Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Khí Vận
Unknown
Chương 1: Hồi ức
Xin chào đọc giả, đây là bộ truyện đầu tay của mình, sau khi trằn trọc suy nghĩ rất lâu, mình quyết định muốn viết lên một câu chuyện của riêng mình. Một câu chuyện, nơi mình có thể viết những gì mình nghĩ.
Vì là truyện đầu tay, nên có rất nhiều sự sai sót, mình mong sẽ được đồng hành cùng các bạn, những lời góp ý chân thành dù tốt hay xấu sẽ góp phần giúp mình tiến bộ hơn trong tương lai, bất kí một sự góp ý nào đối với mình cũng đều là vô giá. Nên bạn đừng ngại mà góp ý nhá :)
Xin thú thật với các bạn là tài văn chương của mình rất kém, mình chỉ tốt nghiệp cấp 3, văn thì chỉ đủ để qua môn, cho nên các bạn đừng kì vọng quá cao về mình nhé. Nhưng nếu được các bạn ủng hộ, mình sẽ cố gắng phát triển, trau chuốt hơn từng ngày ạ.
Mình viết truyện hoàn toàn bằng "ghi chú" của điện thoại, nên đôi khi sẽ có sai sót, nếu phát hiện các bạn thông báo giúp mình nhé.
Cảm ơn chân thành nhất xin gửi đến các đọc giả thân thương
......Ta là đường phân cách......
"Một nghìn năm...Ha ha ha, cuối cùng ta cũng đột phá rồi. Đế cảnh trong truyền thuyết, ha ha ha" một âm thanh cuồng tiếu, vang vọng khắp cả không gian hang động u tối.
"Cũng nên đến nơi mà sư phụ đã nói rồi... Sư phụ... Đợi đợi đồ nhi, đồ nhi sắp được gặp lại người rồi" trong bóng tối ấy, một giọng nói thều thào, mang trong mình một nỗi nhớ nhung, da diết.
......
"Đây là....Tiên giới...?" Sau khi đi qua thông đạo dịch chuyển từ một trận pháp thượng cổ trong sâu tận một cấm khu, ngắm nhìn khung cảnh quỷ dị trước mặt, những trụ đá cao hàng trăm trượng đang quay quanh một quả cầu nhỏ, trên những trụ đá khắc chằng trịt những hoa văn cổ lão ngoằn ngịt đang phát ra một ánh sáng đỏ quỷ dị, tràn ngập huyết tinh. Kết nối giữa những trụ đá là hàng ngàn những tấm màn sáng đang phản chiếu những khung cảnh khác biệt, mỗi khung cảnh đều là hình ảnh một người làm chủ đạo, kèm theo vài dòng thông tin sơ lược về người đó. Xung quanh hắn là một không gian cực kì rộng lớn chứa hàng ngàn những quả cầu với các trụ đá xoay quanh như thế.
Bất thình lình, hắn chứng kiến một màn ảnh đang nhấp nháy màu đỏ chót, nó nổi bật lên như một con vịt đen thui lạc vào giữa bầy thiên nga trắng vậy. Trên đó lại là hình ảnh cuối cùng của hắn khi bước vào trận pháp dịch chuyển cùng với dòng thông tin sơ lược về hắn:
Tên: Bá Thiên
Tuổi: 3144
Giới tính: Nam
Thiên phú: Không gian và thời gian chi lực
Thể chất: Trường sinh chi thể
Tu vi: Thần đế cảnh sơ cấp
Đánh giá : cấp cao
#CẢNH BÁO: kẻ được giá·m s·át đã trốn khỏi thế giới...
......
Đồng tử hắn co rụt lại, liếc nhìn thêm vài màn sáng, chỉ thấy trong đó là hình ảnh của những thiên kiêu hắn từng biết. Một ý nghĩ kinh khủng lóe lên, sự hoảng sợ bao trùm lấy hắn. Được một lúc, hắn cố lấy lại bình tĩnh, lấy ra một chiếc trâm cài từ trữ vật giới chỉ, hắn vội vận chuyển linh lực, thôi thúc linh quyết, miệng lẩm nhẩm những bí ngữ khó hiểu. Đây là đồ vật mà trước khi phi thăng sư phụ đã giao cho hắn, chỉ có hắn và người biết cách vận dụng nó. Nhớ lại lại người dặn dò hắn trước khi đi, lòng hắn ngậm ngùi, nhớ nhung, nhưng nghĩ đến những thứ vừa chứng kiến, lòng hắn bất an, lo lắng tột cùng " Sư phụ, xin người...đừng xảy ra chuyện gì..."
Tại trụ đá nơi gần màn sáng chiếu hình ảnh của hắn. Một hộp gỗ bay ra từ một kí tự trên trụ đá, giờ đây ánh sáng đỏ thẩm dãy kí tự của trụ đá đó bỗng tắt đi một đoạn dài. Đưa tay chộp lấy chiếc hộp, hắn kinh ngạc ngước lên, đã thấy màn sáng nhấp nháy đỏ thẩm của hắn đã biến mất từ bao giờ.
Liếc nhìn viên "ký lưu thạch" trong tay, lòng hắn bỗng trầm xuống, một cảm giác bất an lan tỏa. Kìm nén cảm xúc, hắn bắt đầu hấp thu tin tức được lưu lại trong viên ngọc.
......
Ngơ ngác nhìn viên ngọc trong tay, nước mắt không tự chủ mà ào ào chảy xuống, cẩn thận nâng niu viên ngọc như sợ vỡ, hắn âu yếm ôm chặt viên ngọc vào lòng ngực, như muốn nó cảm nhận được nhịp đập con tim của hắn lúc bấy giờ.
"Thiên nhi, ta biết tình cảm con giành cho ta...nhưng vận mệnh của ta...xin lỗi...nếu có kiếp sau...ta nguyện làm thê tử của con...tha thứ cho ta..." nhớ đến lời nói cuối cùng nàng lưu lại, nội tâm hắn bi thống, đau khổ tột cùng, hắn quỳ xuống, gào khóc trong tuyệt vọng.
Không biết trải qua bao lâu, Bá Thiên đứng dậy, đôi tay nắm lại, móng tay đâm sâu vào da thịt, ánh mắt hắn giờ đây tràn đầy căm phẫn, thù hận. Nhìn vào tấm phù chú còn lại trong hộp gỗ, đôi mắt hắn ánh lên sự kiên định, quyết tâm
"Xin lỗi sư phụ, cuộc sống đó, con không cần...không có người đồng hành, thế gian này còn có nghĩa lí gì" nói rồi hắn đóng chiếc hộp gỗ lại, thả nó về vị trí cũ của cột đá, thi triển lại bí pháp cũ, những kí tự lại bắt đầu sáng lên, hoàn hảo như lúc ban đầu, nhưng trên kia, màn sáng màu đỏ nhấp nháy cũng không hiện lại nữa.
Cất kĩ viên ngọc trong lồng ngực, ngẩng đầu nhìn những màn ảnh lấp lóe, hồi lâu, hắn kiên định xoay người, chậm rãi bước chân về phía trận pháp dịch chuyển. Trong không gian u tối vẫn văng vẳng âm thanh khàn khàn, khô khốc như lệ quỷ
"Ta thề...dù ngàn năm, vạn năm, trăm vạn năm, ta cũng phải cho các ngươi trả giá... Bằng BẤT CỨ GIÁ NÀO. "
......Ta là đường phân cách......
Trong một không gian rộng lớn, mờ ảo,trắng xóa.
"Nhận ra rồi sao?" một giọng nói xa xăm, hiền từ vang lên, tựa như một ảo mộng len lỏi giữa không gian tĩnh lặng, khiến người nghe cảm thấy mơ hồ, hư thực.
Hắn nhìn vào con chuồn chuồn tre bằng gỗ nằm gọn trong lòng bàn tay. Đó là một chàng trai trẻ, sở hữu dung mạo phi phàm, tựa như tiên nhân giáng trần. Mái tóc đen nhánh như mực, dài đến ngang lưng được buộc gọn bằng một dải lụa trắng. Đôi mắt phượng dài, sâu thẳm tựa hồ chứa đựng cả biển sao trời. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng nhuận hé mở nụ cười ấm áp như gió xuân. Làn da trắng mịn màng không tì vết, tôn lên khí chất thanh cao, thoát tục. Thân hình cao ráo, cân đối trong bộ trường bào màu lam nhạt càng làm nổi bật vẻ tuấn tú, phiêu dật tựa trích tiên. Dáng vẻ ung dung, tự tại toát lên khí chất hơn người, khiến người khác phải ngoái nhìn.
Hắn bàng hoàng, những ký ức ùa về như thác lũ, mang theo nỗi nhớ nhung da diết, lo âu chồng chất và cả chút tự trách day dứt.
Đó là món quà đầu tiên ông tặng hắn, một kỷ vật nhỏ bé nhưng chứa đựng biết bao tình cảm thiêng liêng. Rồi hắn chợt sững người, như vừa nhận ra một điều gì đó vô cùng quan trọng.
"Là ông bảo vệ cháu sao? Nhưng tại sao lại là cháu? Tại sao ông lại đưa cháu đến nơi này?" Giọng hắn khàn đặc, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào ra như một đứa trẻ.
"Nhóc à! Nhóc đang dần thay đổi. Nhóc biết không?" Giọng nói hiền từ vang lên, mang theo sự lo lắng và cả niềm hy vọng.
"Cháu biết. Nhưng..." Giọng hắn ngập ngừng, đứt quãng. Hắn biết, hắn biết tất cả, nhưng lại không dám nói ra a. Giờ đây, khi nhìn vào con chuồn chuồn tre nhỏ bé ấy, hắn đã hiểu, ông hắn, không phải là một người bình thường. Nhưng... thì sao chứ? Có thể vượt qua được tồn tại kia không? Không ! Hắn không dám thử.
Dường như ông biết hắn muốn nói gì, nhưng ông không trả lời. "Vận mệnh của cháu, nếu ta xen vào, thứ cháu đối mặt..." Giọng ông khựng lại, im bặt, như có điều gì khó nói.
"Sẽ... rất khủng kh·iếp sao? Hơn cả bây giờ?" Mặt hắn xìu xuống, như quả bóng bị xì hơi, mất hết sức sống. Hắn lo lắng, sợ hãi, nhưng tia hy vọng nhỏ nhoi vẫn le lói trong đáy mắt. Hắn vẫn khao khát một phép màu, một sự cứu rỗi.
"Haizz... nhóc à! Kẻ biết nhiều, thường đoản mệnh. Cẩn thận... haizz... Nhớ lấy!"
Nói rồi con chuồn chuồn gỗ hóa thành tia sáng, bay vào mi tâm của hắn, biến mất như chưa từng tồn tại, chỉ để lại một cảm giác trống rỗng, khó tả.
Choàng tỉnh, như muốn nắm bắt thứ gì đó vừa vụt mất, hắn đưa tay ra với theo những hạt sáng còn sót lại. "Liệu... chúng ta còn có thể gặp lại nhau không? Ông ơiiiii..." Hắn gào to trong tuyệt vọng, tay run rẩy, nước mắt lăn dài trên má, một cảm xúc mà hắn không bao giờ muốn trải qua thêm một lần nào nữa.
......
Không gian im bặt, xung quanh hắn chẳng còn gì cả, không một âm thanh, thế giới trắng xóa như tâm trí trống rỗng của hắn lúc này. Thời gian trôi qua, không biết bao lâu, hắn đứng dậy, thân ảnh hiên ngang, lưng thẳng tắp. Sắc mặt nghiêm nghị, đôi mắt nhíu lại, đầy suy tính. Vẻ tiều tụy, thất thố như đứa trẻ lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là sự quyết tâm, mạnh mẽ.
"Hừ... Nếu các ngươi đã tính kế đến trên đầu ta, thì đợi ngày ta cắn ngược lại a! Không g·iết được các ngươi, ta cũng phải cho các ngươi khó chịu... Ha ha ha." Tiếng cười vang lên, đầy sự thách thức và kiên định.
"Cẩn thận? Thứ gì chứ?" Hắn thều thào, như đang tự hỏi chính mình.
......Ta là đường phân cách......
Trái Đất, trong một quán hủ tiếu nhỏ bên vệ đường, một cụ già tóc bạc phơ, tuổi đã ngoài lục tuần đang tất bật sắp xếp bàn ghế, chuẩn bị mở hàng đón khách. Như cảm ứng được điều gì đó, lão ngẩng đầu nhìn về phương xa, trong ánh mắt đầy hiền từ, pha chút không nỡ.
"Haizz..." Tiếng thở dài như trút hết biết bao nỗi niềm khó nói thành lời. Trầm ngâm một lúc lâu, mặt lão đanh lại, ánh mắt lấp lóe đầy sắc bén, không còn dáng vẻ của một lão già bán hàng rong gần đất xa trời.
"Hừ... Tính toán cả trên đầu của lão phu..." Thều thào, giọng lão hữu lực, sắc lạnh, khiến người nghe không khỏi rùng mình.
Bỗng lão bật cười, "Ha ha, các ngươi không biết phải chọc đến thứ gì đâu. Tiểu quỷ đó, nào phải thứ dễ trêu...ha ha ha..."
Lão lắc đầu, tiếp tục công việc của mình, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ.
......
Dòng ký ức như một thước phim cũ kỹ, ố vàng nhưng chan chứa tình cảm, tua chậm lại khoảnh khắc hạnh phúc giữa hai ông cháu.
Hình ảnh người ông già với nụ cười hiền hậu luôn thường trực trên môi. Thế nhưng, đôi lúc khóe miệng ông lại giật giật nhẹ, phảng phất một chút bất lực, một chút lo lắng, xen lẫn cả niềm thương yêu, cưng chiều vô bờ bến dành cho đứa cháu trai bé bỏng.
Trái ngược với vẻ trầm tư của ông, cậu bé bụ bẫm luôn nở nụ cười toe toét, ánh mắt ánh lên vẻ tinh nghịch, ranh mãnh, đôi khi còn pha chút láu lỉnh.
Một thoáng cảm giác bất an lướt qua, như một cơn gió thoảng, khiến khóe miệng lão giật giật. Lão giờ chỉ ước ao có một nơi nào đó thật yên tĩnh để trốn đi thôi . Bỗng một tiếng gọi quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ của lão.
"Cụ Trí buổi sáng mạnh khỏe ạ! Cụ cho cháu tô phở tái, nhiều bánh phở một chút nhé cụ! Nhanh nhanh lên cụ ơi, đói quá rồi!"
Một thanh niên phóng chiếc Super Cub lao v·út vào quán phở của ông. Chưa kịp bỏ mũ bảo hiểm, giọng nói nhanh nhảu, pha chút tinh quái của hắn đã vang lên.
"Mày cứ từ từ, gấp cái gì! Tí nữa là tao về gặp ông bà ông vải với mày lun đấy!" Lão vừa nói vừa mỉm cười, giọng điệu trách yêu.
"Cụ cứ khéo đùa! Cụ còn 'dẻo dai' thế cơ mà... Mà thằng cu Phong đâu rồi cụ? Sao hôm nay chỉ có mình cụ thế?" Hắn vừa nói vừa liếc xéo ông lão, nụ cười ranh mãnh hiện rõ trên khuôn mặt.
"Kh·iếp! Tao mà không 'dẻo dai' thì chắc bị chúng mày bẻ làm ba khúc từ đời nào rồi chứ đùa! Còn thằng nhóc Phong á, nó có việc phải về quê ngoại một thời gian rồi!" Lão đáp lại, giọng điệu trách móc nhưng vẫn đầy dí dỏm.
"Thế á? Cháu cứ tưởng nó lén đi kiếm vợ, trốn anh em rồi chứ!" Nói rồi hắn bắt đầu xì xụp với bát phở nóng hổi mà lão vừa bưng ra.
Lão cũng chẳng buồn để ý đến lời trêu chọc của hắn, tiếp tục quay lại với công việc của mình.
"Thằng nhóc c·hết tiệt! Cái thân già này... khi nào mới được nghỉ ngơi đây?" Lão lẩm bẩm, giọng điệu có vẻ trách móc lắm vậy. Nhưng nụ cười trên môi đã bán đứng lão mất rồi.