Khải Giáp Chiến Binh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: An Tiểu Tuyết Tâm Tư
“Từ sau khi sự kiện Đại Nhảy Vọt những sinh vật không xác định cũng theo thiên thạch xuất hiện khắp nơi trên Trái Đất nếu không phải Viện Trưởng Đời đầu của Học Viện chúng ta phát hiện ra sức mạnh của Ngọc Hồn Thú từ những Hồn Thú này”
“Sở dĩ gọi là Hồn Thú là vì bọn chúng tuy mang tứ chi giống con người những hình dạng bọn chúng lại giống như những dã thú ở Trái Đất không những vậy còn mang theo sức mạnh và đặc tính không sai lệch của dã thú ở Trái Đất”
“Khi tiêu diệt một Hồn Thú sẽ có cơ hội rơi ra Ngọc Hồn Thú, mà Ngọc Hồn Thú thì các ngươi cũng đã biết nó sẽ trao người sở hữu sức mạnh của Hồn Thú”
“Chỉ cần độ tương thích càng cao thì phát huy sức mạnh của càng lớn”
Nói xong không biết vô tình hay cố ý hắn đều liếc mắt nhìn Bắc Trường Thanh, đương nhiên Bắc Trường Thanh cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, Bắc Trường Thanh lại không né tránh mà nhìn trực diện vào La Hồng Trần với một bộ dáng không màn thế sự
Tuy là vậy nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng cảnh giác và nghi hoặc, tại sao La Hồng Trần cứ nhìn hắn chằm chằm nhưng rất nhanh hắn nghĩ tới một khả năng có thể là cha hắn bảo La Hồng Trần trông chừng hắn, hắn cũng không nghĩ nhiều.
La Hồng Trần liếc mắt nhìn Bắc Trường Thanh cũng không nhìn quá lâu, hắn đảo mắt nhìn xung quanh lớp học đột nhiên hắn nở một nụ cười rất tà dị hắn vừa nảy ra một chủ ý
“Ta biết tất cả các ngươi đều muốn trở thành Khải Giáp Chiến Binh chiến đấu với Hồn Thú”
“Nhưng không phải ai cũng có cơ hội này, bước vào Khải Giáp Học Viện là một cơ hội nhưng các ngươi lại vào Nghiên Cứu Viện cho thấy khả năng các ngươi khoác lên mình một bộ Khải Giáp rất thấp”
Nói xong hắn dừng lại một chút chú ý tới những biến hóa trên khuôn mặt của các học viên quả nhiên đám học viên sắc mặt vô cùng khó coi ở tuổi bọn hắn ai ai mà không có máu nóng nhiệt huyết thiếu niên muốn được chiến đấu, muốn được thể hiện, muốn được công nhận nhưng khả năng của bọn hắn thì có hạn.
Ngồi ngay cạnh Bắc Trường Thanh An Tiểu Tuyết hai bàn tay nhỏ cũng đang nắm chặt lại sinh ra trong một gia đình quyền quý An gia ngay từ nhỏ nàng đều hi vọng giống như tỷ tỷ có được sự quan tâm của mọi người nhưng sau cùng nàng vẫn không thể có được sức mạnh giống tỷ tỷ nhiều lúc này còn ganh tị với chính tỷ tỷ của mình, nàng muốn mọi người công nhận nên đã thi vào Khải Giáp Học Viện, nhưng cho dù nàng thi đậu vào Nghiên Cứu Viện nhưng vẫn như thế cha mẹ nàng mọi người đều chỉ chú mục vào tỷ tỷ nàng, thậm chí nhiều lúc nàng còn hận cả chính gia đình của nàng.
Biến hóa của nàng ngồi bên cạnh Bắc Trường Thanh vẫn nhìn rõ trong mắt hắn trầm mặc trong lòng hắn đột nhiên nổi lên sự đồng cảm có thể để cho một cô con gái hoạt bát lộ ra được ánh mắt này, ánh mắt mà hắn chỉ có thể qua những người đã trải qua những nổi đau mà hắn không hề trải qua tuy không trải qua nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được rằng nó đau đến mức độ nào, nỗi đau tinh thần luôn luôn khó lành hơn so với nổi đau thể xác.
“Ngươi chấp nhận không?”
An Tiểu Tuyết đang chìm trong suy nghĩ của chính mình thì nghe được một giọng nói nàng nhìn sang thì thấy Bắc Trường Thanh đang nhìn nàng, nàng trầm mặc không trả lời.
Bắc Trường Thanh thấy thế cũng cười cười:
“Nếu ngươi đã không chấp nhận thì tại sao lại không chiến đấu?”
“Chiến đấu với bản thân của ngươi đi, kẻ thù lớn nhất của cả một đời người chính là bản thân của ngươi”
“Ngươi đang nghĩ rằng mọi người đều đang bất công với ngươi, ngươi muốn chứng minh cho họ thấy rằng ngươi không phải giống như rằng như những gì họ tưởng tượng”
“Vậy tại sao ngươi không chiến đấu đi”
“Ngươi im đi ngươi làm gì hiểu được cảm nhận của ta”
An Tiểu Tuyết nàng cũng bị những lời nói của Bắc Trường Thanh làm cho kích thích, nàng không rốt cục cũng không nhịn được mà phải nói:
“Ngươi nghĩ ta không muốn sao bản thân ta vẫn luôn muốn chiến đấu”
“Nhưng ta lấy cái gì để chiến đấu, đừng có nói như thể ngươi hiểu được cảm nhậ của ta”
“Ngươi là con trai độc nhất của Viện Trưởng sống trong nhung lụa thì cho dù ngươi có thể trở thành Khải Giáp Chiến Binh hay không thì đối với ngươi cũng không quan trọng”
“Nhưng ta thì khác trong gia tộc ta đều không coi trọng ta, ngươi thì hiểu cái gì, hiểu cái gì mà lên mặt dạy đời ta”
Nàng dùng bàn tay nhỏ nhắn đập vào bàn đứng lên. Thanh âm của nàng bắt đầu cũng có chút lớn làm cho mọi người chú ý, nàng hơi sửng sốt biết mình vừa thất thố vội vội vàng vàng ngồi xuống, đây là lần thứ ba nàng bị Bắc Trường Thanh làm cho xấu hổ.
Bắc Trường Thanh nở ra một nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ quay đầu nhìn về phía cửa sổ
“Ngươi đã đứng lên chiến đấu rồi”
Nghe được lời nói này của Bắc Trường Thanh An Tiểu Tuyết hơi sững sờ quay đầu nhìn Bắc Trường Thanh, Bắc Trường Thanh vẫn không quay đầu một tay chống càm
“Ngươi đã không chịu được những lời nói của ta và đã phản bác lại, đó là ngươi đã chiến đấu với chính bản thân ngươi rồi”
An Tiểu Tuyết hơi sững sờ ngây người một chút nhìn Bắc Trường Thanh miệng nở một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành:
“Trường Thanh ca cảm ơn và xin lỗi ngươi a”
Giọng nói của nàng đã hoạt bát trở lại, nghe nàng gọi là Trường Thanh ca, Bắc Trường Thanh hơi sững sờ nhưng không để ý, hắn lắc đầu thì thầm:
“Lại là thói quen khó bỏ a”
Thở dài một hơi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.