Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Khí Vận

Unknown

Chương 19: Kiều diễm

Chương 19: Kiều diễm


"Oành"

- Đánh nhau?

Trần Phong đang ngồi nướng thịt nhâm nhi, nghe được động tĩnh, liếc nhìn ra xa, nghi hoặc.

Không nhịn nổi được hiếu kì, hắn theo hướng âm thanh tò mò tiến đến.

- Trần Phi Phàm ?

Đến gần nơi phát ra âm thanh, hắn chứng kiến được xa xa, thân ảnh đang chiến đấu cùng một con yêu thú " Liệt Sí điểu".

Trên bầu trời, thân ảnh đầy đặn, lồi lõm của một nữ tử được bao phủ bởi một bộ tố y. Nàng đạp không mà đứng. Trong tay cầm một chuôi kiếm kì dị phát ra thanh sắc quang mang, đôi lúc lại lóe lên vài tia lôi điện lập lòe. Mái tóc được búi nhẹ nhàng sau đầu. Dung nhan vô cùng xinh đẹp động lòng người.

Đối thủ của nàng là một con ma thú đầu ưng, thân và đuôi sư tử, có đôi cánh đại bàng rộng lớn, 4 chân trên không thỉnh thoảng lập lòe lôi điện lóe lên.

Phía cách cuộc chiến không xa, thân ảnh một nam tử đang lén la lén lút quan sát cuộc chiến.

"Trần Phi Phàm (???)

(...) (???)

- Hả... Kỳ quái...

Trần Phong xem xong giật mình, số điểm khí vận của Trần Phi Phàm, giờ đây chỉ toàn dấu chấm hỏi (?). Không những thế, bên cạnh hắn còn có một thông tin không thể nhìn thấy khác.

- Hửm

Trần Phong sắc mặt nghiêm nghị, nghi hoặc, hắn vừa cảm thấy một ánh mắt vừa đảo qua người hắn.

- Nữ nhân kia là...

Phía này, Trần Phi Phàm...

- Sư phụ, ta phải rời đi thật sao?

Mang theo một tia tiếc nuối, Trần Phi Phàm hỏi lại.

Sư phụ hắn phán đoán, nữ nhân kia không thắng nổi con " Liệt Sí điểu" kia.

Nhìn vào dung nhan kiều diễm kia, lòng hắn rạo rực, hắn đang đợi nàng b·ị t·hương để anh hùng cứu mỹ nhân nha.

- Có kẻ cũng đang quan sát. Hơn nữa, thực lực của hắn rất mạnh, mạnh hơn cả 2 kẻ trước mặt này nhiều.

Từ bên cạnh Trần Phi Phàm, một hư ảnh của một thân ảnh nổi lên, trôi nổi bên cạnh hắn.

Chỉ thấy thân ảnh là một lão giả, mặc trường bào màu lam, tóc để xỏa trắng xóa, khuôn mặt điềm tĩnh, nghiêm nghị.

- Thiên cảnh cao giai ?

Trần Phi Phàm thắc mắc.

- Phải

Lão giả khẳng định

Trần Phi Phàm thở dài một hơi tiếc nuối, quay người chạy đi, biến mất ở phương xa.

- Ồ... Đi rồi ?

Thấy Trần Phi Phàm rời đi, Trần Phong càng thêm nghi hoặc.

Không quan tâm, hắn tiếp tục quan sát trận chiến.

- Hừ, nhân loại, chúng ta không oán, không cừu, ngươi cớ sao làm phiền bản vương tu luyện?

Chịu một kiếm vừa uy lực của nữ nhân, hai thân ảnh tách ra. Nhìn khung cảnh tan hoang bên dưới, Liệt sí điểu tức giận, nơi này là nhà nó a.

Nhìn thấy một kiếm toàn lực của mình chỉ để lại một v·ết t·hương nhỏ bị cháy xém trên thân thể yêu thú. Nàng ngưng mi nhíu mày.

- Ta chỉ cần một nhánh hoa của Lôi Linh thảo để đột phá, có được ta sẽ đi ngay.

Giọng nàng nghiêm nghị, nhưng giờ đây không kém phần mềm lại, nhún nhường, qua trận giao đấu vừa rồi, nàng biết, nàng không đánh lại chỉ yêu thú này.

- Hừ, nằm mơ

Liệt sí điểu tức giận, lao lên tiếp tục sống mái với nàng. Muốn Lôi Linh hoa, khác nào ngắt con đường tu luyện của nó chứ.

Nữ nhân chật vật chống đỡ, nàng thật không ngờ, nãy giờ con yêu thú này chưa sử dụng toàn lực.

Bây giờ nàng muốn rút đi, đã chậm, nó biết nàng muốn bảo bối của nó, nó muốn diệt sát nàng luôn tránh sau này nàng lại tìm đến nó.

- Lôi cực, Vẫn

Bất lực, nữ nhân đành sử dụng sát chiêu này, thứ này, nàng vẫn chưa nắm giữ hoàn toàn.

Như một tia sáng lóe lên trên bầu trời, nữ nhân lao đến Lôi Sí điểu với một tốc độ khủng kh·iếp. Tay huy kiếm chém ra hơn trăm tia lôi điện hội tụ thành hư ảnh một mũi kiếm vàng óng lao đến.

"Oành...xoẹt...xoẹt" Thân ảnh nữ tử bay ngược về sau, rơi vào một con sông bên cạnh, trôi đi.

Lôi Sí điểu thi cánh lại, cảm giác vài tia lôi điện còn vương vấn, nó không khỏi ngẩn người.

- Yếu như vậy

Khi thấy chiêu thức nữ nhân thi triển lao đến, nó đã cảm thấy một tia nguy hiểm nhàn nhạt, không chừng chờ nó liền thủ thế phòng thủ.

Nhưng khi v·a c·hạm vào vòng phòng hộ của nó, thân ảnh kia liền văng ra xa, mất tung tích.

- Kreeek... Nhân loại đáng c·hết. Tìm... Tìm cho ta tung tích nữ nhân kia.

Liệt sí điểu tức giận ngửa cổ lên trời gầm thét, ra lệnh cho yêu thú xung quanh tìm kiếm.

Đứng xa xa, Trần Phong lúc này mỉm cười

- Nên làm tí anh hùng cứu mỹ nhân không nhỉ?

Hắn tự lẩm bẩm, lao đi về dòng nước nơi nữ nhân vừa rớt xuống.

- Đây rồi.

Nhìn thân ảnh lồi lõm, quần áo tàn tạ đang trôi dạt theo dòng nước, Trần Phong bay đến, nhẹ nhàng ôm thân ảnh ấy vào lòng, chuẩn bị bay về hang động nơi hắn đang trú ngụ.

"Bịch... Ầm" nhẹ nhàng nghiêng đầu né tránh bàn tay vừa sượt qua, liếc nhìn đống cây cối tàn tạ sau lưng, hắn không khỏi mỉm cười.

- Còn có hậu chiêu đâu.

Thấy thân ảnh trong lòng đã triệt để ngất lịm, thân thể hắn bế nàng bay lên, đi xa.

......

- Nàng tỉnh rồi à.

Trần Phong mỉm cười, tay vừa khoáy đều nội cháo, vừa mỉm cười đưa mắt liếc nhìn thân ảnh đang mơ màng.

Chỉ thấy nằm đó thân ảnh lồi lõm của một mỹ nhân không mảnh vải đang được khoát hờ bằng một chiếc hắc bào làm bằng nhung mềm mại.

Chậm rãi cầm một bát cháo nóng bưng đến, nhẹ nhàng nâng nữ nhân ngồi dậy, ngắm nghía dung nhan tuyệt mỹ của nàng, hắn không khỏi có một tia kinh diễm.

- Nàng chắc đói rồi, ăn một bát cháo đi.

Hắn mỉm cười, giọng nhẹ nhàng.

Nữ tử không hề phản ứng lấy Trần Phong, nhắm mắt tập trung kiểm tra thân thể mình, không thấy điều khác lạ, nàng mới thở phào.

Liếc nhìn y phục đang mặc? Nàng không quan tâm, còn sống đã đủ quan trọng, hơn nữa nàng đã kiểm tra thân thể mình, hắn, chưa làm gì mình cả.

Còn hắn có chiếm tiện nghi của nàng không? Nàng ngất chứ linh giác của tu sĩ vẫn còn. Nhưng nghĩ đến cảm giác của bàn tay vừa rồi, không khỏi khiến nàng đỏ mặt

- Đa tạ.

Nói rồi nàng toan nâng tay định tiếp bát cháo từ tay hắn, nhưng bất lực, đành thở dài

- Há miệng, A

Trần Phong mỉm cười, không nhiều lời múc từng muỗng cháo thổi nguội đút nàng.

Thấy nàng đã ăn xong, hắn nhẹ nhàng giúp nàng lau miệng, rồi đặt nàng nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi.

Nữ nhân nằm đó, không nói gì, ánh mắt luôn chăm chú từng hành động của hắn.

2 ngày sau...

- Hôm nay, để ta nấu cơm.

Nữ nhân kia đã có thể hoạt động cơ bản như người bình thường, nhưng thương thế quá nặng, nàng vẫn chưa thể vận dụng linh lực quá nhiều.

- Nàng... Biết nấu không ?

Trần Phong vẻ mặt đầy hoài nghi

- Hừ, Ngươi... Nghi ngờ ta?

Thoáng tức giận, nàng ta giẫm chân, hừ một cái, mặt đỏ lên, trông vô cùng đáng yêu

Trần Phong cũng đầu hàng, giơ hai tay quá đầu, chậm rãi rời khỏi hang động, nhưng giọng nói vẫn còn vọng lại

- Tùy nàng, ta đi ra ngoài một lát rồi về.

...

Nhìn trong tay con cá đen thui như một khúc than, khóe miệng Trần Phong giật giật.

- Ăn...ăn được chứ hả?

Giọng hắn cà lăm luôn rồi.

- Lần đầu ta nấu ăn, sao, dám không ăn?

Giọng nàng ta cao lên, trừng mắt đe dọa nhìn Trần Phong.

- Được...được Ta ăn... Ta ăn

Trần Phong mặt như trái khổ qua, nhẹ nhàng tách lớp than dày gần cả một móng tay xuống, khó khăn cắn lấy một miếng thịt cá.

- Ừm, ngọt ngọt, đắng đắng, không tệ

Trần Phong thầm nghĩ, tự thôi miên bản thân, chứ trong miệng hắn nào phải thịt cá, hắn thấy giống uống thuốc bắc hơn ý .

Chẳng mấy chốc, con cá chỉ còn bộ xương.

Thấy cảnh này, nữ nhân kia mới mỉm cười, một nụ cười đầy đắng chát, ánh mắt mông lung.

Nhìn con cá trong tay, nàng hạ quyết tâm, chẳng mấy chốc con cá trong tay nàng cũng chỉ còn bộ xương .

Một chung trà sau...

Cảm nhận khô nóng từ cơ thể truyền đến, Trần Phong nghi hoặc

- Nàng bỏ cái gì vào trong thức ăn thế?

Nghĩ ra điều gì, Trần Phong kinh ngạc, hiếu kì nhìn nữ nhân lòi lõm trước mặt, trông nàng giờ đây lại càng kiều diễm, thân hình ẩn hiện trong chiếc hắc bào càng khiến cơ thể hắn thêm phần nóng bức.

Cơ thể Trần Phong vốn đã được rèn luyện để chống chọi đa phần các loại độc cơ bản, nhưng đây là thuốc bổ a. Hắn cũng chịu.

Nữ nhân không nói gì, mặt đỏ chân rung nhẹ nhàng đến bên Trần Phong, hai tay ôm eo, đầu tựa vào lồng ngực hắn.

- Có chuyện gì, sau này ta sẽ giải thích

Giọng nàng lí nhí, hơi thở gấp gáp, nóng hỏi.

Trần Phong d·ụ·c hỏa nộ thiên, mỡ đã dâng tới miệng, nào chịu được, nhanh chóng bế nàng đến tảng đá duy nhất trong hang động .

- Ta không biết có chuyện gì. Nhưng sau này nàng chỉ là nữ nhân của ta.

Ngắm nhìn thật sâu vào hai mắt của nàng, Trần Phong bá đạo tuyên bố.

Nói rồi, không chừng chờ, cúi người xuống giải khai từng nút thắt trên hắc bào của nàng.

Nữ nhân mơ màng, ánh mắt mông lung nhìn trần hang động, hồi lâu nàng nhẹ nhàng nhắm mắt, hai hàng lệ âm thầm chảy xuống.

- Xin lỗi chàng, Vũ lang.

# Đoạn này tui lấy ý tưởng từ một đoạn khá tương tự trong một bộ truyện, các bạn biết không nào? :))

Chương 19: Kiều diễm