Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 5:

Chương 5:


Chương 5:

Sáng sớm ngày tế tự, Vương đô được bao phủ trong tuyết trắng. Mặc dù thời tiết hôm nay rất lạnh nhưng từng đoàn người lũ lượt hướng tới quảng trường trung tâm. Thời tiết cũng không thể ngăn cản nổi sự háo hức trong lòng mỗi người được.

Quảng trường trung tâm là một khu đất rất là rộng lớn được lát đá. Ở giữa có một tế đàn cổ nơi sẽ diễn ra buổi tế tự. Trên tế đàn có hàng vạn con gia s·ú·c như trâu, như dê, như bò, .v.v. Ngoài ra còn có cả ngàn con man thú từ nhất giai hạ phẩm đến tam giai hạ phẩm. Tất cả những thứ này đều là vật dùng để tế lễ.

Bên cạnh Vật tế lễ trên tế đàn còn có 8 bục dành cho tám vị trận pháp sư điều khiển trận pháp.

Xung quanh tế đàn Văn võ bá quan, Vương công quý tộc, vương tử phi tần cùng muôn vàn bách tính đều tập trung hướng về tế đàn.

Hôm nay là một buổi lễ long trọng và có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với Đại An quận quốc. Tại vì sau hôm nay sẽ quyết định Đại An quận quốc năm tới có bao nhiêu nầm non có thể bước vào con đường tu luyện trở thành võ giả. Những mầm non này là tương lai của Đại An quận quốc là tiềm lực của cả vương quốc này.

Vậy nên không chỉ vương đô mà mỗi thành trì mỗi thị trấn đều tổ chức tế tự này. Chỉ là quy mô mỗi nơi mỗi khác và quy mô ở vương đô này là lớn nhất Đại An quận quốc.

“Ha ha ha! Xem ai đây nhỉ? Thập đệ Nguyên Trần! Ngươi năm nay cũng đã 18 tuổi rồi còn đến đây làm gì? Ngươi nghĩ ngươi có khả năng nhận được phúc phần của thiên địa ư? Với tên phế vật như ngươi con mong lọt vào mắt chư thần mà nhận được thứ đó ư? Ngươi không biết xấu hổ mà đến đây ư?” Thất vương tử Nguyên Thái Hành.

Ngũ Vương tử đứng bên cạnh thất vương tử, gương mặt lạnh lùng cất tiếng: “Người đời đều nói hổ phụ sinh hổ tử, con nhà tông không giống lông thì cũng phải giống cánh. Phụ vương là nhân vật cỡ nào mà lại sinh ra người cái tên phế vật như vậy ! Ngươi mười tám tuổi rồi vẫn cái bộ dạng thảm hại này. Vương tộc đều vì ngươi mà mất hết mặt mũi. Sao ngươi không c·hết đi!”

Mặc dù hai vị vương tử này nói có chút quá nhưng vẫn là mấy vị Vương tử suy nghĩ.

Tại Vương tộc bạc nhất là thân tình. Những tên này suốt ngày chỉ suy nghĩ đến lợi ích bản thân lại còn nghĩ mình cao quý hơn người khác. Ngoài ra đằng sau còn có sự dạy dỗ của mẫu thân bọn hắn mà sau mẫu thân bọn hắn còn có gia tộc nhà ngoại bọn hắn. Hơn nữa Đại An quận vương bế quan lâu ngày tiếp xúc với mấy vương tử vương nữ này rất ít nên ảnh từ lợi ích gia tộc nhà ngoại lên bọn chúng càng ngày càng sâu.

Tại Thiên Nguyên giới tỷ lệ những kẻ bước vào con đường võ giả thì 10 tên thường nhân cũng chưa chắc có nổi một tên. Mà một tên võ giả yếu nhất cũng có thể tạo ra giá trị vượt quá trăm tên thường nhân từ đó địa vị của võ giả tại nơi đây là rất cao.

Nhưng tỷ lệ 10 chưa được một này cũng chỉ là tại thường nhân mà thôi. Đối với võ giả thì lại là chuyện khác.

Đến nay Nguyên Trần cũng đã tổng hợp và lý giải được điều này.

Mỗi một người bản thân đều có linh căn nhưng tỷ lệ trưởng thành của linh căn lại khác nhau. Linh căn giống như hạt giống nó cần có điều kiện để nảy mầm. Và độ trưởng thành quyết định điều này và độ trưởng thành là do linh căn đấy được uẩn dưỡng bởi linh khí như thế nào.

Và khi linh căn trưởng thành đến một mức độ nhất định sẽ cần ngoại lực thúc đẩy một chút linh căn sẽ thức tỉnh hoàn toàn. Ở Thiên Nguyên giới tế tự như ngày hôm nay chính là để tạo ra ngoại lực đó. Bản chất tế đàn chính là một trận pháp. Khi trận pháp hoạt động người trong phạm vi và linh căn đạt độ trưởng thành nhất định sẽ được nhận thứ lực lượng giúp linh căn thức tỉnh kia.

Người thường thì chỉ có thể coi như may mắn linh căn có thể bị động hấp thụ một chút linh khí tốc độ trưởng thành chậm vậy nên tỷ lệ mới là mười chưa chắc đã được một.

Còn võ giả thì khác. Bản thân họ bình thường các hoạt động đã gắn liền với linh lực rồi vậy nên tỷ lệ con cái sinh ra linh căn trưởng thành đến độ cần thiết là rất cao.

Thành ra đối với bọn hắn sự tồn tại của Nguyên Trần không khác nào hạ thấp sự cao quý của bản thân từ đó mới xa lánh hắn.

Dù sao cùng là con của Đại An quận vương thì còn mỗi hắn là kẻ duy nhất ngoài mười bốn tuổi chưa thức tỉnh linh căn. Nên từ đó sinh ra rất nhiều dị nghị.

Rất nhiều người coi thường hắn bảo là “Hổ phụ lại sinh ra khuyển tử”.

Thậm chí dưới tác động một vài thế lực còn có tinh đồn truyền trong vương tộc rằng hắn là do Vân phi n·goại t·ình nên bản chất hắn không phải con ruột của Đại An quận vương từ đó lý giải sao tư chất của hắn lại kém như thế.

Dị nghị càng nhiều số người chướng mắt mẹ con hắn càng nhiều. Mấy năm gần đây Đại An quận vương cũng dần xa lánh mẹ con hai người. Từ đó tạo thế cho Vương hậu cùng mấy phi tần khác chèn ép mẹ con nhà hắn.

Cũng may Nguyên Trần không phải người thường nên cuộc sống vẫn rất chi là thoải mái. Hơn nữa đứng ở vị trí hắn nhìn mấy trò của cái gọi là người thân đồng tộc này chả khác nào trò hề cả. Không đáng để hắn quan tâm mấy tên này thích làm gì thì làm không vượt qua giới hạn thì hắn cứ coi như không có gì.

Vậy nên mấy tên Vương tử này nói gì hắn cũng chả quan tâm. Đối với hắn giờ củng cố vạn vật nhãn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Đương nhiên đối với hắn là thế còn Vân phi thì lại khác. Nhìn thấy hắn bị anh em cùng cha đối xử như thế nàng đau lòng không thôi, nhưng lại bất lực không thể làm gì được cả.

Sau một tiếng hô toàn bộ quảng trường im phăng phắc.

"Tế tự đại điển bắt đầu!"

Vị quốc sư của Đại An quốc tiến lên tay cầm một quyển chúc văn bắt đầu thi lễ.

Quốc sư đọc chúc văn sau đó dâng sớ trọn vẹn hết hơn một tiếng đồng hồ thì lễ văn kết thúc.

Lễ văn kết thúc từng hồi kèn, trống loa, v.v.. và các loại nhạc khí khác nổi lên. Đồng thời lúc này lễ binh vung đao lên chém g·iết s·ú·c· ·v·ậ·t lấy máu tế trời.

Máu chảy trên tế đàn được tế đàn hấp thụ dưới sự điều động của mấy vị trận pháp sư. Một cột sáng màu đỏ xông thẳng lên trời.

Trong lúc Nguyên Trần lặng lẽ cảm nhận những biến hóa trời đất thì lúc này một hạt tinh quang từ trên trời từ từ rơi xuống.

Hạt tinh quang đó từ từ rơi xuống rồi hòa nhập vào một bé gái.

Một tiếng cười bỗng vang vọng cả quảng trường:

"Ha ha ha! Đúng là cháu của Lâm Chiến ta, Đêm nay Trấn Tây phủ bày tiệc ăn mừng. Các vị nhất định phải đến dự đó. Ha ha ha ha!"

Tiếp đến trên trời từng hạt tinh quang đồng loạt rơi xuống các thiếu nam, thiếu nữ.

Những người nhận được hạt tinh quang ai ai cũng vui mừng. Bởi dù sao tỷ lệ nhận được thứ này cũng gọi là thấp đi. Chưa năm nào quá được một phần mười cả.

Còn những thiếu nam, thiếu nữ chưa nhận được cũng rất buồn phiền, càng về cuối cũng bắt đầu có những tiếng khóc nấc. Đúng là mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu.

Nguyên Trần canh lúc mọi tầm giữa giữa lấy tinh thần lực tạo ra một hạt sáng từ trên trời rơi xuống bản thân.

Mặc dù Nguyên Trần tạo ra hạt sáng kia để lòe thiên hạ, đối với hắn chả có giá trị gì bản thân cũng lười để ý.

Nhưng những người khác thì lại không như vậy.

Chả biết ai để ý kêu lên:

"Kia là Thập vương tử. Thập vương tử nhận được thiên địa phúc phần!"

"Hả? Cái gì ? Ai cơ?"

"Thập vương tử nhận được thiên địa phúc phần á?"

"Hắn 18 tuổi rồi mà?"

"Không phải quá 16 là hết cơ hội rồi sao?"

Một truyền mười, mười truyền trăm cuối cùng rất nhiều người đều hướng về phía Nguyên Trần mà nhìn. Đối với họ đây là một điều không thể tưởng tượng nổi.

Đứng gần chỗ Nguyên Trần các vương tử, vương nữ cũng tròn mắt mà nhìn hắn.

Tất cả đều thể hiện vẻ kinh ngạc: "Đây là ai mà tôi là đâu? Chuyện gì đang xảy ra thế nay?"

Trên bục của các phi tần Vân phi lúc này cũng mừng rỡ chay nước mắt rồi.

Nguyên Trần nhận thấy sự chú ý của mọi người lớn như vậy thì thầm than. Đáng nhẽ phải dùng ảo thuật diện rộng để giảm bớt sự chú ý mới phải.

Một lúc sau khi không còn hạt sáng nào rơi xuống nữa thì buổi tế tự cũng chính thức kết thúc.

Khi mọi người dần tản ra Vân phi bước đến phía Nguyên Trần ôm trầm lấy hắn.

Việc hôm nay Nguyên Trần "nhận được" hạt tinh quang kia đã giải phóng những dồn nén của nàng mấy năm trời nay.

Lúc hai mẹ con hắn đang hàn huyên với nhau thù một vị thái giám hầu cận Đại An vương bước tới.

"Chúc mừng Vân phi, chúc mừng thập vương tử! Vương hậu để lão nô mời hai người. Vương hậu muốn đích thân kiểm trắc linh căn của thập vương tử.

Nghe thấy hai chữ Vương hậu mẹ con Nguyên Trần cảm thấy không vui vì dù sao bà ta cũng là chủ xử đứng đầu dẫn đến mẹ con hắn bị cô lập.

Cũng may bề mặt chìm Nguyên Trần không phải người thường. Bề mặt nổi mẫu thân hắn lấy thân phận nhị phẩm cổ văn sư cùng nhị phẩm luyện dược sư cũng đã đủ đảm bảo cuộc sống của hai người.

Nhưng mà dù gì vẫn không vui.

Chương 5: