Khi Dòng Sông Ngừng Chảy
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Ánh nến tàn trong gió
Bóng đen lùi dần vào màn đêm, để lại Naz hấp hối trên nền đất lạnh, đôi mắt cậu mờ dần khi cố nhìn theo kẻ vừa tước đi mạng sống của mình.
Cậu ngửa mặt lên trời, nhìn lên ánh trăng mập mờ trong làn mây, dường như ánh trăng cùng những vì sao đang cười nhạo cậu. Ánh mắt cậu toát lên vẻ tuyệt vọng.
Không còn lựa chọn nào khác. Cậu phải đến bìa rừng. Ngay lập tức.
Naz lại quay về nơi này.
Một ý nghĩ xẹt qua, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu.
HẾT CHƯƠNG 8.
Mọi thứ đã quá trễ...
Naz dừng lại, tim đập thình thịch. Cậu giơ tay gõ mạnh vào cánh cửa gỗ.
Một ánh sáng bạc lướt qua trong đêm tối.
Rồi...
Cậu lùi lại một bước, hơi thở trở nên gấp gáp.
Naz khuỵu xuống, bàn tay run rẩy chạm vào cơ thể lạnh lẽo của Sue. Mọi thứ không thay đổi.
Không có gì ngoài bóng tối và giọng nói quen thuộc.
Trò chơi chưa kết thúc...
Giọng nói k·hông r·õ n·guồn g·ốc vang lên. Không phải câu hỏi đầy hứng thú, không có sự thúc giục, chỉ đơn thuần là một sự chờ đợi vô tận.
Cậu đã quay lại, nhưng Sue vẫn c·hết, cậu đã tới quá trễ.
Một bàn tay lạnh buốt như băng bịt chặt miệng cậu, kéo mạnh cậu ra sau. Sức mạnh của nó không hề do dự, không cho cậu một cơ hội phản kháng.
"Chị Sue!"
Cậu đã trễ, nhưng… ít nhất dấu vết vẫn còn nguyên.
Không có lực kéo như mọi khi, mà lần này, như một ai đó giơ tay chạm vào ngực cậu, đẩy ngã cậu xuống vực sâu.
Chương 8: Ánh nến tàn trong gió
Một sự bất an cùng con lạnh chạy dọc cơ thể cậu.
Cậu đã quá bất cẩn.
Bầu trời đen kịt, không một gợn mây. Chỉ có vài ánh sao thưa thớt, yếu ớt như chính hy vọng của cậu lúc này.
Lần này, dân làng không chỉ phát hiện xác của Sue, mà còn phát hiện, lũ sói trong rừng đã có một bữa ăn rất ngon miệng.
Bóng tối vẫn bủa vây xung quanh cậu, những suy nghĩ hỗn loạn xuất hiện ngày càng nhiều trong đầu cậu. Bóng đêm như đang trêu ngươi kẻ bất lực.
Máu phun ra, nóng hổi, nhuộm đỏ mặt đất.
Có gì đó... rất sai. Không khí trở nên nặng nề, như thể chính màn đêm đang áp xuống người cậu.
Kẻ g·iết người vẫn luẩn quẩn ở hiện trường sau vụ án, hắn sẵn sàng g·iết những người tò mò để bịt đầu mối.
Nằm ngửa trong cõi vô định, cậu nhìn trước mặt, có lẽ nơi đó là bầu trời, không có ánh trăng, không có ánh sao, chỉ có bóng tối tĩnh mịch như đang trêu đùa sự bất lực của cậu.
Nỗi lo lắng trong cậu bớt đi phần nào. Cậu tổng kết lại những gì đã thu thập được.
Naz quay phắt đầu lại.
Giọng nói lại xuất hiện:
"... Mình thất bại rồi sao?"
Dấu chân dài, của đàn ông trưởng thành.
Không có phương hướng, không có điểm dừng, không có bất kỳ thứ gì ngoài bóng tối vô tận. Naz lơ lửng giữa khoảng không, cảm giác như bản thân đã bị tước đoạt khỏi thực tại.
Không phải cháu nên đi ngủ sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Xung quanh cô, vung vãi những đồng tiền từ túi áo bị xé rách, những dấu chân hỗn loạn của sự chống cự. Nhưng có một dấu chân có hướng.
Một tiếng động rất nhỏ vang lên sau lưng, một nhánh cây khẽ lay động, một bước chân khẽ lún xuống lớp lá khô.
Máu.
Cậu bắt đầu kiểm tra xác của Sue.
Tiếng nước chảy vang vọng.
Không có vết dao, chỉ có dấu tay siết chặt quanh cổ.
“Không… Không thể nào…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này cậu mới nhìn xung quanh, mọi thứ rất hỗn loạn. Ánh mắt cậu sáng lên.
Naz không trả lời ngay. Cậu không biết mình đã nghe câu này bao nhiêu lần. Mỗi lần c·hết, mỗi lần mở mắt tại nơi này, cậu lại nhận ra bản thân chẳng thể thay đổi gì.
Nhắm mắt lại, hít sâu:
Lần sau quay lại, cậu có thể dựa vào những manh mối này để điều tra. Nhưng trong cậu lại đột nhiên thấp thỏm lạ kỳ, dường như có gì đó chính cậu đã để quên, nhưng lại không nhớ nổi.
Naz mở mắt.
Rồi cậu thấy trên nền cỏ, một chút vệt đỏ không mấy thu hút, nhưng lại rất nổi bật trong đêm tối.
Nếu như một trường hợp, cậu vẫn còn sống, nhưng người hỗ trợ cậu đ·ã c·hết, cậu không thể quay lại đúng mốc thời gian để cứu họ.
Nhưng v·ết m·áu chưa khô, vẫn còn đọng lại như những hạt sương trên ngọn cỏ.
Không lãng phí một giây nào, cậu xỏ giày, vớ lấy áo khoác, lao ra khỏi nhà. Không khí lạnh cắt vào da thịt, nhưng cậu không quan tâm.
Con ngươi Naz rụt mạnh lại, trên đôi tay ấy, cậu thấy được, một vết cào dài đang chảy máu, hẳn là của Sue.
Nhìn xuống xác của Sue, cậu hơi bất ngờ khi thấy những đồng xu vương vãi xung quanh, cậu nhớ ở hiện trường không thấy chúng.
Sue không còn ở đây.
Hắn vẫn còn ở đây. Kẻ g·iết người vẫn còn ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Con sông đã ở phía trước, nhưng cầu để qua bìa rừng quá xa. Mặc kệ dòng sông lạnh lẽo, cậu lao ào xuống sông. Nhanh chóng dùng hết sức bơi qua bên kia bờ.
"Quá tò mò rồi."
“Mình vẫn có thể điều tra. Mình có thể tìm ra ai g·iết chị ấy.”
Ý thức dần tan biến, bóng đêm kéo tới như một người bạn cũ, đem Naz rời khỏi.
"Bác Sam, chị Sue đâu rồi ạ?"
Một kẻ kín kẽ, máu lạnh.
Tiếng nước chảy lại vang lên, lần này âm thanh nghe rõ hơn, vang vọng trong bóng tối.
Không có ánh sáng lọt ra từ bên trong.
Nhưng cánh cửa lại mở ra, một người đàn ông râu quai nón xuất hiện với vẻ mặt ngái ngủ, nhìn thấy Naz, ông ta hơi giật mình, hỏi cậu:
"Nhanh lên! Nhanh hơn nữa!"
Naz vẫn đang mắc kẹt trong vòng lặp sinh tử, và mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó.
Liệu có lối thoát nào, hay cậu chỉ đang tiến gần hơn đến sự sụp đổ?
Lúc đó hiện trường đã bị xóa đi tất cả dấu vết, những người giáo sĩ nói rằng dường như ai đã làm điều đó, điều đó có nghĩa là...
Gió rừng rít qua những tán cây, mang theo mùi ẩm ướt của đất và lá mục. Mỗi bước chân của cậu đều vang lên trong màn đêm yên tĩnh đến đáng sợ.
Không có ai trả lời.
Cậu gào thét trong lòng, bìa rừng đã ở phía trước.
Không gian tối đen vô tận lại hiện ra.
Quán rượu đã ở phía trước, Naz cắm đầu mà chạy, cuối cùng cậu đã đến trước quán rượu.
“Cậu có muốn quay lại không?”
Cậu bắt đầu lần mò theo dấu vết, dấu chân đang dẫn vô rừng, cậu đi theo đến một cái cây rất to, dấu chân đứt ở đây.
Gõ lại lần nữa, trái tim vốn đã chậm lại cũng đang dần dần vì lo lắng mà lại tăng tốc. Cậu lo lắng gọi:
“Cậu có muốn quay lại không?”
“Mình đã quay lại.”
Một giọng nói khàn đặc vang lên, hơi thở phả ngay sát tai cậu, mang theo một mùi rượu nồng nặc:
Lịch đăng chương: Thứ 2 - Thứ 4 - Thứ 6 - Chủ Nhật.
Và rồi.
Lưỡi dao cắt ngang cổ họng cậu một cách gọn gàng, nhanh đến mức Naz không kịp nhận ra mình đã bị g·iết.
“Cậu có muốn quay lại không?”
Hiện sẽ ra liên tục mỗi ngày một chương đến hết mini-arc đầu tiên. Xin phiếu đi mọi người ơi!!!
Đừng quên thêm truyện vào Bộ Sưu Tập để không bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo.
Bác Sam nhìn Naz, không để ý cậu đã bỏ qua câu hỏi, trả lời:
Cơn đau lan khắp cơ thể, nhưng Naz không còn sức để chống cự nữa. Mắt cậu trợn ngược, ngã vật xuống nền cỏ.
Vết thương trên cổ tay kẻ s·át n·hân.
Không trọng lực, không âm thanh—chỉ có sự tĩnh lặng ngột ngạt bao trùm.
Trái tim cậu không rõ vì lo lắng hay do hoạt động mạnh, trái tim đập liên hồi, như ai đang gõ tiếng trống trận. Cậu thầm cầu nguyện trong lòng:
Cậu lại bắt đầu tìm xung quanh, hi vọng có thể tìm thấy h·ung t·hủ.
Naz hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh. Nếu có thể thu thập đủ thông tin, cậu có thể lật tẩy h·ung t·hủ.
Một lần nữa, cậu quay lại đây.
"Haha!"
"Naz, sao cháu lại ở đây?
Cậu khuỵu xuống, tay run rẩy bấu vào cổ như một nỗ lực tuyệt vọng, nhưng máu cứ tuôn ra không kiểm soát.
Naz chạy như bay trong đường nhỏ, mặc kệ những hạt sương đêm đang dần làm ướt chiếc áo.
Tất cả đều tối đen.
Hơi thở nặng nề của chính cậu vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.
Cậu hét thẳng vào bóng tối đang đùa cợt.
Naz bật dậy. Cảm giác đầu tiên ập đến là hơi lạnh của đêm khuya. Cậu hít một hơi sâu, hơi thở dày đặc trong không khí ẩm ướt.
Sue vẫn còn sống.
"Rất gần rồi! Nhanh nữa lên!"
Bóng tối vô tận bao trùm tất cả.
Hơi thở trở nên khó khăn, cậu đã sử dụng năng lực, nhưng mọi thứ đã quá trễ, suốt thời gian qua, năng lực này cậu tưởng chừng như nó là toàn năng, nhưng lần này... Mọi thứ đã mất kiểm soát.
Nỗi sợ hãi xâm lấn tâm trí cậu.
"Sue hả? Con bé hết ca làm nên chắc về nhà rồi."
Cậu đã quay lại, nhưng vẫn không thể cứu cô ấy.
Naz rùng mình. Cậu từng nghĩ sẽ gọi thêm người khác hỗ trợ, nhưng t·ên s·át n·hân dám g·iết người để bịt đầu mối, người cậu gọi tới hỗ trợ có thể gặp nguy hiểm.
"Chị Sue, hãy còn sống." (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạn nghĩ gì về chương này? Hãy để lại bình luận để cùng thảo luận!
“Ta muốn quay lại.”
Vết máu trong rừng.
“Mình có thể lần theo dấu chân… nếu mình quay lại lần nữa.”
Nhưng bóng tối không còn yên tĩnh như trước. Có thứ gì đó ẩn trong đó, một cái gì đó đang di chuyển.
Lửa trong lò sưởi vẫn còn cháy yếu ớt. Chỉ có một ít than hồng còn sáng. Nếu dựa vào độ cháy còn lại, chắc hẳn chỉ mới giữa đêm.
Nơi này cậu đã quá quen thuộc, cậu đặt cho nó cái tên - Cõi vô định -
"Quay lại!"
"Nhanh lên, nếu như mình đến kịp, mình sẽ cứu được chị ấy."
Nhưng...
Mặt nước hư vô dưới chân cậu dao động, rồi tất cả sụp đổ. Một lần nữa, lực kéo xuất hiện, như xoáy nước xuất hiện dưới biển sâu, cậu bị cuốn đi trong bóng tối.
Ngọn nến lập lòe vẫn còn phát sáng, nhưng cơn gió ngoài cửa lại càng ngày càng mạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không… Mình không thể c·hết như thế này... Chưa. Không phải bây giờ..”
Cô nằm bất động trên nền đất, đôi mắt trống rỗng mở to nhìn lên bầu trời. Cổ cô có vết bầm tím sâu, dấu vết rõ ràng của một cái siết chặt đến mức nghiền nát sự sống.
Dấu chân dài, có vẻ là của đàn ông trưởng thành, nó xuất hiện xung quanh nơi này và hướng thẳng vào rừng.
Naz nhìn người đàn ông trước mặt, nhanh chóng đáp lại, bỏ qua câu hỏi:
Cậu chạy nhanh về phía quán rượu.
Sue vẫn ở đó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.