Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 49: Ngôi sao thứ bốn mươi chín

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Ngôi sao thứ bốn mươi chín


Cô vươn ngón tay, cẩn thận chạm vào lông mi của anh.

Tông Dã nhướng mày, cười cười rồi hỏi Khương Sơ Nghi, “Sao em bắt nạt cậu ta vậy?”

Phục Thành: “…”

Khương Sơ Nghi chiều theo ý anh, dùng phương pháp vuốt v3 thỏ, gãi gãi cằm anh, ngón tay cái vuốt v3 bên má anh.

Anh đột nhiên không lên tiếng.

Vương Than hét với anh, “Tông Dã, vợ cậu bắt nạt tớ.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Chương 49: Ngôi sao thứ bốn mươi chín

[Tôi lạy mấy người, tôi lạy mấy người, tôi điên lên rồi!!! Kệ bà tôi!!! Nghi Kiến Tông Tình không phải thật thì tôi là giả, Tông Dã dẫn anh em cùng chúc mừng sinh nhật vợ đúng không, if you know you know, hu hu hu]

Tông Dã khẽ nâng cánh tay lên, lơ đãng nhấc con thỏ béo này lên, thả ra xa một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bây giờ cô ấy với tư cách là người nhà gái, đầu tiên là nhận được “lời chào hỏi” thân thiết lịch sự của Tông Dã, sau đó nhìn thấy Tông Dã chào hỏi xong, rất tự nhiên đi vào bếp, đeo tạp dề, tiếp tục rửa rau nhặt rau.

Đúng như dự đoán, Tông Dã run rẩy.

Nhóm nhạc nam BXG này vang dội như sấm bên tai, mấy năm ra mắt đã một đường đi lên dẫn đầu. Tông Dã là TOP của nhóm, thường xuyên xuất hiện trên mạng xã hội và trong các hot search không ngừng nghỉ, là một ngôi sao nam có khoảng cách xa vời vợi. Tông Dã trong lòng cô ấy thuộc kiểu người chỉ có thể ngắm từ xa, đến gần rồi cũng không với tới được.

Khương Sơ Nghi vừa hạ sốt xong, người vẫn còn hơi yếu. Dứt khoát không đọc kịch bản nữa, ngủ một giấc với Tông Dã.

Khương Sơ Nghi lập tức mở bình luận ra, quả nhiên nhìn thấy mấy con người quen thuộc.

Tông Dã đối xử với Khương Sơ Nghi thật sự quá khoa trương… Trần Ức đã không tìm được từ nào để hình dung nữa rồi, fan CP có bịa chuyện cũng không dám bịa đến mức này.

Tông Dã ngồi vào chỗ bên cạnh Khương Sơ Nghi, trong bữa cơm nói chuyện công việc với Phục Thành vài câu.

Tông Dã cười mắt cong cong, “Ừm.”

Chiếm hết thế thượng phong, như đã biết cách trừng phạt anh, Khương Sơ Nghi lại cố kìm vẻ xấu hổ, ghé người lại, cắn lên nốt ruồi son bên cổ anh.

Khương Sơ Nghi nhìn tivi: “Cảm ơn, em tự làm được.” (đọc tại Qidian-VP.com)

@Phục Thành V: [Sinh nhật vui vẻ]

Cô nhìn theo.

Tông Dã nhíu mày, sắc mặt trắng nhợt lại hơi ửng hồng, đôi mắt sóng sánh.

Tông Dã giải thích: “Mọi người đều là bạn của Sơ Nghi, trước đây ở ngoài vội vàng quá, tôi chưa kịp chính thức làm quen. Đây là quà gặp mặt.”

Khương Sơ Nghi: “…”

Đều là mấy món đồ linh tinh của con gái.

Trần Ức nhận ra chiếc hộp quà đắt tiền trong túi, không chắc chắn nhìn Khương Sơ Nghi: “Là sao đây, sao khách sáo thế? Hôm nay đâu phải sinh nhật tao đâu.”

Khương Sơ Nghi quay đầu.

Lúc này, bình luận trên Weibo sinh nhật của Khương Sơ Nghi vẫn đang tăng vọt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vương Than, Tân Hà, Trần Ức chơi bài poker, Ký Khải và Triệu Quang Dự chơi game, Phục Thành đeo tai nghe ngủ.

Giọng Tông Dã khàn khàn, thở d ốc, không biết đang nói với ai, “Ngoan, cắn baba nhẹ thôi.”

Kéo Khương Sơ Nghi qua một bên, Trần Ức thì thầm hỏi, “Khương Sơ Nghi, mày khai thật đi, mày bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Tông Dã vậy?”

Cô nhìn anh từ trên cao xuống, “Anh phải hứa với em, anh không được động đậy, cũng không được giống lần trước.”

Ăn tối xong, dưới sự chỉ huy của Tân Hà, mọi người cùng chụp một tấm ảnh chung. (đọc tại Qidian-VP.com)

Quả nhiên, anh bị cô đè dưới thân, không dám động đậy lung tung, vẻ mặt lúng túng đó lại từ từ xuất hiện.

Anh khó khăn hỏi: “Vậy em muốn… trả thù anh thế nào?”

Tông Dã cắn ngón tay cô, “Sơ Nghi, em làm anh hơi khó chịu.”

@Ký Khải V: [Chị Khương, sinh nhật vui vẻ!]

“Tao bỏ bùa mê thuốc lú gì vào ảnh được chứ?” Khương Sơ Nghi không hiểu gì cả.

Lần đầu tiên Khương Sơ Nghi phát hiện chọc anh thú vị như vậy, “Tông Dã, anh giống như cây xấu hổ ấy nhỉ.”

Ký Khải: “Thật sự mất mặt đàn ông chúng ta.”

Khương Sơ Nghi nhìn ra được chút bối rối, tủi thân từ vẻ mặt anh.

Cô không mấy để ý, “Có sao đâu.”

Tông Dã nhìn cô rất lâu, đáp với giọng điệu bình thản: “Sơ Nghi, anh rất muốn tự đăng Weibo, rất muốn tự tay chúc mừng em một cách quang minh chính đại, nhưng anh biết nếu bây giờ anh làm vậy sẽ mang đến cho em rất nhiều phiền phức… Cho nên anh chỉ có thể trà trộn vào đám bạn em, gửi lời chúc cho em thôi.”

Khương Sơ Nghi đáp một tiếng.

*

Cô lại tò mò chạm vào tai anh, quả nhiên, một lát sau đã đỏ bừng.

Sau cơn mưa to ngày hôm qua, thời tiết Thượng Hải hôm nay rất đẹp, ngay cả không khí cũng trong lành hơn nhiều. Góc phòng khách đặt mấy chậu cây xanh, ánh nắng buổi trưa ấm áp, chiếu xuống sàn gỗ.

Vương Than: “…”

Da Tông Dã rất đẹp, đẹp nổi tiếng trong giới, mềm như thể có thể véo ra nước. So với cảm giác mềm mại của lông thỏ thì xúc cảm khác hẳn, nhưng đều rất thoải mái, Khương Sơ Nghi không nhịn được sờ thêm vài cái.

Nhưng nhìn dáng vẻ Tông Dã, hình như anh rất thích cảm giác chăm sóc cô, nên để anh hầu hạ cô ăn từng muỗng cơm uống từng ngụm nước.

Khương Sơ Nghi giả vờ tập trung xem tivi, một lúc sau, mới giả vờ vô tình nói nhỏ: “Nếu anh thích, sau này đến chơi nhiều hơn nhé.”

Cách lớp áo len, Khương Sơ Nghi cúi đầu, cắn lên vai anh.

Triệu Quang Dự cảm động hét lên một tiếng “vãi”, “Đừng nói nữa, Tông Dã, cậu mới là anh em tốt của tôi, Khương Sơ Nghi là ai, sau này tôi không quen.”

Da mặt của anh Tông Dã cũng khá dày, bảo cô làm cái này cái kia, cô làm theo yêu cầu của anh, cuối cùng anh còn đi tố cáo cô như một nạn nhân.

Trên phần ghi chú tiền, con số màu đỏ bên dưới tên mình từng chút một biến thành màu xanh lá cây, sắc mặt Vương Than cũng thay đổi.

Đúng lúc Tông Dã bưng ly thuốc đã pha xong cho Khương Sơ Nghi ra.

“Ừm?” Tông Dã cười, “Chẳng phải bây giờ thân phận của tôi khác rồi sao?”

Khương Sơ Nghi động lòng, chủ động nhào vào người anh.

[Ngay cả Phục Thành cũng xuống sân rồi… Ai nhìn mà không thốt lên một câu trâu bò vãi chưởng]

Khương Sơ Nghi chưa khỏi cảm hẳn, buổi tối không thể uống rượu với họ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hết chương 49

Đợi cô uống xong thuốc, Tông Dã rất tự nhiên giơ tay lên, khẽ cong ngón trỏ, giúp cô lau miệng với vẻ mặt dịu dàng cưng chiều.

@Triệu Quang Dự: [Rapper không dễ gì đi chúc mừng sinh nhật người khác, bà là ngoại lệ *liếc nhìn*]

Tông Dã đi tới, ngồi xổm trước mặt cô, ngước nhìn cô: “Chúc mừng sinh nhật em đó.”

Tông Dã bỏ cái bát cuối cùng vào tủ khử trùng, rửa tay sạch sẽ rồi đi ra.

Bốn thành viên BloodXGentle cùng gửi lời chúc, lần trước cảnh tượng hoành tráng này đã xuất hiện tại khu bình luận của ông chủ IM hai năm trước. Chỉ cần bốn người họ cùng xuất hiện, fan hâm mộ luôn không thể tránh khỏi việc tranh luận và bình luận khen ngợi. Weibo của ông chủ IM lần đó, cuối cùng đã chạm mốc bình luận gần một triệu lượt.

“Tông Dã hoàn toàn không giống như tao tưởng tượng luôn á?!” Nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp, Trần Ức nghi ngờ một cách hợp lý, “Anh chàng này thật sự không có điểm yếu gì bị mày nắm thóp à?”

Theo nguyên tắc khiêm tốn, khi chọn ảnh đăng lên Weibo mừng sinh nhật, Khương Sơ Nghi chỉ đăng một bàn thức ăn, không cho người khác lên hình.

Thỉnh thoảng anh sẽ tự điều chỉnh vị trí tay cô, Khương Sơ Nghi cũng chiều theo ý anh, lúc thì vuốt mặt, lúc thì vuốt tai, lúc thì vuốt mắt, lúc thì vuốt đầu, chỗ nào cũng phải chăm sóc.

Ruby động đậy tai, tự giác di chuyển đôi chân ngắn ngủn của mình vào góc phòng.

Tân Hà nhìn hai người trong bếp, “Nhìn giống vợ chồng son ghê.”

[Cười c·h·ế·t mất, hài ẻ nhất khu bình luận này là fan của Tông Dã á, đồng loạt bình luận “Đây là tình bạn thần tiên gì vậy”, đúng là cứng đầu vãi…]

Cô do dự: “Như vậy có phải… hơi làm quá không?”

Triệu Quang Dự nhắc anh: “Anh Tông à, đâu phải lần đầu tụi mình gặp nhau đâu.”

Ngày sinh nhật Khương Sơ Nghi, Trần Ức và Triệu Quang Dự cùng đến vào buổi trưa.

Tông Dã nhắm mắt lại, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: “Được, anh sẽ cố gắng.”

“Anh thích nhà em hả?” Khương Sơ Nghi kỳ lạ, “Giá nhà khu này của em chắc chưa bằng một phần lẻ của khu nhà anh.”

Tông Dã không phủ nhận.

Biết anh còn đang lo lắng cho bệnh của mình, không dám làm gì quá đáng với cô, Khương Sơ Nghi nổi lòng ác độc, “Em vẫn chưa trả thù đâu nhé.”

Tông Dã nhìn cô, không nói gì.

*

[Không ao ước thành uyên ương không ao ước thành tiên, chỉ ao ước mỗi ngày của tổng giám đốc Khương thôi ạ]

Hai người họ vừa vào cửa, nhìn thấy Tông Dã thì đơ ra, sau khi vào nhà, nhận được quà Tông Dã đưa, lại đơ ra lần nữa, không khỏi nhìn nhau.

Bị bọn họ người một câu tôi một câu nói, Tông Dã vẫn giữ vẻ mặt hiền lành như cũ, “Mọi người cố ăn cơm đi, kệ tớ là được rồi mà.”

Thật ra cô rất thích chỗ này.

Không đúng lúc, Khương Sơ Nghi nhớ lại câu đánh giá của cư dân mạng: Tông Dã trời sinh đã có dáng vẻ thiếu “ngủ”.

Tông Dã nhắm mắt, không phản bác, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay cô, âm thầm thúc giục.

“Chị biết chơi bài không?” Vương Than đưa cho cô xem phần ghi chú tiền trên WeChat, “Tụi em ăn tiền đó, đến lúc đó đừng có quỵt nợ.”

Đến trưa, Tông Dã dậy vào bếp nấu cháo, rồi nấu một nồi canh cá trắng sữa. Nấu xong xuôi, anh bưng ra bàn cho cô.

Lúc đó những người khác vừa đi, Tông Dã vẫn còn rửa bát trong bếp. Khương Sơ Nghi ngồi trên ghế treo, gọi điện thoại cho người nhà một lát, mở Weibo lên lần nữa, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy hot search này là, Cao Nịnh lại thuê tài khoản ảo cho cô nữa rồi hả?

Ruby học theo động tác của chủ nhân, ghé lại cắn tay Tông Dã.

Tông Dã không nhận ra gì, “Muốn ăn canh không? Anh múc cho em miếng nhé?”

Anh không kịp đề phòng, theo bản năng dùng tay bảo vệ cô. Hai người mất thăng bằng, cùng nhau lăn xuống đất, Khương Sơ Nghi giả vờ hung dữ, véo mặt anh, “Tông Dã, anh đừng buồn, em chỉ hỏi thôi, không có ý trách anh đâu.”

“Sao chị không biết chơi được?” Vẻ mặt Khương Sơ Nghi nghiêm túc, “Chị còn tải Đấu địa chủ vui vẻ về nữa mà, có khi chị ghê đồng đội gà còn ném cà chua trứng gà vào mặt họ nữa đó.”

“Nhà em khiến anh cảm thấy rất ấm áp, giống như em vậy.”

Cao Nịnh: [Chị tôi ơi? Chị nhìn thử coi cái hot search này giống mua lắm hả? Chị không đọc khu bình luận của mình à?]

Khương Sơ Nghi: “Sao tới cả thỏ mà anh cũng ghen vậy?”

Tông Dã nắm lấy tay cô, “Em đừng…”

Kiếp trước Tông Dã chắc chắn là một con mèo cưng to đùng, còn là loại nhỏ nhen nhất, đẹp trai nhất, biết làm nũng nhất, được chủ nhân yêu chiều nhất.

Cảm thấy mọi người trên bàn ăn khựng lại, rồi đồng loạt nhìn mình, Khương Sơ Nghi vội nói, “Em tự ăn được rồi.”

*

Cô lại hỏi: “Không thoải mái hửm?”

Một khoảng im lặng.

Rất nhanh, Vương Than nhận ra Khương Sơ Nghi nói không sai chút nào.

“Anh quên lúc trước anh bắt nạt em rồi à?”

Nhưng lại sợ quá cuồng nhiệt sẽ khiến Tông Dã mất khống chế, người chịu thiệt vẫn là mình. Bây giờ anh mặc cô làm thịt, Khương Sơ Nghi thừa cơ cướp của, lừa lọc thêm hai lần.

Ruby không biết hai người đang làm gì, bị tiếng động thu hút, ngồi đó quan sát.

Khương Sơ Nghi úp bộ bài trên tay xuống bàn, buột miệng phản bác, “Em có bắt nạt cậu ấy đâu, tại cậu ấy tính bài không giỏi mà.”

Trần Ức ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa phun cả nước ra.

Trần Ức: “…”

*

Cảm giác người đàn ông của gia đình đập vào mặt làm Trần Ức không thể nào kìm nén được nữa.

Khương Sơ Nghi: “…”

@Tông Dã V: [Sơ Nghi, sinh nhật vui vẻ.]

Ánh mắt anh lướt qua bàn chân trắng nõn của cô, nhỏ giọng nói: “Đừng dẫm xuống đất, coi chừng lạnh.”

Cô rất muốn nhắc anh, mình chỉ bị sốt thôi, không phải người thực vật nằm liệt giường không thể động đậy, không cần phải chăm sóc chu đáo như vậy.

Hai tiếng sau khi cô đăng Weibo này, #Sinh nhật Khương Sơ Nghi# lọt top cao trên hot search.

Đột nhiên Tông Dã nói: “Sơ Nghi, anh rất thích nhà em.”

Triệu Quang Dự không kiềm chế như Trần Ức, kích động mở quà ra, phát hiện là album ấn bản kỷ niệm ra mắt sắp hết sản xuất của BloodXGentle, có kèm chữ ký của bốn người. Mặt sau poster cá nhân của Ký Khải còn có một lời chúc nhỏ viết tay.

Sao mà Tông Dã giống như cây trinh nữ vậy, chạm bừa hai cái là…

Tông Dã vươn tay, chuẩn bị lấy dép bông.

Kể từ khi nhìn thấy Tông Dã ở nhà Khương Sơ Nghi, Trần Ức luôn có cảm giác không chân thực. Mặc dù đã sớm biết bạn thân hẹn hò với sao hàng top trong giới nhưng thỉnh thoảng cô ấy mới vào siêu thoại đi dạo, giúp Khương Sơ Nghi chú ý đến những biến động trên mạng, cũng không quá dò hỏi về cách chung sống hàng ngày của hai người họ.

@Vương Than V: [Sinh nhật vui vẻ, không cần cảm ơn]

Vương Than đáp với vẻ mặt “cậu hết thuốc chữa rồi”: “Ai thèm quan tâm cậu chứ.”

Khương Sơ Nghi thầm cười trộm trong lòng.

Khương Sơ Nghi cẩn thận quan sát phản ứng của Tông Dã.

Cô đặt kịch bản xuống, dùng mu bàn tay chạm vào trán Tông Dã, “Sao vậy? Anh cũng bị sốt à?”

Trần Ức ôm mặt, kéo kéo cậu ta, “Được rồi, được rồi bà ơi, đừng có làm mất mặt nữa.”

@Tân Hà V: [Bé cưng, sinh nhật vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc~]

@Khương Sơ Nghi V: Lại thêm một tuổi rồi! Cảm ơn mọi người đã chúc mừng nhé~ [Bánh sinh nhật] [Hình ảnh]

Lông mi Tông Dã khẽ run.

@Trần Ức V: [Sinh nhật vui vẻ nha người đẹp ơi]

Đầu óc cô ong lên.

Người bệnh có rất nhiều đặc quyền, ví dụ như Khương Sơ Nghi có thể yên tâm chỉ huy Tông Dã thay nước cho Ruby, thay thức ăn, còn dọn phân cho nó. Còn ví dụ như, cô có thể sai Tông Dã đi lấy đống hàng đã tích tụ mấy ngày.

“Anh đừng nói vậy mà…” Khương Sơ Nghi trượt khỏi ghế treo, ngồi xổm cạnh Tông Dã, nghiêng đầu, chớp mắt hai cái, “Anh đến đây chúc mừng sinh nhật em thì em đã vui lắm lắm rồi.”

“Anh bảo họ đăng à?”

Vương Than tặc lưỡi, “Gì mà giống? Anh Tông nhà chúng ta đã sống cuộc sống tân hôn trước thời hạn rồi.”

Khương Sơ Nghi vỗ vỗ cô ấy, “Ảnh cũng không giống như tao tưởng tượng lắm.”

Vào buổi chiều hôm đó, Trần Ức lần lượt gặp Vương Than, Phục Thành, Tân Hà, Ký Khải… Chỉ cần có tay săn ảnh nào đó phục kích gần nhà Khương Sơ Nghi thì tư liệu cho tin tức nửa tháng tới đã đủ rồi.

Khương Sơ Nghi khó hiểu, lên trên WeChat hỏi Cao Nịnh: [Sao chị mua hot search cho em? Bây giờ em đâu có cần nhiệt độ đâu ạ.]

Viên thả bồn tắm hương hoa hồng, lego, vải treo sinh nhật, tập tranh Cố Cung, nước hoa, mỹ phẩm đóng gói đẹp đẽ..

Khương Sơ Nghi hiểu ra.

Khương Sơ Nghi thỉnh thoảng rửa trái cây cho bọn họ, đa phần ở trong bếp nói chuyện với Tông Dã.

[Khương Sơ Nghi, cô có hai bàn tay vàng trong người à, có phải cô đã cứu mạng mấy người Tây Bạo không vậy?]

Tân Hà gọi, “Khương Sơ Nghi, ra chơi giúp tui một ván, tui muốn nghỉ xíu!”

Khương Sơ Nghi nằm dài trên ghế sofa xem “Hậu cung Chân Hoàn truyện”, Tông Dã ngồi trên thảm, kiên nhẫn bóc từng kiện hàng cho cô.

“Sơ Nghi, anh đút em ăn nhé?”

Cô tắt khu bình luận, bỏ điện thoại xuống, “Sao tự nhiên mọi người cùng đăng Weibo vậy?”

Ai nấy đều là nhân vật gây chú ý trong giới giải trí khiến Trần Ức áp lực tăng vọt.

Tông Dã như không nghe thấy câu này, tự mình bưng bát, ngồi bên cạnh cô, “Em vẫn còn bệnh, đồ ăn nóng lắm, phải ăn chậm thôi, anh sợ em cầm bị mệt.”

Vuốt xong, cô vừa chuẩn bị rút tay về, lại bị anh nắm lại. Vài lần như vậy, Khương Sơ Nghi bất lực, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản, lơ đãng dùng tay kia vuốt v3 Tông Dã.

Lật cuốn kịch bản trên tay, Khương Sơ Nghi nghiên cứu lời thoại, cũng không để ý thời gian trôi qua. Gặp phải vài chỗ không hiểu lắm, cô muốn tìm bút đánh dấu lại, đột nhiên cảm thấy tay bị người ta cắn nhẹ hai cái.

Nhìn vẻ mặt của Vương Than, hình như cậu ta đã quen với dáng vẻ này của Tông Dã rồi, Trần Ức cố nhịn không nói gì.

Cô lúc thì cảm thấy mình quá oan uổng, lúc thì lại thấy buồn cười.

Vương Than cuối cùng cũng không nhịn được nữa, “Địa vị của cậu là gì vậy hả Tông Dã? Làm c·h·ó cho vợ đâu có đến mức như cậu đâu.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Ngôi sao thứ bốn mươi chín