Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Khải Hoàng Ma Thần
Unknown
Chương 11: khóc a
Trước mắt Linh Tố rơi một màn đen tĩnh mịch cả người không tự chủ được mà ngất lịm đi.
Nghĩ lại tình cảnh đó Linh Tố lại càng thêm xúc động mãnh liệt, hai mắt thỏ ứa ra những gọt lệ long lanh, rơi vào áo Hải Long.
“ Huhu… từ câu nói đó ta không còn nhớ gì nữa a” nói xong Linh Tố càng khóc lớn hơn, khuôn mặt rụi vào người Hải Long khóc rống.
“Không a”
Hải Long lúc này cũng khá bối rối, lúng túng, không biết làm thế nào bèn lẻn nói sang chuyện khác.
“ Tại sao bây giờ ngươi vẫn là hình dáng con thỏ a” .
Linh Tố nước mắt rơm rớm nhưng cũng cố gắng trả lời.
“ Còn tại vì sao a.. nơi này không có linh khí, một chút cũng không có a.. lúc đầu ta muốn thoát ly nơi này mà không được”
Nghe được Linh Tố nói vậy trong lòng không khỏi có một cảm giác thương sót.
“ Sao lúc trước ta không thấy qua ngươi a”
“ Ta sợ ..”
“Vậy tại sao giờ lại ra..”
“ Tò mò”
“Đơn giản vậy” Hải Long sắc mặt mộng bức.
“ Vậy có muốn ra ngoài không a”
“Thật..”
“ Tất nhiên ”
“Tốt.. đi”
Hải Long đưa Linh Tố vào trong ngực, trên đường còn không quên hái ít quả dại, cùng ăn, cùng nói chuyện.
Sắc trời dần ảm đảm, cứ men theo lối cũ, dần dần thấy hình dáng của ngôi làng hiện lên.
“ Cuối cùng cũng về a”
Hải Long, vuốt ve con thỏ nằm trong ngực mình.
“ Này.. tí vào đừng có tùy tiện nói chuyện. Nghe lời a”
“ Tốt..”
Vào làng, vẫn một không khí thường ngày, nhưng ảm đạm không ít, một vài ánh đèn nhen nhúm sáng khiến cho bầu không khí càng tĩnh mịch, Hải Long cũng không muốn náo động, một mạch đi thẳng về nhà.
Vẫn là căn nhà sập sệ có chút sắp sập ấy, tường xung quanh còn không có lành lặn.
Bước vào nhà, Hải Long thả Linh Tố xuống, bước đến thùng nước rửa mặt.
“ Sảng khoái”.
“ Ta sợ ..”
“ Tại sao bây giờ ngươi vẫn là hình dáng con thỏ a” .
Sắc trời dần ảm đảm, cứ men theo lối cũ, dần dần thấy hình dáng của ngôi làng hiện lên.
“Tốt.. đi”
“Thật..”
“ Cuối cùng cũng về a”
“ Sảng khoái”.
Nghe được Linh Tố nói vậy trong lòng không khỏi có một cảm giác thương sót.
“ Vậy có muốn ra ngoài không a”
Linh Tố nước mắt rơm rớm nhưng cũng cố gắng trả lời.
“ Tất nhiên ”
Hải Long, vuốt ve con thỏ nằm trong ngực mình.
Hải Long lúc này cũng khá bối rối, lúng túng, không biết làm thế nào bèn lẻn nói sang chuyện khác.
Vẫn là căn nhà sập sệ có chút sắp sập ấy, tường xung quanh còn không có lành lặn.
“ Còn tại vì sao a.. nơi này không có linh khí, một chút cũng không có a.. lúc đầu ta muốn thoát ly nơi này mà không được”
“Vậy tại sao giờ lại ra..”
“ Sao lúc trước ta không thấy qua ngươi a”
“Đơn giản vậy” Hải Long sắc mặt mộng bức.
“ Tò mò”
Vào làng, vẫn một không khí thường ngày, nhưng ảm đạm không ít, một vài ánh đèn nhen nhúm sáng khiến cho bầu không khí càng tĩnh mịch, Hải Long cũng không muốn náo động, một mạch đi thẳng về nhà.
“ Này.. tí vào đừng có tùy tiện nói chuyện. Nghe lời a”
Bước vào nhà, Hải Long thả Linh Tố xuống, bước đến thùng nước rửa mặt.
Hải Long đưa Linh Tố vào trong ngực, trên đường còn không quên hái ít quả dại, cùng ăn, cùng nói chuyện.
“ Tốt..”