Khi Điện Thoại Đổ Chuông
Geon Eomul Nyeo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 73: Ngoại truyện 5
— “…”
Với sức ảnh hưởng ngày càng lớn, các phe phái chính trị đều muốn chiêu mộ anh. Baek Seon-yeon ngày càng bận rộn.
“…!”
“…!”
Không chút chần chừ, Hee-joo nhanh chóng trượt tay nhận máy.
“À, không kẹt xe gì. Chỉ tiếc tâm trạng chị không được thông thoáng như vậy…”
Bỗng nhiên, điện thoại rung lên. Là anh gọi.
— “…”
Baek Seon-yeon nhấn mạnh danh xưng này bằng giọng điệu sắc bén.
Một gia tộc chính trị truyền đời bao thế hệ rốt cuộc vẫn không thể thoát khỏi số phận suy tàn.
“Tôi muốn lấy lại tất cả, để Hee-joo có thể sống một cuộc đời đàng hoàng.”
Nụ cười trên môi Hee-joo cứng lại.
Lúc này, In-ah mới hiểu ra.
***
“…Ai đó?”
Nét mặt cô dần méo mó. Ngay khoảnh khắc đó, Baek Seon-yeon bỗng đổi giọng, vỗ nhẹ lên vai cô rồi thản nhiên nói:
Không chỉ quyến rũ em gái cô, mà ngay cả ánh mắt nguy hiểm kia – như thể cô là kẻ xâm phạm lãnh địa – cũng đủ khiến In-ah khó chịu.
Hee-joo cẩn thận dọn dẹp từng góc nhà, cố gắng phớt lờ những dòng tin tức chiếm trọn trang nhất.
“Tất nhiên tôi rất biết ơn món quà của cô.”
“Em rể, nói rõ ràng đi!”
“…!”
Baek Seon-yeon, từ một nạn nhân trong tay Baek Jang-ho, nay trở thành người hùng trong vụ giải cứu nhân viên của công ty thương mại ở Argan.
“…Anh có ý gì? Anh không biết tôi là ai sao?”
Đây mới là thực tế của bọn mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
In-ah nhíu mày, đáp:
Không, nghĩ vậy thật nhàm chán.
“Hai mươi năm trước, trước mặt ông già Baek Jang-ho, cô đã tiết lộ mọi chuyện về tôi.”
Cô vội vàng kéo điện thoại ra xa, nhìn chằm chằm vào màn hình—số gọi đến vẫn là số mới của Baek Seon-yeon.
Lúc này, rốt cuộc ai mới là kẻ bị lợi dụng đây? Hong In-ah tự hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tại sao cô xuất hiện ở đây?”
Giọng nói đó trầm hơn, khàn hơn, lẫn trong tạp âm kỳ quái.
In-ah ngẩn người, đúng lúc ấy, Hee-joo xuất hiện từ phía sau.
«AI LÀ NGƯỜI CHIẾN THẮNG TRONG CƠN BÃO CHƯA TỪNG CÓ TRONG GIỚI CHÍNH TRỊ?»
Ký ức về những năm tháng đã qua hằn sâu đến tận xương tủy, không dễ gì xóa nhòa. Khi anh một lần nữa đứng dưới ánh đèn sân khấu, cô lại có cảm giác bị bỏ rơi.
Hee-joo gãi đầu, tiếp tục lau sàn đến khi nó sáng bóng.
Hong In-ah chỉ biết thầm cười khổ.
Cô cắn môi, kiểm tra lại tín hiệu. Cuộc gọi vẫn kết nối bình thường.
Thế nhưng, gần đây trên mạng xã hội lại rộ lên một cuộc thảo luận sôi nổi. Có người nói đã nhìn thấy Baek Sa-eon – kẻ vốn dĩ đã “c·h·ế·t”.
“Chị, lâu rồi không gặp.” Hee-joo chào.
Chương 73: Ngoại truyện 5
«CỰU PHÁT NGÔN VIÊN NHÀ XANH, NGƯỜI TỪNG BỊ CHO LÀ ĐÃ C·H·Ế·T, ĐÃ QUAY TRỞ LẠI»
“Vì sao?”
“Còn nữa, anh dám nắm tay, hôn hít, ôm ấp ngoài đường? Không thấy xấu hổ sao?!”
Không có ai trả lời.
Ở nhà một mình cũng đâu có sao… Nhà này chẳng phải rất tốt sao?
Một lần nữa, anh trở thành tâm điểm dư luận khi đứng ra làm chứng trong các phiên tòa xét xử gia đình Baek Jang-ho.
Làm thế nào mà em lại ở bên một người đàn ông như thế này, Hee-joo? Rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy?
— “Alo.”
Trước đêm diễn ra cuộc hôn nhân chính trị, khi cô đến tìm anh ta yêu cầu hủy bỏ đám cưới, anh ta đã yêu cầu cô giao em gái cho mình làm con tin. Thực ra là vì ngay từ đầu, anh ta đã luôn để mắt đến cô em gái này.
“Anh Seon-yeon, anh nghe em rõ không?”
Baek Seon-yeon nghiêng đầu, như thể không hiểu nổi.
Những người họ hàng khác hoặc từ chức, hoặc kịp thời lẩn trốn trước khi rắc rối ập đến.
“Không, nước cam đi.”
— “Thất vọng quá. Không nhận ra tôi sao?”
Một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
“Tất nhiên, chỉ mình cô mà thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
In-ah không khỏi khó chịu vì sự vô lễ này.
“Nói gì đi chứ?”
Giáo sư Shim Gyu-jin bị bắt, ứng viên tổng thống Baek Yi-rong đang hầu tòa, còn phát ngôn viên Baek Sa-eon đã biến mất khỏi thế giới.
Anh khoác lên mình một câu chuyện được biên soạn khéo léo, biến sự đồng cảm của công chúng thành một bộ giáp kiên cố.
Sau hơn nửa năm, những lùm xùm xoay quanh gia đình Baek Jang-ho cuối cùng cũng lắng xuống.
Nơi trú ẩn cũ kỹ ở Argan, với chiếc quạt trần kêu kẽo kẹt, ánh đèn đỏ trong phòng tắm chớp nháy lúc sáng lúc tối… tất cả giờ đây chỉ còn là những ký ức xa vời.
In-ah chỉ có thể cười gượng, thầm thở dài—tất cả đều là lỗi của cô.
Ánh mắt sắc lạnh ấy tựa như một cây roi quất thẳng vào cô, nhưng khi đối diện với Hee-joo, nó lại thu bớt đi sự tàn nhẫn, thay vào đó là dịu dàng và bao dung.
In-ah cắn chặt môi, phẫn nộ dâng tràn trong lồng ng.ực.
Dù cả hai đã bắt đầu lại, đứng vững trong danh phận mới, Hee-joo vẫn không thể yên lòng.
Hàng loạt bài báo xuất hiện, kể về cuộc sống áp lực của con trai Baek Jang-ho, đánh dấu hành trình tái thiết lập danh phận mới. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tôi đến thăm Hee-joo, còn có thể vì gì khác?”
“Dù sao thì cũng cảm ơn chị gái nhé.”
«BÍ ẨN CỦA NGƯỜI ĐÀN ÔNG QUYỀN LỰC, BAEK SEON-YEON. LIỆU ANH TA CÓ THỂ TRỞ THÀNH NGÔI SAO MỚI CỦA ĐẢNG HÀN QUỐC?»
In-ah siết chặt nắm tay.
Từ đó, anh bước ra trước thế giới với một cái tên mới, một thân phận mới.
Ngoài những buổi dạy kèm, hai người chỉ gặp nhau ở nơi công cộng. Không có bất cứ tình cảm gì, cũng chẳng trò chuyện gì sâu sắc. In-ah vẫn luôn giữ thái độ lịch sự. Vậy mà bây giờ, anh ta lại thẳng thừng bỏ cả kính ngữ khi nói chuyện.
Hong In-ah vừa thở hổn hển vừa bước vào nhà của đôi vợ chồng son.
“Alo?”
Không phải giọng của chồng cô.
“Chị gái sao…”
“…!”
Cô mong anh lấy lại được hào quang, nhưng đồng thời lại sợ anh rời xa mình. Cảm giác này thật mâu thuẫn.
“Chị mới chỉ nhìn mỗi cái cửa thôi mà?”
Họ khẳng định đã bắt gặp anh đi cùng một cô gái ở sân bay, trên đại lộ, trong siêu thị và cả công viên. Các bài đăng về chuyện này ngày càng nhiều, khiến tin đồn lan rộng.
“Mỉm cười và thư giãn đi.”
“Tôi sẽ không trốn tránh mãi mãi. Khi thời điểm thích hợp, tôi sẽ cho cô một tin tức độc quyền.”
“Một chiếc lá rụng cũng biết thu sang mà.”
Những lúc vô thức, anh ta vẫn bộc lộ sự quan tâm dành cho Hee-joo. Ví dụ như thay vì kẻ một đường gạch đỏ lên lỗi sai trong bài tập—giống như anh ta vẫn làm với cô—thì lại vẽ một cái cán ô. Hoặc lần ấy, In-ah từng thấy anh ta nhờ bọn trẻ con đi ngang qua tặng kẹo cho Hee-joo.
Ngón tay In-ah khẽ run lên.
In-ah bực dọc ra mặt.
“Người chị đã từng bán đứng Hee-joo cho tôi rồi bỏ trốn, thật không có tư cách nói mấy lời này đâu.”
Hee-joo vừa hỏi vừa đưa cho In-ah đôi dép đi trong nhà.
“Cái gì…”
Giống như một món quà được trao tận tay, anh thản nhiên nhận lấy.
“Tôi thực sự biết ơn cô. Thế là đủ rồi. Cô đã hoàn thành bổn phận của mình. Nhưng bây giờ lại muốn đóng vai người chị tốt sao? Tham lam quá đấy.”
Đó là sai lầm không bao giờ có thể xóa bỏ, dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa.
Đợi em gái đi khuất, In-ah mới tiếp tục, giọng đầy bức xúc:
“Nhờ có Hong In-ah, tôi mới có được thứ mình muốn.”
Anh ta thật sự rất phiền phức.
Người đàn ông trước mặt cô, trước giờ vẫn luôn như thế—không xem trọng cô, luôn nghiêm khắc và chẳng ngần ngại chỉ trích. Cô có trưởng thành hơn cũng chẳng thay đổi được điều đó.
Hee-joo mỉm cười đứng dậy.
“Alo?”
“…!”
— (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng lúc ấy, một giọng nói kỳ lạ vang lên.
Hee-joo nhìn hai người bằng ánh mắt thắc mắc.
“Đây là cách anh đối xử với chị vợ mình đấy à? Em gái của tôi đang sống chung với một người ‘đã c·h·ế·t’. Chẳng lẽ tôi không thể đến xem sao?”
“Anh bảo sẽ làm ‘nguồn tin’ của tôi, sẵn sàng sống ẩn mình rồi cơ mà? Giờ đi đâu cũng có người nói nhìn thấy anh! Sao chẳng cẩn thận gì cả?”
Con người vốn không dễ thay đổi. Anh vẫn là kẻ cuồng công việc, theo đuổi quyền lực đến cùng.
Biến đổi giọng…!?
“Cô lấy tư cách gì để đến gặp vợ tôi?”
“Hai người đứng ngoài cửa làm gì thế? Em tưởng chị vào nhà rồi chứ?”
Vài tuần sau.
“Chị bị tắc đường à?”
Hong In-ah cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo, sắc như dao lướt qua người mình. Một luồng rùng mình chạy dọc sống lưng.
Lâu lắm rồi hai người không liên lạc qua điện thoại. Thấy cuộc gọi ấy, tim cô bất giác đập nhanh hơn.
“Chị uống nước nhé?”
“Rốt cuộc anh định làm gì?!”
Người đàn ông im lặng, vẫn tựa lưng vào tường, vẻ mặt hờ hững không cảm xúc. Sự thờ ơ ấy khiến người khác có cảm giác như đang đối diện một tảng đá ven đường hơn là một con người bằng xương bằng thịt.
Cô ích kỷ. Cô đã đặt sự an toàn của bản thân lên trên tất cả mà đẩy em gái mình vào tay một gã đàn ông tàn nhẫn. Nỗi hổ thẹn ấy, cô mãi mãi không thể thoát khỏi.
Ánh đèn flash lóe sáng khắp nơi, phóng viên vây quanh anh chẳng khác gì bầy sói săn mồi.
Trên tay cô là một đống giấy cuộn, nước giặt và nước cam, nhưng vẻ mặt vẫn không giấu được sự nghiêm nghị.
“Vậy nên, đừng đến đây thường xuyên.” Anh hờ hững liếc nhìn cô, giọng nói lạnh nhạt. “Chỉ khi nào Hee-joo cần cô, hãy đến. Như thế là đủ.”
“Hai mươi năm sau, cô lại sợ hãi tôi mà bỏ chạy.”
«CỰU TỔNG THỐNG: HÃY QUAN TÂM ĐẾN KHÚC QUANH TRONG CUỘC ĐỜI NGƯỜI ĐÀN ÔNG ẤY»
Lời cảnh cáo nhẹ nhàng nhưng chất chứa áp lực vô hình.
Chỉ trong chớp mắt, Baek Seon-yeon thu lại sự cứng rắn khi nãy, tự nhiên vòng tay ôm eo Hee-joo như thể chưa từng gay gắt với ai.
Anh hạ giọng trầm thấp.
“À… Nhà đẹp lắm, Hee-joo…”
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.