Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Khí Vận
Unknown
Chương 24: Đậu Đậu
Do vừa mới đến Lôi âm tông, Trần Phong được an bài nghỉ ngơi. Tử Vân thì đã theo các lão tổ của Lôi âm tông đi nghị sự rồi.
Trong phòng ngủ của Tông chủ Lôi âm tông- Tử Vân, Trần Phong thích thú lăn qua lăn lại trên chiếc giường êm ái.
Nhìn sơ căn phòng, nơi đây trông vô cùng đơn giản, ngoài chiếc bàn uống trà cùng vài chậu hoa đơn giản chỉ còn chiếc giường này.
- Tu luyện cuồng a, chẳng trách còn trẻ như vậy mà gần đột phá Thiên cảnh trung kỳ rồi.
Trần Phong cảm thán, nếu không phải có kinh nghiệm đi trước, hắn không phải còn lẹt đẹt ở Nhân cảnh đâu?
Hắn mà để kẻ khác nghe được câu này không biết có tức giận thổ huyết không. Thiên tài 18 tuổi không Nhân cảnh thì muốn quái thai đến như nào nữa?
Đắm mình trong sự êm ái của tấm đệm phía dưới, hít vào hương thơm thoang thoảng, Trần Phong tâm trạng thả lỏng.
- Quái lạ, sao lại có mùi thơm nhỉ?
Mí mắt nặng trĩu, màn đêm lan tỏa, mang theo nghi vấn, Trần Phong dần chìm vào giấc ngủ.
......
3 canh giờ trôi qua...
Lờ mờ tỉnh dậy, Trần Phong mấy tháng qua chưa được ngủ thoải mái như bây giờ, không bị sát thủ lăm le, thì cũng là hang đá nhà cây, tuy là có mỹ nhân bầu bạn, nhưng không êm ái được như này.
- Aaaa...
Chưa kịp nhìn rõ sự vật, hắn đã trông thấy một cái đầu treo lủng lẳng trước mặt, tóc rủ rượi rủ xuống.
Cái đầu vừa thấy hắn mở mắt nhìn mình liền hốt hoảng la to.
Giật mình, hắn vội đưa tay bịt miệng chiếc loa kia lại.
Cả hai trố mắt nhìn nhau, được một lúc, thấy nó chớp chớp mắt, hắn mới an tâm rụt tay về.
Ở đầu giường, đang ngồi một cô bé loli tầm 7 tuổi, ngồi khoanh chân, chống cằm hiếu kì nhìn hắn.
- Ngươi là ai a. Sao lại ngủ ở đây?
Cô bé cất giọng trong trẻo, thánh thót hỏi.
- Còn ngươi là ai a, làm ta giật cả mình.
Trần Phong ngước đầu nhìn, nghi hoặc hỏi.
Hắn nhớ đã bố trí tận 3 trận pháp cảnh báo xung quanh. Liếc nhìn 3 trận pháp, thấy chúng còn hoàn hảo, hắn nghi hoặc. Thêm việc cô bé không có sát khí nên hắn vẫn ngủ ngon không hề hay biết.
- Ngươi chưa trả lời ta ngươi là ai a.
Cô bé vẫn cố chấp đòi được trả lời trước.
- Sao ta phải nói cho ngươi, trong khi ngươi không cho ta biết ngươi là ai.
Trần Phong lại giở tính trẻ con, đôi co không chịu thua cô bé trước mặt.
- Hừ...
Cả hai không ai chịu ai, đôi co nhau gần nửa canh giờ, bất lực, cả hai tên này hừ một tiếng rõ to, ngồi lườm nhau "đắm đuối".
" Cạch"
Đúng lúc này, tiếng mở cửa vang lên, một mỹ nhân chậm rãi tiến vào gian phòng.
Cô bé như tìm được cứu tinh, vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, ba chân bốn cẳng chạy ra phía cửa.
- Sư phụ a, người mau cứu Đậu Đậu, có quái nhân xông vào ức h·iếp Đậu Đậu á.
Tử Vân vừa khép lại cửa đã bị một thân hình nhỏ bé lao tới ôm chằm lấy chân nàng, miệng oa oa không ngừng.
Liếc nhìn Trần Phong một cái, nàng âm thầm vỗ trán. Sao lại quên tiểu oa nhi này cơ chứ.
...
Bóng dáng 3 người ngồi sát nhau nghiêm chỉnh trên bàn trà. Với Tử Vân ngồi ở giữa.
Vốn nàng muốn hai tên này đối mặt nhau cho dễ nhìn, ai dè ai cũng tranh ngồi cạnh nàng, thành ra như vầy.
- Đây là phu quân của Sư Phụ, sau này Đậu Đậu phải gọi là Sư Công, biết chưa.
Giọng Tử Vân mềm nhũng, cuối đầu về bên phải nhẹ nhàng nói, tay vân vê mái tóc mềm mượt của Đậu Đậu.
Hướng về Trần Phong, nàng áy náy cười trừ
- Đây là Đậu Đậu, nàng là đệ tử của th·iếp.
Như điều gì khó nói, nàng truyền âm giải thích
Đậu Đậu tên là Tư Yên Nhiên, do nàng nhặt được trong một lần lịch luyện, vô tình trong thấy cô bé b·án t·hân chôn phụ mẫu, kiểm tra thấy nàng có thiên phú cao cấp nên dẫn về nhận làm đệ tử. Được Tử Vân thương yêu, nàng xem Tử Vân không thua mẹ ruột, nên rất hay làm nũng.
Nghĩ tới thiên phú của Đậu Đậu, Tử Vân không khỏi nhớ đến Trần Phong, liếc nhìn hắn, giọng cầu khẩn.
- Đậu Đậu thiên phú cũng là hắc ám như chàng đó. Th·iếp thiên phú là Lôi, chưa dạy được cái gì cho con bé cả.
Liếc nhìn Đậu Đậu, trong lòng Trần Phong có ngàn con thảo nê mã chạy ngang, ra hiệu cho Tử Vân. Cả hai giờ phút này khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
"Đậu Đậu- Tư Yên Nhiên" (2490)
- Nàng... Vừa nói gì
Trần Phong cứng ngắt xoay đầu nhìn Tử Vân. Tử Vân cũng không biết phải diễn tả thế nào.
Nhìn biến hóa vi diệu trên khuôn mặt của 2 người, Đậu Đậu ngơ ngác, nghiêng đầu, mặt trưng ra như muốn hỏi
- Hai người bị sao vậy?
...
Nhìn cái bóng đèn đang chen chúc nằm giữa hắn và Tử Vân, Trần Phong âm thầm thở dài
- Hôm nay ăn chay vậy.
Nhìn vẻ mặt như khổ qua của hắn, Tử Vân nhịn không được mỉm cười.
Vốn định đuổi nàng rời đi, nhưng ngại quanh đây chỉ có một ngôi nhà này
Tông chủ vốn ở riêng một ngọn núi với các đệ tử, mà nàng quanh năm ở một mình, nên chỉ có một phòng này.
Hết cách, ba người đành ngủ chung.
Ban đầu, Tử Vân nằm giữa, Trần Phong ít ra còn được ôm mỹ nhân vào lòng, thư thư thái thái.
Không biết tiểu yêu quái kia nghĩ gì, sợ hắn chiếm tiện nghi của Sư phụ, thế là chen ngang chui vào giữa. Tay tò mò, hí hoáy không ngừng chọt chọt bụng hắn, miệng thì cứ lẩm bẩm " quái nhân xấu" không ngừng.
- Ta là phu quân của Sư phụ ngươi a
Trong lòng Trần Phong gào thét, bất lực, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của tiểu yêu quái này, nghĩ đến hoàn cảnh phía trước của nàng, hắn vừa thương mà vừa giận.
...
Giữa đêm, giật mình tỉnh giấc, cảm nhận hai bàn tay đang đan xen mười ngón đang âu yếm ôm mình. Lần lượt liếc nhìn 2 khuôn mặt sát bên. Nội tâm vô cùng ấm áp, an toàn, Đậu đậu mỉm cười hạnh phúc, đôi tay nhỏ nhắn nắm chằm lấy 2 bàn tay to lớn, dần dần lại chìm vào giấc ngủ.
2 đôi mắt khẽ mở, liếc nhìn nhau mỉm cười, rồi cũng từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
...
Mơ màng tỉnh giấc, Đậu Đậu cảm thấy hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trên đời.
Ngơ ngác nhìn quanh, Đậu Đậu hoảng hồn, sắc mặt tái nhợt không còn một giọt máu.
Cố gắng không khóc chạy ào ra khỏi phòng ngủ, chứng kiến hai thân ảnh đang ngồi ở bàn trà, nước mắt Đậu Đậu không kìm được mà chảy xuống, vừa chạy tới, vừa mếu máo la to
- Hức... Quái nhân xấu không được ức h·iếp sư phụ.
...
Tử Vân bạch nhãn liết nhìn Đậu Đậu đang thư thái ngồi trên đùi Trần Phong. Cơ thể thoải mái dựa lưng vào lòng hắn, miệng thì cười tít cả mắt.
Nhớ lại một khắc trước. Vốn vị trí đó nàng đang được Trần Phong âu yếm, không hiểu thấu nhìn thấy Đậu Đậu vừa khóc mếu chạy từ phòng ngủ ra liên tục kéo áo Trần Phong đòi bảo vệ nàng. Lúc đó, nàng cảm động lắm.
- Ngươi đây là "bảo vệ" ta?
Trừng bạch nhãn Đậu Đậu một cái, nàng bất lực mỉm cười, nhẹ nhàng gấp vài miếng thức ăn để vào bát của Trần Phong và Đậu Đậu.
- Quái nhân xấu, khi nào ngươi dạy ta tu luyện?
Đậu đậu chân đung đưa, miệng loắng thoắn hỏi.
Trần Phong không trả lời nàng, ngẩng đầu nhìn Tử Vân đáp
- Ta chỉ có thể dạy nàng những thứ cơ bản.
Nghe đến đây, Tử Vân cũng gật đầu. Tông môn nàng vốn chủ tu Lôi hệ, hắc ám không có thể tốt hơn dạy nàng.
- Quái nhân xấu, ngươi có đi nhiều nơi không, thế giới ngoài kia đẹp không.
Đậu Đậu hiếu kì với thế giới bên ngoài.
- Ngươi muốn nghe sao, thế giới này gọi là Thần Nguyên đại lục, chia thành...
Trần Phong tay gấp vào bát Đậu Đậu một miếng đậu phụ, chậm rãi kể lại khái quát của đại lục, cùng vài thứ thú vị ở những khu vực khác, khiến Tử Vân cũng không khỏi kinh nhạc lắng nghe.
- Quái nhân xấu, ngươi nói...
- Quái nhân xấu, ngươi ...
Thời gian tiếp theo là không gian của chiếc máy "10 vạn câu hỏi" mang tên Đậu Đậu khiến Trần Phong cũng đau đầu, nhưng đều kiên nhẫn trả lời
Đậu Đậu thì luôn cười tít cả mắt, nước mắt rưng rưng, nhập nhòe như nhìn thấy thời gian ấm cúng trước kia.
# Nay không biết viết gì, bịa đại ra để câu tí chương :v
Tui đang dự tính cho c·hết bớt vài đứa để main thu thêm gái mới :))