Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Khi Dòng Sông Ngừng Chảy
Unknown
Chương 32: Không phải ai cũng trở lại.
“Thằng Vinh đâu?”
Câu hỏi như cơn gió lạnh, đóng băng cả căn hầm, mọi người chợt nhận ra, âm thanh khàn khản của thằng Vinh từ nãy giờ không xuất hiện.
Một người quân y trẻ có vè hơi nóng nảy, cậu úp lại cái mũ cối lên trên đầu, quay lưng định ra khỏi hầm. Nhưng ngay sau đó, Trâm dùng hai tay kéo cậu lại, dùng lực mạnh đến mức cậu ngã ngược, lăn ra đất.
Trâm thở hổn hển, đe dọa quân y trẻ:
“Mày ở yên đó cho tao, mày điên hay gì mà ra ngoài đó?”
Cậu quân y trẻ bò lổm ngổm trên mặt đất, cậu khó chịu, gắt với Trâm:
“Em ra ngoài đó tìm thằng Vinh, lỡ đâu nó đi lạc.”
Một cánh tay vung lên, giáng thẳng vào mặt cậu quân y trẻ, làm cậu choáng váng, cậu nghe tiếng Trâm gầm lên:
“Não mày mọc cỏ hả? Bọn nó đang càn ở ngoài kia, ra đó là chịu c·hết!”
Tiếng bạt tay vang lên sắc lạnh trong không gian nặng trĩu, như thể chính bóng đêm cũng bị xé rách một đường. Cậu quân y không cam lòng, định cãi lại:
“Nhưng…”
Trâm gắt lên, sự tức giận tràn ngập trên gương mặt mệt mỏi của cô:
“Tụi bay giữ thằng Bình lại! Thằng nào để nó ra ngoài, tao báo đội trưởng phạt tụi bay.”
Nói xong, cô mệt mỏi men theo bờ tường đất, về lại trong căn trạm xá, tìm ra một chai cồn còn mới. Cô đổ nó ra bàn tay, trên mặt cô xuất hiện vẻ đau đớn khi cồn chạm vào v·ết t·hương chồng chéo trên bàn tay cô, nhưng mặc kệ, cô sát trùng những v·ết t·hương rồi tìm một tấm gạc băng lên mấy đầu ngón tay đã rách toạc do cào vào đất đá.
Ở bên ngoài, những người còn lại âm thầm chắn trước cửa, lại vừa cố gắng an ủi cậu quân y trẻ:
“”Mày yên tâm đi, chắc thằng Vinh nó trú tạm vào hầm nào thôi, chắc tại bọn nó càn ác quá.”
“Ừ, đi ngủ đi, chắc sáng mai nó về.”
Bầu không khí có chút hòa hoãn, vẻ căng thẳng cũng từ từ rút đi trên mặt cậu quân y, có lẽ liên tục băng qua chiến trường khiến thần kinh cậu căng thẳng quá mức, có lẽ đứa bạn của cậu chỉ đang ở trong một căn hầm chống bom nào đó trú tạm, hẳn sáng mai nó sẽ về.
Nhưng những lời an ủi bật ra vội vã, như thể chỉ để lấp đầy khoảng trống. Ai cũng biết, nhưng không ai muốn nói ra.
…
Sáng hôm sau, lực lượng rút về sâu để tránh né cuộc càn mạnh của kẻ địch, mọi người phải tạm trú trong trận địa để tránh bom.
Khi cả đội đang vất vả xử lý các v·ết t·hương cho những thương binh, có một người lính tìm tới, anh cất tiếng hỏi:
“Ở đây có đồng chí Bình không?”
Cậu quân y trẻ tối qua đang chăm sóc cho một người thương binh, cậu vội vàng đứng dậy, chạy ra ngoài cửa, hỏi:
“Có chuyện gì thế đồng chí?”
Người lính kia ngập ngừng một chút, rồi từ từ đưa cho Bình một cái lọ penicilin mà cậu rất đỗi quen thuộc, nó là đồ thải trong các trạm quân y, sau khi dùng hết được vứt ra một đống, nhưng ở bên trong, có một thứ lại rất lạ lẫm.
… là một mảnh giấy.
Tay Bình run run, mở cái nắp tự chế bằng cao su ra, lắc ra tờ giấy nằm bên trong, khi đọc những dòng chữ trên tờ giấy, ánh mắt nó đảo ngược, hai chân đánh vào nhau, may sao được người phía sau kịp đỡ lấy, mọi người lập tức hỏi han.
“Này, có chuyện gì thế?”
Bình lắp bắp, răng môi đánh vào nhau, tay nó run bần bật như mắc phải một chứng bệnh thần kinh:
“Là… là giấy… giấy tờ của thằng Vinh.”
Bầu không khí c·hết lặng, chỉ còn tiếng bom đang oanh tạc trên mặt đất, nhưng có vẻ những t·iếng n·ổ ấy cũng không làm gì được cái sự im ắng trong căn hầm.
Mọi người đều hiểu, người không về mà giấy tờ về.
Sự thật quá đỗi tàn nhẫn mà không ai muốn nói ra.
Không ai hỏi thêm gì. Không ai dám nhìn vào mắt ai. Trong bóng tối đặc quánh, những đôi mắt chỉ dám nhìn xuống đất, như thể mặt đất kia có thể nuốt hộ họ nỗi đau không thể gọi tên.
An Khanh nhìn nhóm người trước mắt vừa nãy còn tấp nập, bây giờ lại im lặng lạ thường, bầu không khí từ từ đọng lại, đặc quánh khiến cậu cảm thấy khó thở, nhưng những tiếng bom cày xé trên mặt đất vẫn nhắc nhở cậu rằng nơi đây không yên bình gì.
Từ lúc bị nhốt tới nay, cậu cứ như bị t·ra t·ấn tinh thần, không gian chật hẹp đến mức không thể nằm thẳng người, tiếng bom đ·ạ·n cứ gầm rú trên đầu cậu, lâu lâu lại có tiếng máy bay v·út qua, tiếng người huyên náo cùng tiếng gào thét đau đớn của thương binh khiến tâm lý cậu quá tải.
Cậu không nhớ rõ lắm ký ức của bản thân, nhưng cậu cũng chắc chắn rằng bản thân chưa từng trải qua thứ gì kinh dị như thế này, những người thương binh với đủ những v·ết t·hương kinh khủng, cháy xém cứ đều đều đi qua trước mặt cậu từng ngày một, nó gây áp lực lên tâm lý của cậu đến mức hẳng đêm đều trở thành cơn ác mộng đánh thức cậu từ trong giấc ngủ không quá thoải mái.
“Mình phải chịu như thế này đến bao giờ đây?”
Cậu chán nản, như những người đối diện với cậu, tâm trạng của mọi người trầm xuống, Bình ngơ ngác đứng ở bên cừa, tay nắm lấy giấy tở của Vinh, một bên tay nắm chặt lọ penicilin, tay cậu rướm máu khi nó vỡ nát nhưng cậu chẳng quan tâm gì mấy.
Máu chảy từ kẽ tay, đỏ đậm, từng giọt một rơi xuống đất. Nhưng Bình chẳng hề buông tay. Cậu nắm chặt lọ thuốc rỗng như nắm lấy một thứ gì đó đã không còn trên đời.
Ở bên trong trạm, mọi người vẫn chăm sóc các thương binh, nhưng ai cũng cảm nhận được qua bàn tay họ, tâm trạng nặng nề đến mức truyền qua được da thịt.
Trâm tựa ở một bên bức tường, tay cô nắm chặt lấy găng tay y tế, người cô từ từ trượt xuống. Cô ngồi tựa vào bức tường đất, bàn tay của cô che lấy đôi mắt mệt mỏi, nhưng An Khanh từ xa nhìn thấy, một chút gì đó lấp nhánh lướt qua mắt cậu.
Tối hôm đó, trạm cũng tạm nghỉ ngơi, nhưng ở trên đầu tủ thuốc, một cái lọ xuất hiện, trong đó cắm vội ba nén hương, để đằng sau nó là một mảnh giấy, trên đó là một tấm ảnh của một người lính trẻ, nụ cười rực rỡ như nắng hè, nụ cười ấy sẽ đẹp mãi ở tuổi đôi mươi.
Sáng hôm sau, trạm nhận được lệnh:
“Tiến vào tiền tuyến chi viện cho bộ đội chủ lực.”
Hết chương 32
Trò chơi chưa kết thúc...
Naz vẫn đang mắc kẹt trong vòng lặp sinh tử, và mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó. Liệu có lối thoát nào, hay cậu chỉ đang tiến gần hơn đến sự sụp đổ?
Đừng quên thêm truyện vào Bộ Sưu Tập để không bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo. Bạn nghĩ gì về chương này? Hãy để lại bình luận để cùng thảo luận!
Tên Fanpage: Khi nào sông ngừng chảy? (/KhiDongSongNgungChay)