Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16: Nổi gió

Chương 16: Nổi gió


Tuyết hôm nay chưa rơi. Trời còn chưa sáng.

Naz mở mắt, không có tiếng thở gấp, không giật mình.

Mọi thứ như là một cơn ác mộng vừa qua. Như thể cậu vừa bước khỏi một giấc mơ, nơi máu đã đóng băng trên đầu ngón tay.

Ngọn nến trong góc phòng vẫn cháy, chập chờn, vàng nhợt như một thứ ánh sáng không dám bám vào ai.

Chăn vẫn còn hơi ấm từ cơ thể. Trái tim cậu vẫn đập trong lồng ngực.

Tất cả… vẫn còn như vậy. Nhưng cậu thì không chắc.

Cậu xoay đầu, nhìn về phía cánh cửa nhìn bức tường gỗ đã quen thuộc đến mức có thể vẽ lại bằng trí nhớ.

Một vết nứt dài chạy chéo, như một lằn cắt trên bức tường.

Có lẽ nó vẫn luôn ở đó nhưng mà cậu chưa bao giờ để ý.

Nhưng lần này, cậu lại thấy nó.

Mọi thứ thật quen thuộc, lại có chút lạ lẫm, khóe mắt cậu chợt hơi cay. Thì ra trước giờ, những điều này đều đáng quý đến vậy.

Cậu nhẹ nhàng bước xuống giường, không gây ra tiếng động nào bước đến bên cửa, nhẹ nhàng để cho cánh cửa cũ không phát ra tiếng động. Bước chân cậu rón rén như một con mèo đến phòng của vợ chông Duke.

Duke và Marie bình yên nằm trên giường, tiếng thở đều, hơi chút nặng nề của Duke, Marie thở nhẹ nhàng, vẫn xinh đẹp như vậy. Khi đi qua phòng của Andi, cậu bỗng dừng lại, thì thầm:

“Chúc ngủ ngon.”

Naz rời nhà khi ngôi làng còn say ngủ. Cậu thay quần áo, quàng khăn dày quanh cổ, rồi khoác chiếc áo lông màu sẫm mà Marie làm cho cậu, ánh sáng lấp lóe trên tay, Naz dắt con dao găm vào eo, rời khỏi nhà.

Ngôi làng vẫn còn yên tĩnh, mặt trăng vẫn treo cao. Hiện vẫn là giữa đêm, cậu đạp trên con đường lạnh lẽo, có chút ẩm ướt do sương đêm.

Cậu không đi theo hướng cổng làng mà đi về phía sau ngôi làng, nơi rừng già ngủ say.

Naz bước vào rừng khi những thân cây còn chìm trong sương bạc. Ánh trăng lẻ loi len lỏi qua các tán cây rậm, rơi xuống thành từng mảng sáng mờ, như những vết chém lặng im trên đất. Cậu không mang theo đèn. Chỉ có một con dao găm dắt bên hông và ký ức của một kẻ đ·ã c·hết rồi quay lại.

Không ai quen thuộc nơi này hơn cậu. Không phải vì cậu từng sống ở đây lâu hơn người khác, mà là vì cậu đã từng c·hết, từng quay lại ở đây rất nhiều lần, có lần cậu c·hết vì trêu chọc thú hoang, có lần là tự gieo mình xuống vách đá. Nhưng lần này, cậu tới đây không phải để c·hết, mà là để thay đổi.

Cậu men theo những cây cổ thụ, lần vào lối mòn chỉ dùng cho thợ săn. Đoạn đường dẫn tới chân núi, nơi đôi lúc những thợ săn gặp gỡ những kẻ lạ mặt - băng c·ướp.

Tuyết chưa rơi, nhưng thời tiết cũng đã bắt đầu lạnh hơn, những chiếc lá mục co lại, giòn tan như những mảnh khoai chiên ngập dầu, khi cậu bước lên khiến chúng vỡ nát thành từng mảnh nhỏ. Những tiếng lạo xạo vang trong rừng tối, khi bình thường chẳng ai để ý, nhưng bây giờ Naz lại thấy nó thật khó chịu, thật chói tai.

Có ánh sáng phía trước, bước chân cậu chậm dần.

Một vệt ánh sáng nhạt hắt lên qua tầng lá. Rất mờ, như ánh than hồng đã tắt lịm trong đống củi chưa cháy hết. Naz khụy xuống, nín thở, nhìn qua khe bụi rậm. Một đống lửa, không còn ai canh, nhưng vẫn còn ấm.

Xác định rõ xung quanh không có người. Naz bước tới. Cậu khụy gối xuống, gạt nhẹ những nhánh khô phủ đất. Một lớp tro mỏng. Gỗ cháy. Dấu móng guốc. Và cả một cọng lông thú cắm trên đầu nhọn một cành cây, cậu biết, bọn chúng đã ở đây.

Một trại tạm. Dựng vội. Không có dấu hiệu trú quân dài hạn.

Naz nhìn xung quanh. Không lều. Không đồ đạc. Không dựng bếp.

Chúng đến rồi đi, như bóng ma.

Không phải để ở.

Mà để nhìn. Để chờ đợi.

Cậu quỳ xuống, chạm tay vào vết chân in nông trên nền đất lạnh. Mới. Còn ướt. Hướng mũi chân quay về phía làng.

“Chúng đã ở đây. Chắc chắn. Và nếu mình tìm ra chúng, nghĩa là chúng cũng đã nhìn thấy làng. Chúng đang chuẩn bị cho cuộc t·ấn c·ông. Mình phải làm gì đó.”

Naz siết chặt tay. Môi mím lại. Trong trí nhớ, ánh lửa lại bùng lên, Marie lại ngã xuống, Andi lại gào lên, rồi tất cả biến mất.

“Mình đã trở lại một tuần trước. Mình có một tuần để thay đổi tất cả.”

Nhưng khi cậu đang thăm dò, trong bóng tối, có những con mắt dõi theo. Một tiếng động rất khẽ phía sau vang lên. Tiếng cành cây gãy.

Naz giật mình, xoay người lại, nhưng đã quá trễ. Một bóng người to lớn từ bụi rậm lao tới, đè cậu xuống nền đất ẩm. Tay cậu bị chặn. Dao găm rơi ra khỏi thắt lưng. Tuyết lạnh ngấm qua lớp áo.

“Bắt được nó rồi! Có đứa rình!”

“Thằng nhóc từ làng à? Nhìn cũng lanh chanh đấy.”

Naz không phản kháng. Không chống cự.

Cậu nhìn thẳng vào t·ên c·ướp đang ghì tay mình. Không gào khóc, không run rẩy. Chỉ nhìn. Lạnh. Rất lạnh.

“Sao mày nhìn tao kiểu gì đấy?” – gã chau mày – “Cứ như… từng gặp rồi?”

Ngay khi t·ên c·ướp đang nghi hoặc, hơi mất tập trung, tay hắn hơi lỏng ra, Naz chớp lấy cơ hội, vùng ra khỏi t·ên c·ướp.

Naz vặn người. Một cú trượt thấp, gọn và nhanh như bản năng. Cậu xoay gối, rồi bật chân, đạp thẳng vào mặt hắn.

Tên c·ướp nổi điên, hắn hét to:

“Khốn nạn! Con c·h·ó này!”

Cậu lăn ra khỏi tầm tay, trượt trên nền tuyết, tay vung về phía con dao găm đang cắm trên đất.

Ngón tay chạm chuôi dao, nhưng chưa kịp nắm…

Một bàn chân khác đạp xuống, nặng như đá. Naz ngã sấp lần nữa, mặt úp vào lớp đất ẩm.

Tên c·ướp kia vẫn đang loạng choạng ngã xuống, miệng vẫn rên rỉ vì cú đá bất ngờ.

Naz không chần chừ, mặc kệ trên người đầy bùn đất. Cậu quay người, lao vào giữa những tán cây rậm rạp, không hề quay đầu.

Tiếng la ó đầy tức giận nổi lên sau lưng.

“BẮT LẤY NÓ! ĐỪNG ĐỂ NÓ CHẠY VỀ LÀNG!”

Tiếng bước chân rầm rập vang lên như tiếng trống trận. Naz biết rõ mình không thể trốn bọn chúng mãi được. Địa hình rừng núi, đây là khu vực rùng sâu, lại là ban đêm, cậu không quen thuộc bằng chúng, những kẻ đã mai phục ở đây từ lâu.

Phía trước, một thân cây đổ chắn ngang, cậu trượt người luồn qua, nhưng không may, áo choàng bị mắc lại.

“Xoẹt!”

Tiếng vải rách vang lên, cậu mất thăng bằng, trượt chân ngã lăn xuống một dốc đất nhỏ. Đất bám đầy áo, cành cây đập vào mặt, nhưng cậu không dừng lại. Bàn tay cào vào đất, kéo thân mình bật dậy, tiếp tục chạy.

Một tiếng rít vụt qua tai. Cậu ngẩng lên, một mũi tên cắm xuống sát chân, chỉ lệch vài tấc là xuyên thẳng qua bắp chân cậu.

Cậu thở hổn hển, nhưng vẫn không hề dừng lại, tốc độ càng nhanh hơn, trái tim đập càng dữ dội.

“C·hết tiệt, nó nhanh thật!”

Một giọng khác vang lên, đầy cay cú.

“Tóm được thằng nhóc này, tao sẽ cho nó gào đến đứt hơi luôn!”

Một tên khác gầm lên, tiếng bước chân ngày một gần.

Naz biết rõ: chạy trốn như thế này không ổn. Cậu cần một cách để cắt đuôi. Và cậu không thể về làng, không được mang bọn chúng tới đó. Nếu b·ị b·ắt, mọi người sẽ c·hết. Marie… Duke… tất cả sẽ c·hết. Cậu không thể để điều đó xảy ra. Cậu hướng nhanh về bìa rừng, nơi cậu quen thuộc hơn cả.

Ánh trăng rọi qua những nhánh cây trơ trụi, chiếu xuống một khe suối nhỏ. Cậu lao thẳng xuống, để lại dấu chân lún sâu trên đất mỏng, rồi bẻ ngoặt sang trái, trèo lên một sườn dốc đá.

Ngay khi tay vừa với đến mép đá, một bàn tay thô bạo túm lấy cổ áo cậu từ phía sau.

“Tóm được mày rồi, thằng ranh!”

Naz quay lại, t·ên c·ướp bị đá lúc nãy lao ra từ bụi rậm, mặt mũi sưng tím, ánh mắt đỏ ngầu vì giận dữ. Tay hắn túm lấy vạt áo cậu, giật mạnh xuống.

Cậu cố vùng vẫy, nhưng gã quá khỏe. Cổ cậu nghẹt thở, hai chân đạp vào không khí trong tuyệt vọng.

Hắn giơ tay lên, cho cậu một cú như trời giáng. Một cú đấm giáng vào bụng. Rồi cú thứ hai, thứ ba. Mọi không khí trong phổi bị đẩy sạch. Trước mắt cậu mờ đi. Máu trào trong cổ họng.

“Dắt nó về. Cho đại ca nhìn mặt xem là đứa nào to gan như vậy.”

Giọng nói nhòe đi. Cậu bị lôi xềnh xệch xuống dốc, làn sương lạnh lẽo cọ vào mặt, hai tay bị trói sau lưng.

Trời tối đen, trận tuyết đầu tiên bắt đầu rơi, những bông tuyết rơi lặng lẽ đọng trên nền đất.

Cậu bị kéo lê qua tuyết, chân vướng vào rễ cây, trán đập nhẹ vào một thân gỗ đổ. Tuyết tan dưới thân người nóng bừng vì bỏ chạy. Mùi máu bắt đầu ngấm vào hơi thở. Mùi máu của chính cậu, tanh, lẫn với hương tuyết ẩm lạnh đầu mùa.

Bọn chúng chưa t·ấn c·ông. Cậu biết rõ điều đó. Cậu biết gương mặt từng đứa, cách chúng t·ấn c·ông, người nào cầm rìu, ai sẽ bắn tên, ai sẽ đạp cửa đầu tiên.

Cậu biết. Nhưng không thể la lên. Không thể bỏ chạy.

Vì nếu cậu chạy, bọn chúng sẽ quay đầu. Đổi kế hoạch. Và sẽ không còn “những người ấy” sống sót.

Không thể để điều đó xảy ra.

Naz nghiêng đầu, lưng áp xuống đất khi bị ép nằm sấp. Đêm vẫn chưa hết. Rừng vẫn đen. Nhưng đâu đó phía xa, ánh đèn le lói từ làng bắt đầu hiện lên phía đường chân trời thấp và mờ.

Một t·ên c·ướp nhìn theo hướng ánh sáng, bật cười khẽ:

“Thấy chưa? Lũ ngu kia vẫn nghĩ mình an toàn.”

Tên khác gật đầu, lôi Naz lên bằng cổ áo:

“Cứ để thằng nhóc này ở trại. Biết đâu mai mò về, lũ kia sẽ chịu nghe.”

Naz bị lôi đi. Hai chân không kháng cự. Nhưng đôi mắt vẫn mở to. Nhìn. Ghi nhớ.

Cậu ghi nhớ hướng đi. Tên người. Giọng nói. Từng tiếng cười. Cả thứ ánh sáng lờ mờ nơi cánh tay của một tên, có thể là dầu hỏa, hoặc máu dính trên vải.

Từng bước chân, từng bụi rậm, từng khe đá bọn chúng tránh.

Gió lạnh tràn qua mặt. Cậu không thấy buốt. Máu trong người vẫn còn nóng. Nhịp tim vẫn đập.

Thật kỳ lạ.

Cậu đ·ã c·hết một lần. Đã sống lại.

Và giờ, đang bị trói. Nhưng cậu không còn thấy hoảng loạn. Chỉ thấy một điều: Cậu đã quá ngu ngốc khi lao vào rừng, không kế hoạch, không chuẩn bị, đi theo cảm tính.

Cậu lẩm bẩm trong cái miệng đầy máu:

“Thằng ngu này.”

Naz nhắm mắt.

Tuyết bắt đầu rơi.

Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm ấy, khởi đầu cho một tuần t·ang t·hương, đã rơi xuống rừng khi cậu bị lôi vào bóng tối.

Hết chương 16

Trò chơi chưa kết thúc...

Naz vẫn đang mắc kẹt trong vòng lặp sinh tử, và mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó. Liệu có lối thoát nào, hay cậu chỉ đang tiến gần hơn đến sự sụp đổ?

Lịch đăng chương: Thứ 2 - Thứ 4 - Thứ 6 - Chủ Nhật.

Đừng quên thêm truyện vào Bộ Sưu Tập để không bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo. Bạn nghĩ gì về chương này? Hãy để lại bình luận để cùng thảo luận!

Chương 16: Nổi gió