Khi Dòng Sông Ngừng Chảy
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Tin dữ
Máu trộn lẫn bùn, mảnh vải áo bám chặt vào v·ết t·hương chưa khâu. Cứ thế, họ biến mất khỏi căn hầm, đi vào một vùng đất mà chính họ cũng không chắc còn đường quay lại.
Câu ấy chưa dứt, cáng thứ hai đã ập vào. Rồi cái thứ ba, thứ tư. Rồi vô số, không ai rảnh rỗi để đếm nữa.
Bình nằm gục trên nền, hai tay vẫn mang găng y tế. Trâm không ngủ. Cô ngồi một góc, lưng dựa tường, mắt không còn ướt, nhưng cũng không còn cử động. Những người quân y khác mệt mỏi dựa vào tường, mặc kệ mặt đất đang phát ra thứ mùi tanh tưởi.
Có người sống. Người tiếp theo.
“Báo cáo chỉ huy… vừa nhận được…”
Một người chỉ huy gạt tấm bạt bước vào, mặt hốc hác vì thức trắng nhiều đêm, ông nhìn quanh một lượt rồi thấp giọng:
Mắt Trâm nhòe đi, nhưng tay vẫn làm. Cô không nhớ rõ mình vừa băng cho ai, cũng không biết bao nhiêu người đã được đưa đi.
Căn hầm bây giờ không khác gì một địa ngục thu nhỏ, những miếng băng thấm đẫm máu, những bình lọ văng ra ngoài ro thùng rác đã hết chỗ để, những vệt máu vung vãi khắp nơi, từ dưới đất lên trên tường, cứ như nơi này vừa xảy ra một vụ đồ sát.
“Đoàn quân tiếp viện bị đ·ánh b·om khi vừa qua sông. Không còn ai.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Một trận đánh nữa lại nổ ra, lính quân y vẫn băng ra chiến trường, tìm những người còn sống sót, nhưng điều kinh hoàng đang chờ họ, một trận pháo kích oanh tạc trận địa, quân lực thiệt hại nặng nề.
Tiếng bom đ·ạ·n cùng máy bay, tiếng pháo nổ cứ gầm rú trên đầu, căn hầm dưới những đợt gầm rú ấy cứ rung lên từng đợt như con thú đang gào lên, đau đớn từng hồi thảm thiết.
Có người mất chân, có người không tìm thấy xác. Những người còn lại chỉ kịp nhìn nhau một giây trước khi bị lệnh chia đội: một nhóm ở lại trạm y tế, nhóm còn lại lập tức ra ngoài chiến hào, tìm thương binh.
Cậu muốn hét lên, nhưng âm thanh vẫn kẹt lại trong cổ họng như một cục sắt nung. Đầu cậu ong lên, tê rần. Tiếng kim chạm khung sắt. Tiếng ai đó gọi mẹ.
Một phần ba số quân y ngã xuống chỉ trong một buổi sáng. Trận chiến vẫn còn đang diễn ra ác liệt.
Bình là lính mới, vào quân chưa đầy một tháng, nó luống cuống, kêu người:
Có người chưa rõ. Người tiếp theo.
“Mẹ ơi… mẹ… mẹ ơ… m… …”
Không ai trả lời. Họ vẫn đang còn oằn mình ra với những người thương binh
“Làm gì bây giờ?”
“Chỗ này còn bao nhiêu người?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trâm cũng ngơ ngác, mắt cô dừng lại trên khoảng bụng rỗng không ấy như thể chưa từng học điều gì cho tình huống này.
Tiếng gọi không thoát nổi ra khỏi cổ họng, anh cứ thế mà hi sinh. Ngay sau đó, anh được hai quân y khiêng cáng đưa xuống, một ca bệnh khác lại được đưa lên, tiếng rên đau đớn đánh thức Trâm với Bình, may thay là ca này nhẹ hơn, hai người gồng mình lên, lại cứu được một người nữa.
Cô vẫn cắt gạc, giữ mạch, tiêm thuốc, băng bó, cứ như một cái máy đã lập trình sẵn. Ánh mắt cô dại ra, đầu ngón tay thì tê rần vì liên tục dùng lực. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi trời đã ngả xám, căn hầm chìm vào thứ yên lặng bất thường. Không còn tiếng cáng gào ngoài cửa, không còn tiếng gọi máu me, chỉ còn tiếng quạt mo và tiếng thở khò khè của những người đã sống sót. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên cạnh, Bình run rẩy nhìn người trước mặt, đầu nó tê lên, cứ như có cả cái máy cày đang dí nát bộ não của nó, cổ họng trào lên thứ gì đó tanh chua làm nó phải quay sang chỗ khác để nôn thốc nôn tháo.
Trâm quay ngoắt lại, phi như một cơn gió tới, cô vứt cái găng tay cũ đi, định lấy một cái mới, rồi khi nhìn thấy người thương binh đang nằm trên bàn, cô cũng sững lại, tình trạng này, cô cũng không biết bắt đầu từ đâu. Bụng của người thương binh đã biến mất hơn phân nửa.
Cậu chìm vào trong cơn choáng váng, không phản ứng nổi xung quanh.
Cứ như phụ họa cho con thú ấy, những tiếng tru lên đau đớn, những tiếng gào thét, những tiếng kêu khóc cứ như cơn lũ tràn vào căn hầm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đến tối, tiếng bom đ·ạ·n ngớt đi dần, máy bay cũng không còn gầm rú trên đâu nữa, những đợt thương binh cũng dần ít đi, áp lực cũng được giảm bớt, nhưng đội quân y vẫn phải vật vã tới tận trưa mới nghỉ ngơi.
Hết chương 34
Có n·gười c·hết. Người tiếp theo.
Trong góc tường, An Khánh ngồi co rúm lại như một con thú non bị ném vào chuồng mổ. Mắt cậu mở to, nhưng không còn nhìn rõ. Mọi thứ đều đỏ, đỏ của máu, đỏ của ánh đèn dầu, đỏ của lớp băng đẫm máu vắt qua tay Trâm.
“Chị Trâm ơi! Em… giúp em với…!”
Máu nhỏ giọt trên những cái cáng vốn trắng tinh giờ đã thâm đen bởi những mảng máu khô cứng, máu thừa lại không còn chỗ thấm nữa mà đọng lại luôn trên mảng cáng hoặc chảy xuống nền đất để lại những vũng máu.
Nhưng hôm nay, khi ở dưới căn hầm y tế này, cô chính thức cảm nhận được sự kinh hoàng của vùng đất c·hết này.
Chương 34: Tin dữ
“Có tin gì từ tuyến sau không? Đợt tiếp viện mới lẽ tới từ đêm qua rồi.”
Tại trạm y tế, ánh đèn dầu chập chờn vì gió lùa. Bàn mổ lấm lem. Trâm cúi thấp đầu, tay vẫn làm việc, nhưng mắt không còn định hình được hình dạng cơ thể.
Lúc này, người thương binh ấy lại thều thào, cứ như đang để lại lời trăn trối, nhưng không phải:
“Cáng! Mở đường! Có thương binh!”
Lúc ấy, một liên lạc viên từ ngách hầm lao vào, trong tay là một phong thư còn ám khói.
Rạng sáng hôm sau.
Chỉ huy giật lấy, mở ra. Ánh mắt ông thít lại, không nói lời nào. Chỉ nắm tờ giấy trong tay, đứng yên như vậy một lúc rất lâu. Rồi ông quay người, giọng khản đặc, nói như gió lạc trong hầm:
Cấp độ khốc liệt ở tiền tuyến khác hẳn ở hậu phương. Trước đây, Trâm chỉ từng thấy những trận du kích nhỏ lẻ đánh tiêu hao sinh lực địch, hoặc trong khi đi làm nhiệm vụ, cô cũng chưa kịp cảm nhận được sự khốc liệt chân chính ở chiến trường.
Sắc mặt nó tái xanh đi, nhưng không thể so được với người đang hấp hối trên bàn mổ, nửa bên bụng anh bị nổ nát, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g vung vãi ra ngoài, nhưng không hiểu vì lí do gì, anh vẫn đang ngoan cường sống sót.
Không ai hỏi. Không ai từ chối.
Không ai dám thở mạnh. Có người đánh rơi một cái khay kim loại. Âm thanh ấy vang vọng như tiếng chuông truy điệu. Tiếng pháo oanh tạc phía trên họ như tiếng trống, như hòa vào bản nhạc tiễn biệt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.