Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 43: Cộng Sát Hôi Cốt.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43: Cộng Sát Hôi Cốt.


Máu cứ tuôn mãi, tuôn mãi. Đất dù sao cũng có giới hạn, no rồi, từ từ biến thành một vũng nước đỏ.

Tên sát thủ kịp thời phản ứng, thi triển pháp thuật hộ vệ, lắc người biến khỏi tầm tấn công của Nguyên Xương. Vừa chạm đất, y liền chắp tay kết ấn, quát lớn:

Hai tên sát thủ thấy thế, không hiểu nàng có ý gì, lại đồng loạt lộ vẻ kinh hỉ.

Muốn trói buộc ta, phải xem “Thiên Hoa Loạn Vũ Bộ” là cái gì!

“Xú nha đầu, ngươi c·h·ế·t chắc rồi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả chặng đường tiếp theo hai người không còn gặp bất trắc gì. Đi cẩn thận 2 ngày, cuối cũng cũng đã về tới Minh Nguyệt trấn.

Lữ Tiểu Linh cũng tiện đường giải vây cho một nhóm người khác, lúc này nhảy tới cạnh Nguyên Xương, hỏi:

Nói rồi, liền vụt biến mất.

oOo (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nguyên ca, huynh không sao chứ?”

“Nguyên ca!”

Mọi người đều mệt mỏi, chẳng hề để ý tới lời nói của hắn. Nguyên Xương liếc nhìn đám người ngồi phệt ra nền đất, tiến tới bên tu sĩ trung niên, nói:

Bất quá, hắn cũng không chìm sâu vào vấn đến này.

Phía nam Minh Nguyệt trấn có một vài điểm ”nóng” nho nhỏ. Nguyên Xương đưa nàng tới đây, dặn dò:

“Huynh…”

Lữ Tiểu Linh cổ quái ngó nghiêng thân thể mình, ánh mắt kỳ dị nhìn Nguyên Xương, nhưng hắn đã sớm không để ý khiến nàng đành thất vọng thu ánh mắt lại.

Lữ Tiểu Linh hét lớn một tiếng, thi triển ra “Thiên Hoa Loạn Vũ Bộ” chớp mắt biến không gian nửa trượng xung quanh nàng bao phủ toàn bộ là đao khí cùng phong nhận mãnh liệt, trong sát na bức hai tên sát thủ phải thối lui mấy bước.

“Mộc Đằng Khốn Trụ sao? Phá cho ta!”

“Cộng Sát Hôi Cốt…” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cái gì…?”

Bùm!

Là đặc tính “Cộng Sát Hôi Cốt”!

“Cảm ơn!”

Tu sĩ trung niên hơi giật mình, nheo mắt cẩn thận đếm, quả nhiên như vậy, tức thì thở dài đầy mệt mỏi:

“Còn 39 người còn sống sót, loại trừ hai tên phản bội thì chúng ta có 18 người đã c·h·ế·t.”

Ta sẽ treo đầu từng tên một có liên quan tới việc này lên cổng Minh Nguyệt trấn!

“Muốn động vào nàng, ngại mạng ngươi quá dài?”

Hắn cẩn thận chỉnh lại mấy chỗ trên y phục nàng, hài lòng nhìn.

“Thiên Hoa Loạn Vũ Bộ!”

“Ta không sao, đám này dễ giải quyết hơn lúc trong U Linh sâm lâm nhiều. À cuộc chiến có kết quả rồi.”

Hai pháp thuật đồng loạt đánh tới. Lữ Tiểu Linh hừ lạnh một tiếng, không hề ngừng lại “Thiên Hoa Loạn Vũ Bộ” tiếp tục tiến lên phía trước.

“A…ah!!”

Nguyên Xương vừa giải quyết xong hơn chục tên sát thủ bao vây lấy mình. Hắn chính là nguyên nhân chính của đợt ám sát này, tất nhiên mục tiêu lớn nhất cũng sẽ là hắn.

Nhìn sang bên Lữ Tiểu Linh, Nguyên Xương hừ lạnh:

“Hức… hức…”

Từ dưới đất đột ngột mọc lên một dãy những cây cốt mâu trắng xóa, ầm ầm tiến thẳng tới chỗ Nguyên Xương. Cốt mâu đi đến đâu, đất đá tan thành bụi đến đấy. Mặt đất liên tục sụp đổ, tạo thành một rãnh sâu hun hút không thấy đáy.

“Đi thôi.”

Lữ Tiểu Linh nép sát người vào người Nguyên Xương, khóc thút thít.

Nguyên Xương âm thầm thề.

Tên sát thủ lùi lại hai bước, ánh mắt hãi hùng nhìn Nguyên Xương đứng ngay bên cạnh mình, trên tay còn cầm thanh kiếm uốn éo quỷ dị màu bạc vừa đâm vào sườn mình, lúc này còn nhỏ tí tách từng giọt máu xuống.

“Mộc Đằng Khốn Trụ!”

Nguyên Xương tất nhiên sẽ không cho hắn biết đám sát thủ đó chính là nhắm tới mình.

Chờ cho đám tu sĩ tản đi hết, Nguyên Xương kéo Lữ Tiểu Linh sang một góc khuất, lấy trong nhẫn không gian ra một bộ trường bào trắng, mũ có màn mỏng che, nói:

Dãy cốt mâu vừa chạm tới thân hình Nguyên Xương, ngay lập tức hắn biến thành một làn khói trắng. Tên sát thủ vui mừng, mắt sáng lên, nhưng y chưa kịp nói ra lời nào, bên nạng sườn truyền đến một cơn đau nhói thấu xương.

“Rời khỏi đây nhanh, giúp những người khác đi, tên này ta sẽ lo liệu.

“Ta nghi ngờ kẻ ám sát chúng ta sẽ không để qua dễ dàng như thế. Bộ trường bào có tác dụng che dấu khí tức, hiệu quả ngang với cái mặt nạ ta đưa, muội mặc vào đi. À từ từ, khoác thôi…”

“Hỏa Diệm Lâm!”

“Đừng lo, có ta ở đây, bọn chúng sẽ không thể làm gì muội.”

Quá đáng sợ!

Nguyên Xương lúc này mới kết ấn, điểm lên thân thanh Thăng Long, quát:

Hắn có thể hiểu được cảm xúc của nàng, trong lòng vô cùng xót xa. Ở độ tuổi như Lữ Tiểu Linh đáng nhẽ không phải chứng kiến những chuyện khủng khiếp như thế này. Những thứ tranh đấu ngầm hay hiện đều rặt một lũ khốn kiếp, bọn chúng tranh đoạt một thứ lòng tin của kẻ dưới mà tự hủy đi bản thân lúc nào không hay.

Nguyên Xương ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ đầu:

Cả đoàn lại xốc lại tinh thần lên đường. Nguyên Xương nắm chặt lấy tay Lữ Tiểu Linh, nàng cũng bất giác bám vào vai hắn. Cả hai người đều im lặng không nói gì, bước đuổi theo đoàn tu sĩ.

Hai tên sát thủ nhìn nhau, đồng loạt thi triển pháp thuật.

Nguyên Xương không thèm suy nghĩ, móc ra mấy tấm Khinh Thân Phù dán lên mình, đồng thời tay phải ngưng tụ một chiêu “Thiêu Linh”. Lặng lẽ như một u linh, hắn nhanh như gió lướt tới chỗ hai tên sát thủ…

Khuôn mặt hắn c·h·ế·t cực kỳ khủng khiếp, méo mó như bị vặn. Vết thương trên thân thể không hề làm tổn thương đến phần xưng quanh, chỉ đơn giản là tác động vật lý tạo ra, nhưng giờ đây xung quanh nó lại xuất hiện ngọn lửa xanh lam kì dị.

Chương 43: Cộng Sát Hôi Cốt.

Lúc đó mọi thứ với nàng như đông cứng lại.

Nguyên Xương bạo phát ra khí thế của Luyện Thần kì tu sĩ trút xuống một quyền, chỉ nghe “bụp!” một tiếng, hỏa quyền liền lập tức xuyên qua thân thể tên sát thủ. Tên sát thủ trúng chiêu lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, mãi mấy giây sau mới hét lên một tiếng thảm liệt rồi mới c·h·ế·t.

Nàng quát lớn một tiếng, trường đao đột nhiên bạo pháp linh khí, đao khí trùng thiên chém ra, đồng loạt chém nát toàn bộ số mộc đằng vừa mọc lên từ dưới đất.

Nguyên Xương lướt tới sau lưng hai tên sát thủ, lạnh lùng quát một tiếng.

“Cứ đứng im đây, chờ ta một lát.”

Liên Vĩ gia có một đặc điểm rất giống với tộc Kaguya kiếp trước của hắn, đến cả cái tên cũng rất giống – Cộng Sát Hôi Cốt. Tộc nhân Liên Vĩ gia càng sử dụng năng lực này nhiều, thực lực cũng càng tăng, tới cuối cùng có thể đạt tới tình trạng nhất kích diệt thần, tuy nhiên thứ trả giá sẽ phải là sinh mạng.

“Hự!”

Phừng!

Nàng không phải không từng thấy máu, nhưng những người này nàng vô cùng có thiện cảm.

Đem mười tám cái xác đặt gọn gàng vào những cái huyệt đã đào sẵn, Nguyên Xương vuốt mắt từng người một. Những người không còn xác nguyên vẹn nữa thì hắn tìm về bộ phận mất mà ghép vào. Đất đã đổ lên, mọi người mặc niệm, hắn cũng đứng, ánh mắt lạnh lùng nhưng không hề vô tình lướt qua từng tấm bia mộ đơn sơ.

Nguyên Xương siết chặt tay

*******

Nguyên Xương bước tới xác tên sát thủ, đá mạnh một cái, hất y sáng bên, xác định đã c·h·ế·t mới thở ra một hơi, trong miệng lẩm bẩm:

Lữ Tiểu Linh nghe vậy, khóe miệng hiện lên một chút tiếu ý.

“Thủy Liên Đ·ạ·n Thuật!”

“Tập hợp!”

Nguyên ca có tài may y phục từ khi nào vậy nhỉ?

Lữ Tiểu Linh quay đầu lại, sau khi thấy Nguyên Xương diệt sát xong một tên liền nói:

Tên tu sĩ đó đổ xuống, khuôn mặt bị nướng tới cháy đen phát ra mùi khét của thịt cháy thành than. Nàng đứng sững tại đó, mặc dù thấy tận mắt tên sát thủ đó tan thành khói bụi trước hàng chục pháp thuật đồng loạt đổ vào, nhưng điều này chỉ khiến tâm linh nàng càng thêm xúc động.

Nguyên Xương chớp mắt liền nhận ra những cây cốt mâu này. Thứ đặc tính có thể biến mọi thứ thành tro bụi chỉ có thể là Cộng Sát Hôi Cốt đã biến mất từ lâu, vốn chỉ xuất hiện ở tộc nhân Liên Vĩ gia, tại Thuận Thanh vô cùng hiếm thấy do gia tộc này là một gia tộc cổ xưa đã biến mất cả vạn năm.

Khi Nguyên Xương và Lữ Tiểu Linh giải quyết hết đám sát thủ nhắm vào mình thì những tu sĩ còn lại trong đoàn cũng lần lượt chém g·i·ế·t hết những tên còn lại. Chờ cho cục diện chiến trường kết thúc, người tu sĩ trung niên chỉ huy hô lớn:

Nguyên Xương không hề nhiều lời, chỉ nói:

Mấy lời cuối không còn lọt vào tai của y nữa. Y ngã gục xuống đất, màu từ bên sườn tuôn ra ồng ộc, nhuộm đỏ cả mảng đất.

“C·h·ế·t đi!”

Nhìn xác người nằm la liệt trên mặt đất, Nguyên Xương lặng mình, sinh mệnh quả thực vô cùng mong manh. Trong cái thế giới không luật lệ này, thực lực mới là tất cả. Mới không lâu trước đây còn im lặng đi bên cạnh, là đồng đội, dù là tạm thời, giờ lại chỉ còn lại một cái thây lạnh lẽo. Cái lạnh từ thân thể không còn linh hồn, không còn sự sống khiến hắn thấy hơi khó chịu.

Lữ Tiểu Linh khẽ gật đâu, phi thân sang chỗ một nhóm tu sĩ khác.

Hắn chém ra một kiếm, hỏa diễm rừng rực, chớp mắt biến một khoảng rộng phía trước thành biển lửa. Trùng trùng điệp điệp sau đó là những hỏa trụ đột ngột dâng cao tới hơn hai trượng khiến mắt đất như muốn hóa thành tro bụi.

Hai tên sát thủ giật mình, quay đầu lại, một tên trong đó chỉ thấy lồng ngực truyền lên một nhiệt khí nóng bỏng như muốn thiêu đốt linh hồn của hắn.

“Chậc, quả nhiên hơn đám sát thủ lần trước, đâm thẳng tim mà vẫn trụ đư…”

“Cốt Lâm Lộ!”

Lữ Tiểu Linh chưa kịp nói lời nào, đã bị Nguyên Xương lôi vụt đi.

Dù sao, nói ra cũng chẳng nhận được đồng cảm, có khi còn dẫn tới phẫn nộ, vì hắn chính là nguyên nhân của thảm kịch này.

Lữ Tiểu Linh giơ tay ra, há miệng định hỏi nhưng không kịp. Nhìn cuộn khói còn lại nơi Nguyên Xương vừa biến mất, nàng mệt mỏi tìm một chỗ tựa lưng, chẳng mấy chốc đã lâm vào mơ màng… (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên kia Lữ Tiểu Linh cũng đang một mình triền đấu với hai tên sát thủ khác, đao mang cùng kiếm mang qua lại, lóe lên liên tục. Tu vi đều là Luyện Thể kì trung giai, chỉ chênh nhau một hai đoạn nên cuộc chiến vẫn duy trì một thế cân bằng hiếm thấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ta xem ngươi có cái gì để đối phó cái “Thủy Liên Đ·ạ·n Thuật” kia!”

Mọi thứ đều có giá.

Hai tên sát thủ thoáng chốc sững sờ, bất quá rất nhanh lạnh lùng trở lại.

“Không nghĩ lần này những tên thổ phỉ kia lại làm liều tới vậy, ta nhớ rằng nơi này bình thường đâu ác liệt tới thế đâu…?”

Chiến tranh giữa tu sĩ quả nhiên vô cùng khốc liệt. Lữ Tiểu Linh vừa tận mắt thấy một tên sát thủ thi triển một vũ kỹ Hỏa hệ thổi bay cả nửa thân người một tu sĩ.

“Thu Diệp Bách Biến pháp – Diệp Hoán!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43: Cộng Sát Hôi Cốt.