Khi Dòng Sông Ngừng Chảy
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Nước mắt của ký ức
Sợi dây đứt.
Một tên khác đi vòng qua bãi cỏ thấp, cố giữ giọng bình tĩnh:
Tối nay, gió nổi lên rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu leo lên cây để tiện canh gác, nhưng rồi phát hiện… ở trên cao, những âm thanh đó không còn đuổi theo cậu nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước mặt là làng, những căn nhà vừa sáng đèn. Người dân đã bị tiếng động đánh thức. Họ sẽ không còn bất ngờ như lần trước nữa nữa.
Cậu biết chuyện gì xảy ra.
Naz biết.
Không ai bảo ai. Họ quay vào nhà, bắt đầu lôi ra liềm, gậy, đuốc, dao phay, búa rìu… Không theo lệnh. Không đồng thanh. Chỉ là… ai cũng hiểu.
Máu vẫn chảy từ vài vết chích, vết ngã, có đứa dính phân chưa rửa sạch, có đứa tóc còn ong vò vẽ mắc lại.
Tiếng gào thảm thiết dội lên, vọng khắp khu rừng như tiếng hú báo tử. Một con vật vừa bị bẫy. Một tên người vừa rơi vào kế hoạch của cậu.
“ĐẨY CHÚNG RA!”
Hết chương 20
Một âm thanh kim loại khô khốc vang lên, rõ mồn một giữa tuyết.
…
Tuyết vẫn rơi. Lặng lẽ và dày hơn.
Một thanh niên nói:
Chỉ có sự im lặng, lan ra như sương, mỏng và lạnh.
“Có người bị ong t·ấn c·ông…?”
“Ai đó… biết trước rồi sao?”
Một ông cụ hớt hải chạy tới do thấy cháu mình bị ngã. Nhưng ông lại thấy thứ đứa trẻ đang cầm trên tay, ông hỏi:
“Bọn sâu bọ này… biết bọn mình tới rồi.”
Một phụ nữ thầm thì:
Lũ c·ướp không nói gì, ánh mắt chúng đỏ rực, miệng há ra thở nhẹ, tưởng như có cả nước dãi chảy ra. Rồi đột nhiên tiếng rống giận vang lên:
Một người đàn bà chỉ vào hình tổ ong:
“RẮC!”
Tiếng gào như đá lăn từ vách núi xuống, vọng giữa trời đêm. Sau đó là tiếng ong vỗ cánh, như trăm nghìn lưỡi dao bay loạn. Rồi tiếng ngã, tiếng văng tục, tiếng đồ vật đổ rầm.
Nhưng...
Một giọng đàn ông vang lên giữa loạn âm. Là bác thợ rèn, mặt đầy tuyết, tay cầm búa nặng. Ông lao lên trước, bổ thẳng cây búa vào đầu gối một t·ên c·ướp vừa trèo qua hàng rào.
Nhìn xuống dưới qua cánh cửa sổ của một căn nhà, ánh mắt cậu chú ý đến cây cung đang treo trong nhà. Ánh mắt cậu sáng lên.
Một người lẩm bẩm:
Tên dưới hố trồi đầu lên, tóc dính bầy nhầy, chửi loạn bằng thứ tiếng không ai phân biệt nổi là tiếng người hay tiếng quỷ.
Lịch đăng chương: Thứ 2 - Thứ 4 - Thứ 6 - Chủ Nhật.
Không ai trả lời.
“Cái này… từ đâu thế?”
“Càng tốt! Tao thích chúng nó la hét.”
Khi ánh lửa nổi lên từ khắp làng cũng là lúc băng c·ướp đến nơi, chúng có hơi tàn tạ, nhưng không quá ảnh hưởng, những cái bẫy chỉ làm chậm bước chân, không cản được những con sói với cái bụng rỗng lâu ngày.
“AARRGH—!”
Với các dấu chấm.
Ánh mắt ông đỏ hoe, nhìn hai người rồi ông cúi thấp xuống, ôm lấy hai người, ông hứa với đứa nhỏ:
“Cầm gì được thì cầm! Đánh! Không để chúng vào sâu hơn nữa!”
"RẦM!"
Bọn c·ướp bò sát qua hành lang cây rậm rạp, theo những lối mòn mà thú rừng còn e ngại. Chúng cúi thấp người, tai dỏng lên, hơi thở giấu kín như những con thú săn mồi được huấn luyện.
Cậu luôn biết.
Cậu không la lên. Chỉ thì thầm, nhưng ánh mắt đã co lại như sợi dây bị kéo căng đến tận cùng.
Nó kêu đau đớn:
Một tên khác gằn giọng:
Hắn bước qua… (đọc tại Qidian-VP.com)
Họ chuẩn bị chiến đấu. Một người đàn ông xách cây nỏ cùng giáp da của mình ra khỏi nhà, ngay lúc ông định rời đi, có người giữ tay ông lại.
Nhìn lên trời, mặt trăng hôm nay tròn và sáng, Naz thở ra một làn hơi trắng như đám mây, rồi nhìn xuống tay mình.
Cậu cần làm gì đó.
“Ai đó đặt bẫy. Không phải thú. Là người.”
Một mùi kinh khủng khiến lũ c·ướp choáng váng, ngay lập tức tránh xa, một tên dè dặt hỏi:
“Cái mẹ gì thế này?! Ai đặt bẫy gấu ở đây?”
Cánh cửa đầu tiên bật mở trong tiếng gió hú. Một ông lão quấn áo khoác đứng thò đầu ra nhìn, mắt nheo lại vì hơi lạnh. Cánh cửa thứ hai, thứ ba theo sau. Những ánh lửa lập lòe dần thắp lên sau cửa sổ. Từng người, từng nhà… lặng lẽ thức dậy.
Hắn chạy loạng choạng, va phải đồng bọn. Cả ba ngã dúi dụi xuống tuyết. Tiếng rên, tiếng đấm, tiếng ong, tiếng chửi... hòa vào nhau như một bản giao hưởng dành cho kẻ ngốc.
Rồi ngay lúc ấy, một tiếng chửi rủa văng vẳng vang lên từ phía rừng.
Ở giữa làng, một đứa trẻ trượt chân khi chạy qua chỗ giếng nước.
“Nếu như mọi thứ đi sai hướng, mình sẽ nắn nó lại cho đến khi nó chịu thua.”
Một cơn gió nổi lên, nhẹ đến mức như thể… đang lắng nghe, đem mảnh da rời khỏi tay cậu.
Chúng đã quen thuộc với việc g·iết trong im lặng.
Một thanh niên vừa tiến tới, giật mình khi nhìn vào tấm bản đồ:
Mà là lần đầu tiên… cậu khiến mọi thứ đi theo đúng hướng. Dù chỉ một chút.
“Là… ong vò vẽ hả? Nhưng mùa này…”
“Xin hãy tìm thấy nó.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Rồi từ trong cái miệng đen ngòm ấy, một tiếng hét xé toạc màn đêm, nó đau đớn, nghẹn như tiếng tru của một con thú dính bẫy. Naz giật mình tỉnh dậy, lưng vẫn áp vào thân cây lạnh buốt.
“Vè vè vè vè vè———!!!”
Một tên nhe răng cười, khạc máu xuống tuyết:
Một tên khác hầm hầm bước lên, hắn định gỡ bẫy, họng hắn thở khò khè vì lạnh. Hắn vừa định chửi một câu thì đột nhiên dưới chân hắn đất lại sụt xuống, làm hắn ngã ngửa ra sau.
Nhưng một giọng nói như sấm vang ầm lên từ hàng trước:
"CẠCH!"
Tiếng thét như lệnh tử vang lên. Lũ c·ướp tràn tới như cơn sóng dữ, nuốt chửng cả ngôi làng chỉ trong tích tắc. Mặt đất rung lên dưới bước chân điên cuồng. Dân làng hoảng loạn, bị đẩy lùi từng bước, từng bước về phía sau, như những kẻ đứng trước bờ vực, không còn đường lui.
Đó là vợ của ông, bà không nói gì, chỉ nhẹ nhàng choàng khăn lên cho chồng, đứa nhỏ đứng bên cạnh bà, thì đưa cho ông một cây đuốc chưa được thắp.
Dân làng bắt buộc phải đánh theo lũ c·ướp, những trận chiến xảy ra ở khắp nơi. Ở trên cao, mọi thứ rơi vào tầm mắt Naz, mọi thứ đang đi theo đúng hướng, nhưng lại rất mong manh, chỉ cần một nơi thất thủ hoặc có sai lầm thì chờ đợi họ sẽ là c·ái c·hết tàn bạo.
Nó nhặt lên thứ đã làm mình bị ngã. Rồi phát hiện nó là một mảnh giấy da, cũ kỹ, viền quăn mép.
“Cút đi! Nơi này không có gì cho chúng mày cả.”
Chương 20: Nước mắt của ký ức
“Ôi đau quá! Cái gì thế?”
“Cái này là… bẫy hả?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay sau đó –
Và thế giới không còn yên bình nữa. Cái tổ ong như quả bom thả thẳng vào lũ c·ướp, những tiếng hét vang lên khắp nơi.
Một cái gì đó đang đến.
Và những đường mảnh… dẫn ra rừng.
Nó nhào tới để giữ thăng bằng, nhưng bàn tay lại chạm vào một vật lạ trong tuyết khiến cánh tay trượt dài làm nó ngã úp sấp.
Chúng không mang theo lửa, sợ ánh sáng làm lộ vị trí.
“Hồi nãy nghe tiếng gì vậy?”
“GIẾTTTTTT!”
Cả làng đứng sững vài giây. Rồi những ánh mắt dần trở nên tỉnh táo.
Ở đây, không ai gọi tên cậu từ phía sau gáy. Không có Marie ngã xuống lần nữa.
Đứa trẻ chỉ vào trong tuyết, nơi có một vết trượt dài lộ ra lớp đất ẩm ướt do bị lấp dưới tuyết.
“Như tiếng người… hét?”
Tuyết rơi nặng. Cả làng như chìm trong một giấc mơ trắng xóa, tĩnh lặng đến mức chỉ cần một nhánh cây gãy cũng đủ khiến người ta giật mình. Dù vậy, trên một cái cây cao, tán lá um tùm lại có một ánh sáng le lói.
Lũ ong tức giận vì bị phá bĩnh giấc ngủ, chúng lao ra như đội quân, lao vào những kẻ bất lịch sự.
Chỉ có gió. Và gió thì không biết nói dối.
“Bậy! Giờ này… ai còn đi săn.”
Chúng không cần nhìn, cũng không cần nói.
Nhưng chúng vẫn tiến tới.
“Không được lùi! Không để chúng vào làng!”
Nhưng hắn không biết, trên cao, có một sợi dây mảnh buộc vào tổ ong vò vẽ được treo khéo léo giữa hai nhánh cây.
Thứ đó, cái bóng không ai khác nhớ ngoài cậu, đã bắt đầu trườn ra khỏi rừng.
Trong màn tối dày đặc như mực, những kẻ săn người đang lặng lẽ tiến về làng.
“AAAAA! CHÚNG CHÍCH VÀO MẮT TAO!”
Không ai nhìn thấy kẻ thù.
“Cháu lấy nó ở đâu thế?”
“Chúng ta phải đổi hướng. Theo tao!”
“Ôi má ơi, cái hố này mới đào! Ấm! Còn bốc hơi kìa!”
Một bác thợ rèn chậm rãi gật đầu:
Khi nhìn vào vật đứa trẻ đưa cho, ông cụ nheo mắt nhìn vào, rồi ông cau mày.
Trong thoáng chốc, tiếng la hét vang vọng, dân làng bị dồn về phía sau, bước chân hoảng loạn dẫm lên nhau, ánh mắt đầy hoang mang.
Cậu mở tay. Một mảnh giấy da nằm giữa lòng bàn tay nhỏ. Thầm cậu nguyện.
Tên đó gào rú, ngã chúi xuống như bao tải thịt.
Tên Fanpage: Khi nào sông ngừng chảy? (/KhiDongSongNgungChay)
Tiếng nói ngay lập tức chấn chỉnh lại tinh thần của những người đang hoảng loạn, ánh mắt họ thay đổi, ngay lập tức bắt đầu dừng lại, bắt đầu chống cự lại lũ c·ướp.
Trò chơi chưa kết thúc...
Rồi nó đưa lại tấm da cho ông.
Chỉ là… có thứ gì đó không đúng.
“Đây là hướng chuồng ngựa… đúng chỗ ban nãy có tiếng la!”
“Chắc dân làng... nhưng sao biết đường mình đi?”
Những con gió nhẹ lướt nhẹ qua những tán cây, như xoa dịu tâm hồn cậu, Naz cảm thấy mí mắt mình trịu nặng, rồi từ từ, cậu chìm vào giấc ngủ.
Một đứa trẻ nhìn, thì thầm:
Naz đứng dậy. Đu lên một mái nhà gần tán cây. Phía sau lưng cậu là khu rừng, nơi không còn cần cậu để tâm.
“CHÚNG CHÍCH VÀO MẮT TAO! MẮT TAO!!!”
Những cái bẫy đã làm chúng điên tiết, nhưng càng đói, càng điên.
Nhưng những t·ên c·ướp vẫn là lũ khôn ranh, bọn chúng biết với tình trạng đói rét của bọn chúng không thể thắng được dân làng trong cuộc chiến trực diện, bọn chúng bắt đầu tách ra, chạy vào khắp làng.
“Hay là thợ săn?”
Naz đang ngồi đây, tựa lưng vào thân cây, canh chừng lối vào khu rừng đen thăm thẳm như cái miệng của một con thú sẽ nuốt chửng tất cả những kẻ nào dám lại gần.
Từ sau khi quay lại, cậu thường xuyên mất ngủ. Những giấc mơ giờ đây không còn là nơi để cậu giải tỏa, mà là cái hang đầy tiếng nói và những ký ức đứt đoạn.
“Chúng đến rồi.”
Cả thân hình hắn biến mất. Rồi là một tiếng ục ục ục nghe như vừa rơi vào… thứ gì không nên có mặt giữa tuyết.
Không ai rõ chuyện gì đang xảy ra.
Đừng quên thêm truyện vào Bộ Sưu Tập để không bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo. Bạn nghĩ gì về chương này? Hãy để lại bình luận để cùng thảo luận!
Mùi bốc lên không lẫn vào đâu được. Một t·ên c·ướp đứng cạnh bịt mũi, la lớn:
Những cái bóng đổ dài giữa những ánh lửa lập lòe, nhưng không chỉ bọn c·ướp mà còn của những dân làng.
Naz vẫn đang mắc kẹt trong vòng lặp sinh tử, và mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó. Liệu có lối thoát nào, hay cậu chỉ đang tiến gần hơn đến sự sụp đổ?
“Hắn… rơi vào hố phân hả?”
Trong rừng, sau tiếng hét đầu tiên, bọn c·ướp khựng lại. Một tên vội quỳ xuống kiểm tra đồng bọn.
Naz, từ xa, vẫn ngồi trên ngọn cây. Cậu không cười. Nhưng ánh mắt có chút dịu lại. Cậu đang thấy cái gì đó. Không phải máu, không phải trả thù.
Nó giống như…Bản đồ.
Tổ ong rơi.
Một người đàn ông vạm vỡ với một vết cào dài trên mặt đứng lên phía trước, giọng ông như hổ gầm:
“Cháu thấy nó ở đây ạ.”
“Cha sẽ về. Sớm thôi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.