Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Khi Dòng Sông Ngừng Chảy
Unknown
Chương 33: Vùng đất hoang tàn.
Sư đoàn đã tập hợp, các chiến sĩ trong màu áo xanh đậm có chút bạc màu đứng nghiêm chờ lệnh. Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ.
“Xuất phát!”
Sư đoàn bắt đầu hành quân từ khu vực hậu phương, mục tiêu tiến tới chi viện cho quân chủ lực đang chiến đấu ở tiền tuyến thành cổ.
Cơn gió se lạnh, như những lưỡi lam siết qua mặt những người lính, Trâm hơi nhíu mày, nhưng mặc kệ rồi đi tiếp, cơn gió mang theo mùi khét, hòa lẫn với một mùi hôi ngai ngái kinh tởm, nhưng đối với cô, mùi này đã từ lúc nào đó trở nên quen thuộc đến mức cô chẳng buồn phản ứng.
Nhưng đi theo sau cô, An Khanh lại tỏ ra hoảng loạn cùng thấp thỏm, cả khuôn mặt cậu bị bịt kín, miệng bị nhét vào một cục vải để không thể phát ra âm thanh. Hai phần tri giác bị chặn lại khiến cho các giác quan còn lại của cậu trở nên đặc biệt n·hạy c·ảm, cậu cảm nhận được những cơn gió se lạnh lướt qua da, nghe được tiếng hít thở của đoàn người, tròn khoang mũi của cậu tràn ngập lấy không khí lạnh buốt, nhưng hòa lẫn trong đó lại là một thứ mùi khó tả, khiến cậu cảm thấy rùng mình.
Kinh tởm, đáng sợ, đau đớn.
Không khí trộn giữa mùi khét của thịt cháy, bùn đất mục, và một thứ mùi ngậy tanh không định danh, thứ mùi chỉ có ở nơi từng là chiến trường khiến tâm thần của cậu trở nên hỗn loạn.
“Nơi này là nơi nào?”
Cậu hỏi ấy bám lấy đầu óc cảu cậu, càng khiến tư duy của cậu bị hỗn loạn hơn. Nhưng mặc kệ trạng thái tâm lý của cậu, bước chân của cậu bị dẫn đi bởi một đoạn dây buộc ngang eo. Cậu bất lực để lực kéo từ sợi dây dắt đi qua những cung đường bí ẩn đã được ngụy trang, ẩn mình dưới những tán cây hoặc nắp hầm.
Khi đi qua những đoạn đường ấy, càng ngày cậu càng cảm nhận được rõ hơn thứ mùi lạ trong không khí, nó trộn lấy mùi của một vùng đất hoang tàn, mùi của sự ngoan cường sống sót, mùi của những sinh mệnh bị thiêu cháy bởi sức nóng dữ dội và trên hết có một thứ kinh khủng hơn bao trùm lấy chúng.
Tử khí.
…
Vùng đất này không còn gió thật, không còn âm thanh thật. Chỉ còn tử khí hòa tan trong không khí, thấm vào đất, len vào cát, vỡ ra trong từng vết nứt của mái nhà đổ. Nó là sự tích tụ của hàng nghìn c·ái c·hết và hàng vạn nỗi đau chưa bao giờ được gọi tên. Những người đ·ã c·hết ở đây không rời đi. Họ tan vào bầu trời mà họ từng bảo vệ. Và giờ, chính bầu trời ấy đè nặng xuống tất cả những kẻ còn sống.
Tiếng nước của con sông đang cuộn trào trong máu lửa càng ngày càng gần, An Khanh có thể nghe tiếng nước va vào đá, cào xé từng đụng cát bên bờ.
Hôm nay trời âm u, gió thổi mạnh, mặt nước không hề yên bình mà chảy siết như đang cố ngăn cản những người đang cố lao vào c·ái c·hết.
Sư đoàn trường chỉ đạo các chiến sĩ, họ tìm thấy một đoạn dây căng ngang qua con sông của lính công binh đi trước chuẩn bị, chỉ cần men theo đó là có thể qua bờ bên kia.
Không ai nói gì cả, chỉ có sự kỷ luật và lý tưởng đẩy họ đi chống chọi với con sông đang chảy siết, từng đoàn người cứ thế mà men theo sợi dây, băng ngang qua con sông đang gào thét đau đớn bằng những dòng nước siết.
Gió thổi qua mặt những người chiến sĩ đang oằn mình với dòng nước, nước sông không nể nang gì mà quật vào tai mắt mũi miệng, nước sông tràn vào bên trong, mang theo thứ cảm giác mục nát, cảm giác ngai ngái cùng sự tanh tưởi không hề hợp với nó.
An Khanh bị buộc theo trên lưng bị kéo theo dòng người vượt sông, cậu đi bị kéo theo mà đi qua bên kia bờ, nước sông lạnh toát khi da thịt đắm vào dòng nước, cảm giác lạnh lẽo như chạm vào hiện hình gào thét của con sông khiến cho tâm trí cậu t·ê l·iệt, cảm giác không tên ấy cứ bám theo cậu đi mãi cho đến khi rời khỏi con sông.
Nó đã ở sau lưng. Nhưng bám đuổi theo câu, mùi của nó và thứ gì đó chưa được vớt lên vẫn bám vào từng thớ thịt.
Những người đã lên bờ lại tiếp tục tiến theo lộ trình đã định ra. Từng bước chân đạp lên mặt đất mềm xốp, nhưng lại đem cho người dẫm lên cảm giác sợ hãi như bước lên thứ gì đó đã mục rữa lâu ngày.
Mặt đất xung quanh bị cầy xới nham nhở, những hố bom cứ vô trật tự mà xuất hiện ở bất kỳ đâu nó muốn, những nơi từng có con người sinh hoạt, bây giờ chỉ còn là đống hoang tàn không thể nhận ra.
Trâm đạp lên mặt đất mà cô đang băng qua không biết bao nhiêu lần, sự hoang tàn quen thuộc vẫn nhưng ngày nào, dù bị bom mìn cày thêm một lần nữa cùng không khác là mấy.
Cô quay đầu lại. Cả sư đoàn lần lượt bước khỏi dòng sông, người ướt sũng, mặt không cảm xúc, mắt đỏ quạch vì lạnh, vì tro, vì gió thốc vào hốc mắt quá lâu. Không ai phàn này hay rên rỉ. Chỉ có tiếng chân lạo xạo trên cát và gạch.
An Khánh được kéo lên bờ. Cậu sũng nước. Toàn thân lạnh buốt. Cậu không thấy gì, chỉ biết mình đang đi lên một mặt đất không bằng phẳng.Dưới chân là đá vỡ. Chúng không kêu vang, nhưng rì rào cọ nhau như tiếng răng nghiến của n·gười c·hết.
Một tiếng “bụp” khô khan vang lên bên trái. Rồi một tiếng gì đó vỡ ra, như thịt chạm xuống gạch nung. Không ai dừng lại. Trâm không quay đầu. An Khanh chỉ kịp hướng về phía âm thanh, rồi lại bị dẫn đi.
Trước mặt họ, mục tiêu đã hiện ra trước mắt. Thành cổ tan hoang mệt mỏi trong chút ánh sáng mịt mùng của lúc mặt trời lặn, trên trời đã không còn tiếng rít của máy bay không người lái nữa, vì tầm nhìn bây giờ chẳng còn đủ ánh sáng để hoạt động.
Nơi này không còn là một tòa thành như trước đây, thứ gì còn lại của nó chỉ là đống hoang tàn cùng mạch chiến hào lan tỏa như con mãng xà đang ẩn mình.
Trâm trong khi chờ lệnh, cô tranh thủ ngắm nhìn địa hình xung quanh, trước đây cô không kịp quan tâm nó, dù sao lúc đó đang bận giữ mạng, không kịp mà ngắm cảnh.
Trong mắt cô, tòa thành này không hơn gì một đ·ống đ·ổ n·át. Chỉ còn xác tường thủng lỗ chỗ như tổ ong, mái nhà cháy đen trơ khung, tường đá dính vệt máu đen đã khô, và bụi tro như phấn rắc dọc đường. Khung cảnh này đã chứng minh sự khắc nghiệt của tiền tuyến.
An Khanh ngay khi được dẫn vào nơi này, tâm trí cậu lập tức bị t·ê l·iệt, thứ cảm giác kinh tởm lướt của từng nếp gấp trong não cậu tạo thành cơn tê rần, ở nơi này, cảm giác ấy gần sát đến kinh người, khiến cho lông mao của cậu dựng lên như con thú vào trạng thái cảnh giác.
Cái thứ bao trùm lấy cậu là cảm giác bị bao phủ bởi c·ái c·hết, sự oán giận ngập trời cùng sự mục rữa nặng nề, trộn trong đó lấy sự b·ị t·hương đau đớn cùng tiếng rên hét vô tận.
“Tử địa… Nơi này tuyệt đối là một tử địa.”
Suy nghĩ ấy xuất hiện trong đầu cậu, không biết từ đâu ra, giống như bản năng đang gào thét, gọi tên của vùng đất mà sinh mệnh không nên đặt chân.
Cậu bị dẫn theo, buộc rẽ vào một nhánh đường hẹp, cảm giác u tối bao phủ lấy cơ thể khiến cậu ổn định hơn chút, cứ như là bống tối còn ít đáng sợ hơn thứ ở ngoài kia.
Cậu bị đặt ngồi xuống, rồi tiếng lách cách của khóa cửa vang lên, cậu rốt cục cũng lấy lại quyền được quan sát.
Nơi này là một căn hầm khác, theo như chiều dài cầu thang mà cậu nhìn thấy thì có lẽ căn hầm này nằm hơn vài mét dưới lòng đất, xung quanh có những trang thiết bị cùng những hàng tủ sắp đầy những bình lọ, cùng hộp giấy.
Tiếng nói lạnh trầm xuất hiện:
‘Từ nay quân y sẽ đóng quân ở ba điểm, đây là một, hai ở các khu vực khác. Đội của đồng chí Trâm sẽ được phân ở đây.”
Tiếng đồng thanh đanh thép nhận lệnh:
“Rõ!”
Sư đoàn đã thành công đi vào khu vực trận địa thành cổ, tiền tuyến đã nhận được tiếp viện, đội quân y do Trâm làm đội trưởng đã cố định ở trạm y tế. An Khanh cũng được dẫn theo, giam giữ và giá·m s·át cậu là một người lính đã vào trung niên, trên mặt ông đầy rẫy sự cực khổ cùng những nếp gấp của năm tháng, nhưng trong mắt ông lại đấy lên ngọn lửa của lý tưởng bất diệt.
Cả sự đoàn đã ổn định, sẵn sàng chiến đấu cho lý tưởng chung, ở cái chiến trường này, đi vào, chiến đấu, sống sót, chiến thắng, thứ duy nhất chống đỡ những con người ấy là lý tưởng và hi vọng bất diệt, dù ngày mai có tàn khốc.
Hết chương 33.
Chào mừng đại lễ 30/4 toàn thắng. Kỷ niệm 50 năm thống nhất đất nước.