Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Khí Vận

Unknown

Chương 11: Họa- Phúc song hành

Chương 11: Họa- Phúc song hành


Bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, không khí khô nóng như thiêu như đốt,. Cát vàng óng ánh trải dài đến tận chân trời, những mỏm đá lẻ loi, những đụn cát cao ngất, uốn lượng, tạo nên một khung cảnh hoang sơ, tĩnh lặng

Nhìn về phía thanh niên đang ngồi trên mỏm đá cách phía trước không xa, bước chân của Trần Thiên Kiêu chững lại, hắn nhíu mày, điều này, không nằm trong kế hoạch của hắn.

"Ngươi là.... Lý Thiên?"

Thấy Trần Thiên Kiêu biết mình, Lý Thiên kinh ngạc, một người sống điệu thấp như hắn ta lại bị một thiên kiêu của Đông châu xa xôi biết đến bản thân. Gạt bỏ những suy nghĩ ra khỏi đầu, Lý Thiên đứng dậy, chậm rãi từng bước đi về phía Trần Thiên Kiêu. Tay phải vươn ra nhẹ nắm, một thanh kiếm hiện ra từ hư không nằm gọn trong tay Lý Thiên, thanh kiếm dài ba trượng, lưỡi kiếm cực kì sắc bén, trong suốt như băng, ẩn hiện những hoa văn hình mây trôi lững lờ, lun tỏa ra màu lam nhạt. Chuôi kiếm làm từ ngọc bích ôn nhuận. Vành kiếm được chạm khắc hình ảnh núi non trùng điệp, toát lên vẻ uy nghiêm mà không kém phần thanh thoát: "Thanh Vân Thần Kiếm"

"Ta biết ngươi giữ thứ đó, giao ra...hoặc c·hết" Giọng Lý Thiên bình thản, chậm rãi, ánh mắt sắc bén tựa như đao ẩn hiện những tia sát khí kinh người.

"Thứ gì...?" Trần Thiên Kiêu tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng sâu trong ánh mắt hắn, một tia lo lắng lóe lên.

Lý Thiên không dài dòng, cầm kiếm đâm về phía hắn, chỉ một sát na, thân hình hắn đã xuất hiện trước mặt Trần Thiên Kiêu, mang theo một kiếm uy thế kinh người đâm về mi tâm của hắn: " Nhất kiếm...tất sát"

Đồng tử của hắn co rụt lại: " nhanh quá"

Một tấm khiên màu xanh lam, trông tựa như mai rùa đột ngột hiện lên trước người hắn, đón đỡ một kích trí mạng vừa rồi. Tâm hắn trầm xuống, chỉ một đòn của thiếu niên kia đã phá hủy mất một mảnh " Huyền Vũ giáp" có thể ngăn cản sức mạnh ba lần công kích toàn lực của một vị Thần cảnh trung cấp ? Nếu không phải " Huyền Vũ giáp" tự động kích hoạt hộ chủ, hắn đ·ã c·hết rồi.

Nhưng chưa kịp làm ra phản ứng, hậu tâm (*) của hắn lại hiện lên một miếng " Huyền Vũ giáp" rồi tan vỡ, bây giờ thân hình của Lý Thiên trước mặt hắn mới từ từ mờ nhạt: " tàn ảnh"

Hắn vội thúc giục pháp bảo, tức thì, một bộ giáp đen tuyền, huyền bí hiện ra bao trùm lấy cơ thể hắn, tỏa ra một luồng khí tức âm trầm, lạnh lẽo, khiến cho bất kỳ ai nhìn vào cũng phải rùng mình. Được chế tạo từ một loại kim loại đặc biệt, nên bộ giáp vô cùng nhẹ nhàng, linh hoạt, cho phép hắn di chuyển một cách nhanh nhẹn, uyển chuyển như một bóng ma. Bề mặt giáp được chạm khắc những hoa văn tinh xảo, phức tạp, mang đậm phong cách cổ xưa, toát lên vẻ uy nghiêm, hoành tráng: " Dạ hành giáp"

Hắn từ không gian giới chỉ lấy ra một thanh đoản đao đen kịt, đao dài tầm hai trượng, lưỡi đao sắc bén đến cùng cực, chạy dọc thân đao là những ký tự cổ xưa lóe lên một màu đỏ thẩm trông đầy quỷ dị. Chuôi đao đen tuyền, được bọc bằng da của " Dạ Tinh xà" một ma thú chuyên ẩn nấp trong không gian. Đao tên: " Dạ Vẫn"

Sau hai đòn đánh bất ngờ không thành công, Lý Thiên đã cẩn thận rút lui, trở về vị trí cũ. Đứng nhìn Trần Thiên Kiêu một thân khốc huyễn đang thủ thế, phòng bị cẩn thận, chăm chú nhìn hắn, Lý Thiên khó chịu, chửi thầm: " Đúng bọn c·h·ó nhà giàu".

Nhìn bộ giáp đó đi, ánh lên một vẻ kim loại sáng bóng với màu đen tuyền huyền bí, thêm thanh đoản đao trông đơn giản mà quỷ dị: " Mẹ ơi... Ta cũng muốn a" Lý Thiên sắp hâm mộ c·hết rồi.

"Lý Thiên đạo hữu...chúng ta có thể nói chuyện một chút không ?" Nhìn thấy Lý Thiên chỉ trông chớp mắt đã di chuyển ngàn mét, đánh ra hai đòn chí mạng rồi ung dung trở về, Trần Thiên Kiêu sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén khóa chặt thân ảnh trước mặt, giọng nói tỏ ra hòa hoãn. Hắn, không muốn đánh nhau với tên này, quá nguy hiểm. Tâm lý hắn muốn rút lui, nhưng tinh thần luôn trong trạng thái cao độ nhất, hắn không dám lơ là, với kẻ khủng bố trước mặt, hắn có thể c·hết bất cứ lúc nào.

"Thiên Kiêu đạo hữu cứ ' đùa'... Đạo lý, mang ngọc có tội chẳng lẽ đạo hữu không biết? " Đang nghe nửa câu, bỗng một giọng nói vang lên gần kề bên phải hắn. "Keng" một âm thanh chát chúa vang lên, tay Trần Thiên Kiêu tê rần, nhìn thêm hai mảnh Huyền Vũ giáp vỡ nát, nhìn Lý Thiên vẫn đạm nhiên cất giọng phía xa, tâm của hắn trùng xuống. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã phải lãnh ba đòn đánh chí mạng từ kẻ địch, hắn khó khăn lắm mới đỡ được một đòn, nhưng nhìn cánh tay đang run rẩy của mình, lông mày hắn nhíu lại: " Quá nhanh, quá mạnh"

Khẽ liếc cánh tay đang run rẩy của Trần Thiên Kiêu, Lý Thiên cười khẩy, giọng nói đầy vẻ khinh thường:

" Thiên Kiêu đạo hữu quả không hổ là con cháu của đỉnh cấp thế lực... không biết, đạo hữu còn mấy mảnh Huyền Vũ giáp nữa đây?...ha ha ha "

Trần Thiên Kiêu nhìn hắn, không nói gì. Một thiên kiêu Thần cảnh trung cấp như hắn lại không có lực hoàn thủ trước kẻ mới chỉ Thần cảnh sơ cấp như Lý Thiên. " Tên này, rất quỷ dị... cần thêm vào kế hoạch" Hắn âm thầm suy nghĩ.

Lặng lẽ từ trữ vật giới chỉ lấy ra một tấm " Dịch Không phù" hắn âm thầm kích hoạt, hắn không muốn đánh nhau với tên này chút nào. "Lóe" một cái, thân hình hắn tiêu thất, xuất hiện... tại vị trí cách đó " gần 2 mét" ?. Đồng tử co rụt lại, hắn liên tiếp liên tục lấy ra thêm 5 tấm Dịch không phù lần lượt kích hoạt, nhưng mỗi lần, hắn chỉ dịch chuyển được gần 2 mét. Hơn nữa hắn còn kinh hoảng phát hiện ra rằng, vị trí hắn đang dịch chuyển ngày càng gần hơn đến vị trí của Lý Thiên.

Đứng nhìn Trần Thiên Kiêu liên tục "lấp lóe" sử dụng Dịch Không phù, Lý Thiên nhìn hắn như thằng hề, trong lòng thầm hô " bại gia a" nhưng Lý Thiên không vội vàng, hắn đang tận hưởng cuộc đi săn của mình. Mà quan trọng hơn cả, hắn không dám liều lĩnh khi đối đầu với những kẻ như Trần Thiên Kiêu, những con ông cháu cha đích thật. Bọn này thực lực có thể không mạnh nhưng trưởng bối bọn họ mạnh a, lại giàu a. " Vừa " khắc kim" vừa " triệu hồi" ai chơi lại a" Lý Thiên âm thầm nhã rãnh.

Khẽ liếc sang màn sáng xanh bên cạnh, Lý Thiên liền thoải mái: " Xui là ngươi gặp phải ta...ha ha"

"Liều" Trần Thiên Kiêu lúc này đã không còn cách nào khác. Nếu không g·iết Lý Thiên, hắn sẽ ' c·hết'. Tên này quỷ dị như vậy, hắn sợ kế hoạch tương lai sẽ xảy ra biến số. Suy nghĩ trong chớp mắt, đôi mắt nhíu lại, chăm chú khóa chặt thân ảnh phía trước:" Hôm nay, bằng mọi giá phải xử lí tên này"

Từng luồn hắc khí lan tỏa từ cơ thể của Trần Thiên Kiêu, ánh mắt hắn dần thay bằng một màu đỏ như máu, tròng mắt hiện lên những cánh hoa màu đen, liên tục xoay tròn nơi trung tâm nhãn cầu, trông vô cùng tà ác và quỷ dị: "Vạn Hoa Đồng Tả Luân Nhãn". Mái tóc hắn không gió tự bay .Trông hắn giờ đây vô cùng tà mị, tuấn lãng, nhưng ẩn sâu trong đó là sự lạnh lùng, kiên định.

......

Mặt đất (*) rung chuyển, bầu trời rạn nứt dưới sức mạnh khủng kh·iếp của hai bóng người đang giao chiến.

Trần Thiên Kiêu, với" Dạ Vẫn đao" sắc bén trong tay, lao vào Lý Thiên như một cơn lốc. Bóng ảnh hắn lóe lên như ảo ảnh, dư ảnh xuất hiên khắp nơi gây ảo giác cực mạnh cho đối thủ.

Lý Thiên, với Thần khí "Thanh Vân Thần kiếm" trên tay, ung dung đón đỡ, từng đường kiếm đều mang theo sức mạnh của một quy tắc nào đó, rất mông lung, huyền ảo.

"Thứ sức mạnh kia, là gì cơ chứ ?" Trần Thiên Kiêu vừa đánh, vừa âm thầm nghĩ.

Lý Thiên dù chỉ mới bước chân vào Thần cảnh, chưa thể nắm giữ quy tắc của thế giới, nhưng thứ sức mạnh kia, quy tắc bí ẩn kia đang trợ giúp Lý Thiên điều động sức mạnh của tự nhiên xung quanh đến trợ giúp. Hơn nữa, mỗi đòn tung ra, Lý Thiên lun có thể ung dung dễ dàng đỡ đòn, không, phải là Trần Thiên Kiêu tự mình chủ động đánh vào nơi Lý Thiên chờ đợi sẵn.

Trần Thiên Kiêu bây giờ rõ rồi, không phải Lý Thiên quá mạnh, mà phải là: "hắn quá quỷ dị" . Càng đánh, Trần Thiên Kiêu càng chật vật, mọi thứ xung quanh, đang dần chống lại hắn. Còn tên Lý Thiên kia, hắn chỉ cần bỏ ra một phần sức mạnh thì sẽ có thêm 9 phần khác giúp sức cho hắn. Hắn cứ như ông hoàng chỉ tay 5 ngón vậy." Rồi ai mới là con ông cháu cha đây" Trần Thiên Kiêu đậu đen rau muống, thầm nghĩ.

......

"Ngươi chỉ là một kẻ tầm thường!" Lý Thiên bình thản, kiếm khí của hắn xé toạc không gian, tạo thành những vết nứt đen ngòm.

"Kiếm của ta sẽ nghiền nát ngươi!"

Trần Thiên Kiêu không hề nao núng. Hắn biết mình yếu thế hơn, nhưng ý chí chiến đấu của hắn không cho phép hắn lùi bước. Hắn né tránh những đường kiếm c·hết người, tận dụng mọi cơ hội để phản công. Đoản đao của hắn, tuy nhỏ bé, nhưng lại chứa đựng sự tinh xảo và quyết đoán.

Hai người giao chiến với tốc độ chóng mặt, mỗi đòn đánh đều mang theo sức mạnh hủy diệt. Không gian sụp đổ, vạn vật xung quanh tan hoang dưới lực p·há h·oại của cả hai. Trần Thiên Kiêu cảm thấy cơ thể mình rã rời, máu rỉ ra từ những v·ết t·hương. Nhưng hắn vẫn kiên trì, hắn không thể gục ngã.

"Ngươi không thể thắng ta!" Lý Thiên cười lớn, kiếm khí của hắn ngày càng mạnh mẽ. "Ta là người được chọn"

Trần Thiên Kiêu cắn răng, dồn hết sức lực vào một đòn duy nhất. Hắn lao tới, đoản đao của hắn đâm thẳng vào ngực Lý Thiên. Nhưng ngay lập tức, cái quy tắc kì lạ đó lại xuất hiện, điều động sức mạnh của tự nhiên ngăn chặn đòn t·ấn c·ông của hắn, khiến đòn đánh 10 phần sức mạnh khi đâm đến Lý Thiên không còn nổi 3 phần. Lý Thiên cười khẩy, nhẹ nhàng đỡ nhát chém từ Trần Thiên Kiêu, sau đó không quên bồi thêm cho hắn một nhát chém sâu hoắm lên vai.

"Vô ích thôi!" Lý Thiên chế nhạo.

Nhìn thấy Trần Thiên Kiêu áo giáp vỡ nát, quần áo tả tơi, chật vật quỳ một gối thở hổn hển vì kiệt sức, ánh mắt u buồn, tan rã như từ bỏ. Lý Thiên cười khẩy, đâm ra 5 luồng kiếm khí về phía Trần Thiên Kiêu, không có sự chống cự, 5 luồng kiếm khí dễ dàng xỏ xuyên qua lồng ngực của hắn. Máu tươi ào ào đổ ra như suối, Trần Thiên Kiêu vẫn quỳ ở đó, bất động không có động tĩnh gì. Nhưng Lý Thiên rất cẩn thẩn, hắn không an lòng, tên Trần Thiên Kiêu này, quỷ dị cũng không thua kém hắn ta.

Chậm rãi đi đến trước mặt Trần Thiên Kiêu, cứ mỗi bước được bước ra, Lý Thiên không quên tặng cho Trần Thiên Kiêu hai, ba luồng kiếm khí. Chỉ mười bước chân, Trần Thiên Kiêu hắn đã phải lãnh gần 30 luồng kiếm khí từ Lý Thiên, nhưng hắn vẫn bất động. Lý Thiên biết, hắn chưa c·hết, Thần cảnh nào có dễ c·hết thế được, nhưng ăn trọn hơn 30 luồng kiếm khí của hắn mà không phản kháng, cho dù Thần cảnh đỉnh phong cũng chỉ còn một hơi, nhưng tên trước mặt rất tà, rất dị.

Từ tốn ngồi xổm trước mặt Trần Thiên Kiêu, Lý Thiên nhàn nhã nhặt lấy cây đoản đao bên cạnh Trần Thiên Kiêu, còn không quên gỡ lấy nhẫn trữ vật của tên trước mặt. Lý Thiên nãy giờ trông có vẻ thong dong nhưng chỉ là giả vờ mà thôi. Hắn vẫn đang rất tập trung đề phòng tên trước mặt. Thu được cây đoản đao của Trần Thiên Kiêu vào trữ vật giới chỉ, cầm trong tay chiếc trữ vật giới chỉ tinh xảo và đẹp đẽ này, trên mặt hắn nở một nụ cười, tâm trạng lúc này mới dám thả lỏng xuống.

" Đang tiếc a, khuôn mặt tuấn mỹ này" Vừa nói Lý Thiên vừa một tay nắm tóc của Trần Thiên Kiêu kéo ngược đầu hắn lên, để mặt hắn đối mặt với mình, tay còn lại khinh bỉ vả đom đốp vào má của hắn. ( Vả đều nhịp mà nhẹ kiểu khinh bỉ, coi thường của mấy thằng thượng đẳng ý, tui chả biết tả nó làm sao nữa :vV)

Lý Thiên đang khoái trá tận hưởng thành quả của mình. Bỗng, dị biến phát sinh, chỉ thấy Trần Thiên Kiêu bất động như c·hết nãy giờ bất ngờ mở mắt, Vạn Hoa Đồng Tả Luân Nhãn mở ra, tròng mắt đỏ tươi quỷ dị nay lại càng đậm, những cánh hoa trong đồng tử xoay chuyển một cách điên cuồng trong thoáng chốc rồi co lại đâm về trung tâm, đứng im, như đang giam giữ thứ gì vậy.

Đồng tử Lý Thiên co lại cùng cực, nhỏ như cây kim, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ mà nhìn vào đôi mắt đỏ thẫm như máu đó.

Một cơn gió thổi qua, mang theo cát bay mù mịt trời làm gián đoạn tầm mắt của Trần Thiên Kiêu, thoát ra trong nháy mắt, Lý Thiên hoảng sợ tột độ vận chuyển toàn bộ linh lực trong cơ thể vào hai chân. Đại địa dưới chân hắn như thêm phần cứng cáp, như thể đang chuẩn bị, để làm bàn đạp hoàn hảo, vững chắc cho những bước chạy trốn sắp tới của hắn.

Nhưng chưa kịp đứng dậy hoàn toàn, một bàn tay đã lặng lẽ xuyên thủng lồng ngực, nắm lấy trái tim hắn, khẽ dùng sức bóp mạnh một cái: " Bẹp" " Ầm" Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn: " Đế cảnh...?". Đơ người, cơ thể hắn mất đi sinh cơ đổ rạp người trước mặt Trần Thiên Kiêu.

Lặng lẽ ngắm nhìn phong vân như lốc xoáy hội tụ lại trên bầu trời. Nơi một con mắt đang dần hiện lên, trắng bệch, uy nghiêm, vô cảm. Như đã xác nhận được điều gì, một bàn tay khổng lồ xé rách bầu trời vươn tay chộp xuống chỗ Trần Thiên Kiêu, áp lực áp lên người hắn như vạn sơn áp đỉnh: " Đế cảnh...c·hết" nhắm mắt như nhận mệnh, nhớ lại trận chiến vừa rồi, trong lòng cười khổ: " Ài, đen đến thế là cùng"

......

Hồi lâu không thấy có chuyện gì, nhưng cảm giác đè ép vẫn còn đó, hắn mơ màng mở mắt.

Đập vào mắt hắn lúc này là một mỹ nhân đang nằm cạnh hắn, tay chân như bạch tuột ôm chặt lấy hắn, một chiếc chân thon dài, nuột nà, trắng nõn tựa như ngà ngọc đang gác lên cơ thể con nít của hắn. Đôi mắt to tròn, lóng lánh như bạch ngọc đang ngơ ngác nhìn hắn, miệng thì cứ cười " khach khách" không ngừng. Ngoài tiểu thị nữ Yên nhi ra thì còn ai nữa. " Đây có lẽ là " bóng đè" trong truyền thuyết? " Hắn đậu đen rau muống thầm nghĩ.

"Thiếu gia tỉnh rồi, đêm qua... thiếu gia mạnh bạo quá aaa..." Giọng Yên nhi mềm nhũng, nũng nịu kéo dài, ngọt ngào vô cùng, mị hoặc đến tận xương.

Đầu đầy hắc tuyến, rướm người dòm thân ảnh nhỏ xíu của mình vẫn đang bị nàng gác đùi, ôm chặt. Thuận tay vòng ra sau lưng nàng, hắn đánh yêu vỗ nhẹ lên bờ mông căng tròn, mịn màng như quả đào chín mọng của nàng. Những ngón tay khẽ siết nhẹ, mân mê làn da mềm mại, rồi giữ nguyên bàn tay ấm áp tại đó, như muốn lưu giữ cảm giác êm ái, ngọt ngào. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang, khiến nàng khẽ rùng mình, một cảm giác lâng lâng khó tả len lỏi trong từng mạch máu.

"Uhmm, thiếu gia đáng ghét quá a" Hơi thở như u lan thổi vào mũi hắn khiến tinh thần hắn vô cùng sảng khoái.

"Hừ, còn mạnh bạo ? đợi ta trưởng thành sẽ cho ngươi lãnh đủ" Trần Phong khẽ gắt giọng, tay không quên bóp mạnh một cái.

"Hắc hắc... Không đùa thiếu gia nữa, mặt trời sắp tới mông rồi... Ngài mau dậy, hôm nay rất quan trọng đó" Yên nhi khẽ nghiêng người ngồi dậy, cẩn thận phục dịch thiếu gia sửa soạn thay quần áo, chuẩn bị cho đại lễ sắp tới.

Tận tình hưởng thụ sự phục vụ của tiểu thị nữ Yên nhi, liếc nhìn màn hình xanh hiện lên trước mắt, Trần Phong nhịn không được vui vẻ, quay sang hôn má Yên nhi một cái, thầm nghĩ:

" Đúng là họa phúc song hành a... ngươi phá hỏng kế hoạch của ta, nhưng lại tặng lại ta một cơ duyên, ha ha, đúng là tạo hóa mà..."

Yên nhi bị thiếu gia hôn má làm nàng bất ngờ, sững sờ chốc lát, nàng mỉm cười hạnh phúc tiếp tục giúp thiếu gia thay phục.

(*) ta biết là cát nhưng mà cứ thấy nó cấn cấn :))

Không biết tui tả cảnh chiến đấu được không. Đọc giả ai thấy lỗi pm tui nhé

Chương 11: Họa- Phúc song hành