc y nhân từ đâu nhảy ngay xuống nóc thùng xe, trùy thủ sáng loáng phát ra hàn quang bức người trong tay nhắm thẳng tới cổ Nguyên Xương dứt khoát đâm xuống
Nguyên Xương ánh mắt co rút, cơ thể run lên bần bật.
Là những hắc y nhân đã t·ấn c·ông Trần gia hai năm về trước, hắn nhớ rất rõ.
Kí ức khủng kh·iếp ùa về, trong chốc lát khiến hắn đâm ngây ngẩn. Hai hắc y nhân nhìn thấy được một tia trì trệ trong mắt Nguyên Xương, ngay lập tức chớp lấy cơ hội, tăng lực đạo đâm mạnh xuống, tiếng kim loại xé gió khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
Bỗng nhiên, từ trong thùng xe Lữ Tiểu Linh nhảy ra, trên tay là thanh trường đao lưỡi mỏng dài như cánh ve kì lạ chém tới chỗ hai hắc y nhân, quát:
“C·hết!”
Miệng phun ra một chữ “c·hết” Lữ Tiểu Linh vung trường đao chém một đường phạt ngang, lưỡi đao mỏng tang run lên, ẩn chứa kình khí sắc bén kinh người như muốn cắt đôi không gian chém tới hai hắc y nhân, buộc bọn chúng phải ngưng thế công Nguyên Xương lại, giơ trùy thủ ra đỡ.
Ầm ầm ầm…
Kình khí giao phong mãnh liệt, Lữ Tiểu Linh ánh mắt như phun lửa, nội lực điên cuồng trút vào trường đao “roẹt” một tiếng liền đánh bay hai hắc y nhân bay về đằng trước, cắt phăng hai thanh trùy găm vào cây cối bên đường.
“Để ta!”
Từ bên trong thùng xe Ngô Sĩ Liên lao ra vụt một cái, quát lớn. Lữ Tiểu Linh phối hợp gật đầu, một chiêu kia nàng đã trút vào đây tới tám thành nội lực, cần một chút thời gian để khôi phục.
Ngô Sĩ Liên lăng không ba bước liền lướt tới trước mặt hai hắc y nhân, ánh mắt sắc lạnh, Bàn Nham kiếm trầm trọng tựa thái sơn, lại lăng lệ như phong nhận chém ra không chút lưu tình. Hai hắc y nhân nhận thấy trùy thủ trong tay đã hoàn toàn bị phế, vội vàng lấy từ trong áo ra một khối sắt lập phương khá lớn, bóp một cái liền bật ra thành một cái thuẫn che kín người từ phía trước.
Hắn căn bản không quan tâm tới việc đối phương giơ ra thủ đoạn gì, Bàn Nham ra sao Ngô Sĩ Liên tuy mới chỉ sử dụng chưa được một ngày nhưng với kiếm pháp nền tảng trước đó đã giúp hắn nhanh chóng quen thuộc nó, giờ đây không chút ngần ngại chém xuống.
“Xoẹt!” một tiếng lớn, thanh kiếm lăng lệ xuyên qua thiết thuẫn chém trúng hai hắc y nhân, biến chúng thành bốn nửa cơ thể, không kịp kêu lên một tiếng. Máu bay lả tả, rơi xuống như mua bụi, nhuộm đỏ cả không gian.
Hai cái xác phun máu rơi xuống đường đất, đại thuẫn bị phá vỡ cong vẹo, mảnh vỡ bắn tứ phía bốc lên khói bụi mù mịt mang theo huyết khí tanh nồng. Chốc lát liền có mấy con quạ sà xuống, rỉa rỉa cái xác.
Ngô Sĩ Liên cười lạnh:
“Chỉ bằng tấm sắt vụn đó mà muốn ngăn cả lại Bàn Nham của ta sao?”
Lúc này hai người Lữ Tiểu Linh và Nguyên Xương với để ý, xung quanh chiến trường văng đầy mảnh vỡ thiết thuẫn sắc nhọn, trong lòng hơi kinh hãi về uy lực của Bàn Nham kiếm
Khiên, thuẫn, chính là sinh ra để khắc chế lại đao kiếm, chỉ có loại đao kiếm cực lớn mới có thể đè ép phá vỡ. Bàn Nham kiếm tuy rằng bị khắc chế bới hai tấm thuẫn bài kia, nhưng do phẩm cấp cách nhau quá xa không cách nào đánh đồng nên sự khắc chế này hoàn toàn bị phá bỏ không còn chút gì, thuận lợi chém g·iết hai hắc y nhân mà không gặp chút trở ngại nào.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Ngô Sĩ liên rơi xuống trần xe, sau đó chui vào bên trong thở dốc. Nguyên Xương ném cho hắn một bầu nước lớn, Ngô Sĩ Liên không chút do dự tóm lấy tu ừng ực, cả người lúc này mới khoan khái, thả lỏng ngồi dựa vào thành xe.
“Cảm ơn.”
Nguyên Xương chỉ biết nói ra câu này, với thực lực cùng thủ đoạn của hắn thì không khó để xử lí hai hắc y nhân này, nhưng vì quá kinh hãi vì quá khứ, sinh ra trì trệ, buộc phải để hai người Lữ Tiểu Linh và Ngô Sĩ Liên ra tay, cứu hắn lấy một mạng.
“Đã phát hiện rồi sao…”
Hơi nghĩ đến vấn đề này, hắn lập tức biết tại sao mình bị tập kích. Thiên Địa Toái Sơn pháp vốn là vũ kĩ đặc trưng của Trần gia, trong mỏ hắn đã thi triển, hiển nhiên đám người kia cũng đã đánh hơi được tung tích của hắn.
Nghĩ tới đây, Nguyên Xương không khỏi rùng mình, đây mới chỉ là một lần tập kích, không biết sau khi đám người kia phát hiện á·m s·át thất bại, liệu còn bao nhiều lần á·m s·át nhằm vào hắn nữa, nhất định phải cẩn thận đề phòng.
Sờ tay lên cặp Long Xà, lại nhìn Bàn Nham kiếm của Ngô Sĩ Liên, Nguyên Xương ước chừng hai thanh Long Xà này nếu hợp lại sẽ là Hoàng giai hạ phẩm, vì chỉ riêng thanh Bàn Nham kia đã là Tinh giai, còn là Tinh giai thượng phẩm, hai thanh Hậu Xà và Thăng Long này nếu tách ra thì không bàng với Bàn Nham, nhưng hợp vào sẽ hơn Bàn Nham một bậc.
Đây là tiền vốn để dựa vào, Nguyên Xương biết Hoàng giai thì thường cũng chỉ có các tu tiên giả từ Tích Nội cảnh nên mới sở hữu, trong tộc cũng chỉ có những chấp pháp ngoại đường mới có, đám tiểu quỷ như bọn họ căn bản chẳng còn được sờ đến. Vì thế, khi mà trong tay hắn mà còn cầm cặp Long Xà kiếm này tức thực lực cũng cao hơn một bậc, từ Luyện Thể cảnh đỉnh phong trở xuống là không sợ bất kì ai.
Chiến đấu diễn ra trong chớp mắt chỉ khiến tốc độ chạy của xe giảm đi một chút, sau đó nhanh chóng khôi phục chạy nhanh lại. Nguyên Xương nhìn sắc trời, hiện tại là gần sáu giờ sáng. Nếu chạy liền một mạch mà không gặp bất trắc gì thì tới tầm hai giờ chiều có thể tới được trước cổ đạo Mai Lĩnh.
Hắn cũng không lo lắng chuyện tập nã sẽ lan tới các vùng khác ngoài trấn Kim Dương vì căn bản mỗi trấn, châu khác nhau là cực kì rộng, đường mòn lối nhỏ vô số, phủ binh căn bản không thể kiểm soát hết được, chỉ riêng trấn Kim Dương thôi đã và vạn dặm vuông, cổ đạo Mai Lĩnh dài hơn năm trăm dặm, nói là an toàn, kì thực là cường đạo c·ướp b·óc không thể tiến vào quá nhiều nên mới an toàn như vậy.
Nếu vậy, đi qua cổ đạo Mai Lĩnh tuy rằng là đưa thân vào trong miệng cọp, nhưng lại đảm bảo được tính bất ngờ, có thể vượt tới Bình châu hoặc Vương châu mà không ai ngờ được bằng cách này.
Suy nghĩ cẩn thận lại, Nguyên Xương lại bỏ ý định kia đi. Tính cách hắn cẩn thận, đương nhiên sẽ không đưa đồng bạn vào chỗ c·hết, huống chi hai người trên xe kia đều là đối với hắn là cực kì quan trọng. Vì thế Nguyên Xương quyết định vượt biên qua lối mòn, cùng lắm nếu gặp phủ binh thì chiến một trận, hắn tin lực lượng của mình và hai người Tiểu Linh và Sĩ Liên hợp lại có thể phá được phủ binh.
Chiếc xe ngựa cứ như vậy lao v·út đi trên con đường cái, một đường thông suốt không gặp bất kì ngăn cản nào. Tới gần cổ đạo Mai Lĩnh, Nguyên Xương cho dừng xe lại, quay người vào trong, nói:
“Chúng ta sẽ không dùng xe ngựa nữa, từ đây sẽ đi bộ, hoặc đi thuyền, hoặc cưỡi ngựa đơn.”
Ngô Sĩ Liên hơi nghi hoặc nhìn Nguyên Xương, hỏi:
“Sao lại thế, xe ngựa rõ ràng hơn chứ?”
Không phải Ngô Sĩ Liên ham an nhàn, mà lời nói của hắn hoàn toàn có đạo lí. Tốc độ di chuyển của bọn họ tuy rằng trong thời gian ngắn huy động nội lực và chân khí thì có thể hoàn toàn vượt qua ngựa phi nước kiệu, nhưng nếu lâu dài thì không thể so với ngựa được, cùng lắm được hai ba khắc, không thể lâu hơn.
Nguyên Xương lắc đầu, đáp:
“Đó là trước kia, nhưng hiện nay đám phủ binh đã phát hiện ra tung tích chúng ta, nhất định sẽ không bỏ qua bất kì chiếc xe nào, vì thế nhất định phải bỏ xe. Cách này tuy cơ bản, nhưng có thể tránh thoát được sự truy bắt của phủ binh khá hiệu quả.”
Ngô Sĩ Liên trầm ngâm nhìn bản đồ, hỏi:
“Cứ cho là như vậy đi, nhưng bây giờ chúng ta sẽ đi hướng Bình châu hay Vương châu?”
Nguyên Xương cũng nhìn lên bản đồ, Liên Diện sơn chắn ngang đường từ trấn Kim Dương tới hai châu Vương, Bình, nơi này c·ướp phá nhiều, cường đạo vô số, nếu đi qua quả thực có chút nguy hiểm.
Lữ Tiểu Linh sau khi phi tang hoàn toàn chiếc xe thì nhảy nhót chạy lại bên Nguyên XƯơng, vừa thấy hắn chăm chú di tay trên Liên Diện sơn, nàng chợt nói:
“Trong cổ đạo Mai Lĩnh có nội ứng của Lữ gia của muội,là phụ thân muội bố trí, hiện tại Lữ h=gia không còn, hắn vẫn còn ở trong đấy.”
Nguyên Xương nhìn Lữ Tiểu Linh chỉ, hơi suy nghĩ một, sau cùng nói:
“Cứ làm đi, dù sao cũng chẳng còn cách nào nữa.”
Mấy người bàn bạc một hồi, sau đó lại lên đường. Ngô Sĩ Liên nhận lấy dây cương, tháo ra, vỗ nhẹ cổ con ngựa, lại chải lông cho nó một chút. Bọn họ không thể mang nó theo để tránh bị lộ, nhưng nó đã tận lực chở bọn họ từ thanh Lương Bằng tới đây, ít nhiều gì cũng phải có chút báo đáp.
Vỗ mạnh lên mông con ngựa, nó hí lên một tiếng, nhận ra dây cương không còn liền điên cuồng phóng đi, mất hút trong rừng.
“Đi thôi.”
Nguyên Xương nhìn hai người, sau đó cất bước.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong một ngôi nhà hoang vắng, lụp xụp, cây cối um tùm, hai hắc y nhân vác theo hai cái xác đem tới căn nhà, đặt trước mặt một nam nhân đeo mặt nạ bạc che nửa mặt, nửa còn lại bị tóc rũ xuống che khuất. Ngân diện nam tử chỉ liếc qua cái xác một cái, sau đó lạnh lùng hỏi:
“Nhiệm vụ thất bại?”
Hai hắc y nhân bên dưới quỳ một chân đáp:
“Hồi bẩm sát sứ, nhiệm vụ của hai tên Ất Nhị, Ất Tam đã thất bại, hình như là bị một thanh kiếm cực kì sắc bén chém trúng, thân thể đứt lìa, c·hết rất thảm.”
Ngân diện nam tử lúc này mới đứng dậy, từ chiếc ghế gỗ đi tới chỗ hai cái xác đã không còn toàn vẹn bị quạ mổ, bàn tay vạch một vài v·ết t·hương sâu, gật đầu nói:
“Ừm, ta biết rồi, sẽ bẩm báo lên tông chủ. Toàn lực triển khai tìm g·iết những kẻ còn sót lại, nhân thủ do tông môn cung cấp không thiếu, nhất định phải diệt sạch hậu nhân Bát tộc.”
“Rõ!”
Hai hắc y nhân tuân mệnh một tiếng, nhảy vọt ra khỏi cửa sổ biến mất. Ngân diện nam nhân tiến tới bên cửa cầm một cái lục lạc nhỏ rung rung vài cái, tức thì trên trời vang lên một tiếng kéo bén nhọn, vụt rồi phạch một tiếng lớn, một con chim ưng cực lớn sà xuống đậu trên vai ngân diện nam nhân, thân thiết cọ cọ cái mỏ vào đầu y.
Ngân diện nhân ném cho nó một tảng thịt, sau đó buộc vào chân mỗi còn một cái ống nhỏ, tung lên trời. Con ưng không tình nguyện lắm, nhưng vẫn tuân mệnh chủ nhân bay lên trời bay về hướng Đông, miệng còn cắp miếng thịt lộn vòng trên trời hất lên hất xuống cho đến khi ăn hết mới rời đi.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------