Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Manh mối bị bỏ sót

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Manh mối bị bỏ sót


"Cảm ơn Naz, chiếc nhẫn này rất quan trọng với bác. Nếu người vợ quá cố của bác biết được bác đã làm mất nó thì bà ấy sẽ buồn mất."

Chiếc nhẫn bạc sáng lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời ấy giờ hiện rõ trong đầu cậu hơn bao giờ hết

Cậu nheo mắt.

Naz siết chặt bàn tay, lòng bàn tay lạnh ngắt.

"Hắn đang tìm cái gì vậy? Thứ gì có thể quan trọng đến mức hắn mạo hiểm quay lại hiện trường vào lúc này?"

Hắn đang ngồi ở quầy rượu, cách đó không xa, mắt liếc nhanh về phía Naz trước khi vờ như không quan tâm.

Naz nghĩ thầm, nỗi nghi ngờ trong lòng càng được củng cố.

Naz lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng và đầy chủ đích.

Naz đứng khựng lại, tim đập thình thịch. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi đã chắc chắn an toàn, Naz mới thận trọng rời khỏi nơi ẩn nấp. Cậu nhẹ nhàng tiến đến vị trí mà kẻ lạ mặt vừa tìm kiếm một cách sốt ruột. Naz cúi xuống, bàn tay cẩn thận lật từng lớp lá khô ẩm ướt còn sót lại dấu vết bàn tay của người kia.

“Có gì đó... không ổn.”

Ánh mắt ông ta bất chợt sắc bén hơn, nhìn Naz đầy nghi hoặc và cảnh giác:

Naz siết chặt bàn tay, lòng bàn tay cậu trở nên lạnh toát dù không phải do thời tiết. Một linh cảm mạnh mẽ dấy lên trong lòng cậu rằng đây không thể là một sự trùng hợp.

"Bác làm rơi nó gần bìa rừng."

Buổi chiều, Naz đã có mặt ở quán rượu nhỏ trong làng nơi đám thợ săn thường tụ tập sau những chuyến đi dài, chia sẻ vài ly rượu và những câu chuyện không đầu không cuối.

Sự yên lặng bao trùm trở lại, chỉ còn tiếng xào xạc nhẹ nhàng của những tán lá cây đung đưa trong làn gió buổi sớm.

Giọng ông ta trầm xuống, có phần lạnh hơn trước.

Không, đây không phải là kết thúc.

“Vậy là sao? Có phải ông ta thực sự đã có mặt ở đây sau khi vụ án xảy ra? Hay đây chỉ là một cái bẫy được ai đó sắp đặt nhằm đánh lạc hướng?”

Không mạnh, không vội vã.

Naz ngủ không sâu giấc. Cả hai ngày nay, cậu chưa một lần được nghỉ ngơi trọn vẹn. Vụ án về Sue vẫn còn đầy uẩn khúc, nhưng mọi manh mối cứ như đang trôi vào ngõ cụt.

Sau vài phút tìm kiếm vô vọng, bóng đen dừng lại, hắn khẽ nguyền rủa trong hơi thở, âm thanh nhỏ nhưng đầy sự thất vọng và bất mãn. Hắn đứng dậy một cách miễn cưỡng, phủi nhanh bụi bẩn trên quần áo rồi bước đi, dần khuất vào màn sương buổi sáng còn chưa tan hết.

Naz hít vào một hơi run rẩy. Có lẽ chỉ là ảo giác.

Những giả thuyết xoay vòng trong đầu cậu như những sợi dây vô hình thắt chặt lại, khiến cậu gần như nghẹt thở.

Naz cảm thấy mình vừa chạm tay vào một bí mật nguy hiểm, mà có thể cậu chưa thực sự hiểu rõ. Càng lúc, cậu càng nhận ra bản thân đang đứng trên một ranh giới mỏng manh chỉ cần sơ suất, mọi thứ sẽ lập tức sụp đổ.

Tiếng lách cách tiếp tục phát ra từ phía cửa sổ đã hỏng bản lề, nơi tấm gỗ đã cũ kỹ bị gió thổi đập vào tường.

Người thợ săn khựng lại, đôi mắt nheo lại, nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn bạc trên bàn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bạn nghĩ gì về chương này? Hãy để lại bình luận để cùng thảo luận!

Ánh bình minh nhạt nhòa len qua những tán lá, kéo theo màn sương mỏng phủ kín bìa rừng. Không khí ẩm ướt, lạnh lẽo, mang theo mùi đất ngai ngái của đêm vừa qua.

Khi rời khỏi quán rượu, Naz vẫn chưa thoát khỏi vòng xoáy suy nghĩ trong đầu. Mọi thứ cứ hỗn loạn và rối tung như mớ chỉ bị quấn chặt. Nhưng ngay khi bước ra khỏi cánh cửa, một cảm giác lạnh buốt bất ngờ chạy dọc sống lưng.

Ngay khoảnh khắc đó, không khí bên trong quán rượu nhỏ bỗng trở nên nặng nề. Những tiếng nói chuyện rì rầm xung quanh bất chợt im bặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Có vẻ như mình đã kéo được một sợi dây trong mê cung này,"

"Cháu nghĩ cái này là của bác."

Lần đầu tiên trong hai ngày, cậu đã có thể chợp mắt lâu hơn, nhưng—

Naz khéo léo ẩn mình sau một bụi cây rậm rạp, đôi mắt xuyên qua những khe hở nhỏ trên tán lá, chăm chú quan sát kẻ bí ẩn kia. Khoảng cách lúc này đủ gần để cậu có thể nhìn thấy rõ từng hành động của hắn.

Hiện sẽ ra liên tục mỗi ngày một chương đến hết mini-arc đầu tiên. Xin phiếu đi mọi người ơi!!!

Naz nhẹ nhàng ép sát người vào bức tường gỗ, từng hơi thở trở nên chậm rãi và cẩn trọng.

Liệu có lối thoát nào, hay cậu chỉ đang tiến gần hơn đến sự sụp đổ?

Cậu vẫn nhớ khoảng khắc đó.

Hắn định xóa dấu vết? Hay hắn trở lại để tìm kiếm thứ gì đó mà hắn đã bỏ sót vào đêm án mạng?

"Nhóc đang nghi ngờ gì sao?"

Cạch!

Cạch… cạch…

Ánh sáng mờ nhạt của bình minh chỉ vừa đủ làm lộ ra đường nét mờ ảo của hắn, khiến hắn trông như một bóng ma lang thang giữa vùng đất tĩnh lặng.

Có điều gì đó không đúng. Một người dày dạn kinh nghiệm như ông ta liệu có thể vô tình làm rơi chiếc nhẫn ở gần h·iện t·rường v·ụ á·n hay không? Hay đây chỉ là một cái bẫy tinh vi, nhằm hướng sự chú ý của cậu đi sai đường?

Còn một giả thuyết khác đáng ngờ hơn có thể ai đó đã lấy chiếc nhẫn từ ông ta và cố tình để lại tại hiện trường, nhằm đánh lạc hướng điều tra.

Naz nhớ lại điều Albert nói hôm qua khi đang trò chuyện với vài thợ săn khác trong quán rượu rằng ông ta từng thấy Lawrence ra khỏi làng vào ban đêm. Nhưng nếu vậy, tại sao không ai khác xác nhận chuyện đó? (đọc tại Qidian-VP.com)

-Hết chương 10 -

Ông ta trả lời, nhưng giọng nói thiếu đi một phần tự nhiên thường ngày.

Người thợ săn lặng đi vài giây, như thể cân nhắc điều gì đó, rồi chậm rãi vươn tay cầm chiếc nhẫn lên, xoay nhẹ trên đầu ngón tay chai sạn.

Naz thầm nghĩ, cố gắng lục tìm trong ký ức gần đây nhất. Rồi bất chợt, một hình ảnh rõ nét hiện lên trong đầu cậu.

Naz quan sát kỹ hơn. Hơi thở của hắn đã trở nên gấp gáp, dáng vẻ sốt ruột hiện rõ qua từng động tác cào xới. Bàn tay hắn run lên nhè nhẹ, không phải do lạnh, mà vì một cảm giác khác – lo lắng, sợ hãi, hay tuyệt vọng?

Một ánh mắt ẩn trong bóng tối dõi theo cậu.

Trời dần tối, bóng đêm nuốt chửng lấy con đường phía trước.

“Không ai biết được đâu.”

Naz không trả lời ngay. Cậu chậm rãi thò tay vào túi áo, rút ra chiếc nhẫn bạc tìm thấy tối qua, rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Chỉ sau vài giây, ánh mắt Naz chợt lóe lên, cậu nhìn thấy một vật nhỏ lấp lánh ánh bạc phản chiếu dưới ánh sáng yếu ớt của buổi sáng sớm.

Chương 10: Manh mối bị bỏ sót

Lịch đăng chương: Thứ 2 - Thứ 4 - Thứ 6 - Chủ Nhật.

"Ai lại xuất hiện vào thời điểm này chứ?"

"Chà, ta nghĩ nhóc chưa đủ tuổi đến đây?"

Cậu nhắm mắt lại, cố gắng hòa tan bản thân vào màn đêm, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ thích hợp để hành động.

Nhưng rồi người thợ săn bỗng nói:

Cậu ngước mắt nhìn lên những tán cây cao, ánh nắng nhạt nhòa xuyên qua kẽ lá. Không gian yên bình của khu rừng giờ đây ẩn chứa một mối nguy hiểm chưa xác định.

Người đàn ông kia chẳng mang theo đuốc hay bất kỳ nguồn sáng nào. Hắn cứ bước đi như thể hắn đã quen thuộc từng cành cây, từng viên đá nhỏ trên con đường này từ rất lâu rồi.

Không khí bên ngoài lạnh lẽo một cách bất thường, mùi ẩm mốc hòa lẫn với mùi cỏ dại bị giẫm nát, phủ lên tất cả một vẻ hoang vu. Màn đêm đặc quánh, chỉ có ánh trăng yếu ớt ẩn hiện sau những đám mây dày, càng khiến mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ hơn.

Naz nhanh chóng đưa tay nhặt vật đó lên, cảm nhận rõ sự lạnh lẽo của kim loại khi chạm vào lòng bàn tay. Đó là một chiếc nhẫn bạc, mặt nhẫn chạm khắc tinh xảo hình đầu sói. Cậu xoay nhẹ chiếc nhẫn, ánh mắt chăm chú vào biểu tượng quen thuộc đó.

Chiếc nhẫn này thuộc về người thợ săn từng vỗ vai cậu hôm trước.

Linh cảm về sự nguy hiểm rõ ràng hơn bao giờ hết.

Cậu quay phắt lại—bóng tối bao trùm con hẻm phía sau, không một bóng người. Nhưng hơi lạnh vẫn còn đó, len lỏi qua từng thớ thịt, ngấm sâu vào xương tủy.

Naz cảm thấy tim mình như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng cậu vẫn cố kiên nhẫn, chờ thêm vài phút nữa để chắc chắn rằng hắn đã thực sự rời đi.

Nhưng có một người khác thì có, Albert.

Đừng quên thêm truyện vào Bộ Sưu Tập để không bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo.

Naz khựng lại ngay lập tức.

"Thật sao? Hừm... Ta không nhớ đã làm rơi nó,"

Mỗi bước chân của Naz đều vô cùng cẩn trọng. Cậu lựa chọn những vùng đất mềm, nơi cỏ mọc dày nhất, mỗi bước đi chỉ như một cái chạm nhẹ vào mặt đất. Ý nghĩ cứ lặp đi lặp lại trong đầu Naz, "Nếu hắn phát hiện ra mình bị theo dõi, mọi thứ sẽ kết thúc ngay lập tức."

Cậu không chắc chắn những gì đang chờ đợi mình phía trước, nhưng cậu biết rằng, mình vừa kéo ra được một sợi dây quan trọng trong mê cung bí ẩn của vụ án này.

Cậu chớp mắt, hơi thở khẽ nín lại.

"Naz, cháu giỏi thật, cứ như được ban phước ấy!"

"Không thể nào là trùng hợp,"

Một tiếng động khẽ vang lên.

Giọng nói ông ta khàn đặc, pha chút chế giễu nhưng không giấu được vẻ tò mò.

Nhưng...

Naz cảm giác được sự nguy hiểm rõ rệt hơn bao giờ hết.

Naz đẩy cửa bước vào quán rượu, ánh mắt lướt nhanh qua những gương mặt quen thuộc.

Naz không trả lời. Cậu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng bên trong tâm trí, sự nghi ngờ càng lúc càng lớn dần lên.

Bên trong cậu, một phần hào hứng vì cảm giác đã chạm đến manh mối thực sự, nhưng phần khác lại bất an, lo ngại những bí mật nguy hiểm hơn đang chờ đợi phía trước.

Naz tiến đến chỗ Lawrence. Khi bóng cậu phủ xuống bàn, ông ta khẽ nhướng mắt lên, nhưng Naz vẫn cảm thấy có một ánh nhìn nào đó đang lướt qua lưng cậu, nhẹ, nhưng sắc như một lưỡi dao.

Cậu trả lời đơn giản, giọng điệu như đang thăm dò, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt đối phương.

Hắn định đi đâu?

Naz quan sát từng cử động nhỏ của người đàn ông.

Trong làn gió se lạnh, Naz cảm nhận rõ ràng một thứ gì đó đang chờ đợi cậu một bí ẩn chưa được giải mã, một con quái vật ẩn nấp trong bóng tối của những lời dối trá.

"Chẳng lẽ hắn thực sự là h·ung t·hủ? Tại sao hắn lại quay trở lại hiện trường?"

Naz nín thở, vội vàng ép sát cả cơ thể xuống đất, trái tim như ngừng đập trong khoảnh khắc. Chỉ một chút sơ sẩy thôi, hắn sẽ phát hiện ra sự tồn tại của cậu, và mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Có ai đó đang theo dõi cậu.

Nhưng rồi...

Một thợ săn dày dạn kinh nghiệm đáng lẽ phải biết cách che giấu dấu vết. Hoặc là ông ta không phải h·ung t·hủ, hoặc có kẻ nào đó cố tình khiến cậu nghĩ như vậy.

Một thoáng bối rối rất nhanh lướt qua trên gương mặt ông ta—một cái chớp mắt hơi chậm, bàn tay đang cầm cốc rượu bỗng siết chặt lại đầy cảnh giác.

Naz nhìn chiếc nhẫn bạc trong tay, ánh mắt tối lại. Nếu Lawrence thực sự g·iết Sue, tại sao ông ta lại làm rơi vật chứng quan trọng ngay gần hiện trường?

Naz cảm thấy cơn lạnh từ phía sau gáy lan dọc sống lưng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Naz vẫn đang mắc kẹt trong vòng lặp sinh tử, và mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó.

Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng Naz. Cậu khẽ rùng mình, một loạt câu hỏi bùng lên trong tâm trí:

Càng nghĩ, Naz càng cảm nhận rõ một cái bẫy vô hình đang dần hình thành xung quanh mình.

Cậu bực bội. Thật nực cười. Thế giới này đang chống lại cậu sao? Ngay cả một giấc ngủ yên ổn cũng không được phép?

Naz cảm thấy sự căng thẳng xen lẫn phấn khích lan tỏa khắp người. Đây có thể là manh mối quan trọng nhất mà cậu từng tìm thấy kể từ khi vụ án xảy ra. Nếu hắn thực sự là h·ung t·hủ, vậy thì hắn đang vô tình giúp Naz nối lại sợi dây của sự thật.

Hoặc có thể ông ta không phải h·ung t·hủ mà chỉ vô tình làm rơi nhẫn khi cố gắng vật lộn với n·ạn n·hân? Nhưng tại sao ông ta phải làm điều đó? Giữa ông ta và n·ạn n·hân có mâu thuẫn gì nghiêm trọng đến mức dẫn đến c·ái c·hết không?

Lawrence đang ngồi lặng lẽ ở góc phòng, trước mặt là cốc rượu vơi đi phân nửa. Ông ta có vẻ trầm ngâm, không nhận ra sự hiện diện của Naz.

“Chiếc nhẫn này… mình đã từng thấy nó ở đâu đó trước đây.”

Naz choàng tỉnh, đôi mắt mơ màng mở ra trong bóng tối.

Đột nhiên, bóng đen ngừng lại, đầu hắn ngẩng phắt lên, đôi mắt hắn quét nhanh qua khu vực xung quanh với sự cảnh giác tột độ.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên len lỏi qua những khe lá, Naz nằm dài trên bãi cỏ, mặc lũ trẻ đang nô đùa, cậu cứ như đã thoát khỏi vòng tròn của lũ trẻ, cậu cố gắng xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau.

Trò chơi chưa kết thúc...

"Nhưng liệu mình có đủ sức để đi hết con đường đó?"

Nhẹ nhàng, như thể ai đó vừa bước ra khỏi tầm mắt cậu, chỉ một nhịp trước khi cậu kịp quay đầu lại.

Bước chân của hắn thong thả một cách kỳ lạ, không có dấu hiệu nào cho thấy hắn đang vội vàng hay hoảng hốt. Nhưng chính cái sự bình thản ấy khiến Naz lập tức cảm thấy bất an.

Một bàn tay vỗ vai vai cậu, không hề tiếc rẻ đưa ra lời khen:

Hàng loạt câu hỏi nhanh chóng xẹt qua trong đầu Naz.

Naz lo lắng đi về làng một cách bí ẩn.

Càng tiến gần tới bìa rừng, trái tim Naz càng đập nhanh hơn. Cậu nheo mắt nhìn về phía bóng đen, giờ đây đang tiến vào khu vực quen thuộc – nơi xảy ra vụ án.

Một vài ánh mắt tò mò lén nhìn về phía bàn của hai người.

Bóng đen lúc này đã dừng lại, hắn cúi người xuống, đôi tay hắn bắt đầu lật tung đất và lá khô một cách vội vàng, như thể hắn đang cố tìm kiếm một thứ cực kỳ quan trọng.

Từng cử động đều nhẹ như hơi thở, không hề gây ra bất kỳ tiếng động nào. Đôi mắt Naz sáng lên trong bóng tối, quyết tâm không để mất dấu bóng đen kia.

"Thứ này..."

Một bóng đen lướt qua bên ngoài.

Cậu không chắc mình có thể rút lui dễ dàng hay không.

Naz kéo tấm chăn qua một bên, dùng tay xoa mặt để tỉnh táo hơn. Cậu đứng dậy, định bước tới đóng sập cánh cửa sổ lại, nhưng ngay khoảnh khắc đó—

Naz siết chặt bàn tay, cảm nhận cái lạnh từ chiếc nhẫn bạc xuyên qua lòng bàn tay như một lời nhắc nhở lạnh lùng về những nguy hiểm chưa rõ đang chờ cậu.

Bên ngoài, trong làn sương mờ đục như một tấm lụa xám phủ lên cả ngôi làng, một cái bóng cao lớn đang lặng lẽ di chuyển trên con đường nhỏ dẫn ra ngoài.

Naz lẩm bẩm với chính mình.

Naz hít sâu một hơi, nhanh chóng đưa ra quyết định. Cậu cúi người, nhẹ nhàng trèo qua cửa sổ đã hỏng, cơ thể uyển chuyển như một con mèo hoang đi săn mồi.

"Nhóc tìm thấy ở đâu?"

Một cánh cửa gỗ từ xa khe khẽ đóng lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Manh mối bị bỏ sót