Khí Vận
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38: Cơ duyên
Nhìn xuống vực sâu vạn trượng, sâu hun hút. Tên nam nhân được gọi Vân Phàm hơi suy nghĩ, khẳng định nói :
Trước khi rơi xuống, hắn thấy tên vừa đánh hắn bằng ngũ sắc nguyên tố đang đứng đó, vận dụng phi kiếm lao đến hòng kết liễu hắn.
"Liều !" hắn thầm quyết định, bước chân vào hang động kia.
Tư chất hắn yếu kém, chỉ là tứ linh căn hạ phẩm, ngũ nguyên tố thiếu hỏa. Dường như nó cũng ảnh hưởng từ một phần tính cách của hắn. Hắn bản tính rất nhát gan. Điều gì cũng lo sợ. Nên thành ra chả có thành tựu gì.
"Bên kia có một tên đang trốn !"
Khi đỡ nhát kiếm cuối cùng kia, hắn đã phải thiêu đốt một phần tinh huyết. Vốn tuổi thọ chỉ còn hai mươi năm, nay lại bị rút ngắn chỉ còn năm năm.
Cùng lúc đó, một vòng tròn ngũ sắc nguyên tố hiện lên trong mắt hắn, dần phóng to.
"Ta đã kết liễu hắn. Tôn huynh yên tâm. Truyền thừa kia, không ai ngoài chúng ta !"
Cắn răng thiêu đốt tinh huyết, hắn vận sức quơ bảo kiếm đỡ một phát này. Nhưng hắn đã quá yếu, chỉ kịp dùng chút sức lực gạt qua. Phi kiếm thuận thế lướt qua, "xoẹt" một cái, cánh tay cầm kiếm của hắn đứt lìa. Hắn đau đớn, nhưng đã không còn sức mà la to. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đạo hữu, xin dừng bước !" một giọng nói vang lên từ xa.
Hắn chỉ hơi nghi hoặc, dừng giữa không trung chưa đến một cái hô hấp để suy nghĩ. Nhất quyết quay đầu mà đi tìm đường khác, né xa nơi này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhận được những thứ này. Hắn đại hỉ, tâm lưng lưng không xuống được mặt đất, ý nghĩ hão huyền về một tương lai tươi đẹp đang đến.
[…]
Hắn thiên phú rất kém, lại rất nhát gan, bản thân hắn lại tự biết mình là ai. Hắn chỉ muốn an ổn hưởng thụ vinh hoa nơi phàm trần. Không phải do tuổi thọ hắn đã không đến đây tìm cơ duyên. Như sự việc lần này, đã khiến hắn suy nghĩ rất lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tay hắn tê rần. Tên kia quá mạnh.
Chương 38: Cơ duyên
Vừa nghe lời này. Hắn trong đầu như kim đâm. Hơi để tâm phía sau, xa xa, hắn thấy năm thân ảnh đang cưỡi phi kiếm lao về phía mình. Tốc độ nhanh vô cùng. Hắn không nói một lời, tiếp tục thiêu đốt linh lực mà chạy đi.
Phía trong hoàn toàn trống trơn, chỉ có duy nhất một bộ xương cốt đang ngồi đó, tỏa ra ánh sáng lam ngọc lờ mờ. Trong tay hắn cầm một viên dạ minh châu đang phát sáng.
Hắn vốn đã ngất rồi. Nhưng vừa nãy rơi xuống, va đập vào mỏm đá này, khiến hắn đau quá mà phải tỉnh lại.
Mí mắt mờ đi, cố gắng nhìn khuông mặt của tên trước mặt. Nhưng hắn chỉ có thể lờ mờ thấy y phục của tên đó, cùng y phục mờ mờ của bốn tên phía sau, rồi tắt lịm, rơi xuống vực sâu.
"Đây là ...?" hắn kinh ngạc
" Cũng may, hắn mình đã hết sức để kêu gào, nếu không, mấy người phía trên sẽ nghe thấy rồi !" hắn vừa chữa thương vừa thầm hô may mắn mà suy nghĩ.
"Ầm...!"
Cùng lúc đó, hắn cảm nhận được, một tiếng xé gió gào thét đang truyền đến từ phía sau. Hắn cắn răng, liều mình xoay người lại, tế ra một thanh bảo kiếm đỡ lấy
"Đã bệnh thiếu máu lại thiếu máu !" hắn cười khổ
Hắn lại tốn tận ba ngày chỉ để thăm dò nguy hiểm có thể tồn tại. Cuối cùng cũng lấy được chiếc nhẫn trữ vật trong tay. Chìm thần thức vào trong đó, nhìn những vật bên trong. Hắn bây giờ không nhịn được mà cười lớn
Hôm nay, hắn đang tiếp tục hành trình bay hai giờ của mình. Đang lúc hắn bay đi trên đường, tiếng "leng keng" của binh khí v·a c·hạm liên hồi hòa cùng t·iếng n·ổ "đùng đùng" truyền vào tai. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ha ha ha, thì ra... Ta cũng là người có đại khí vận. Ha ha ha...!"
Đúng vậy, một ngày, hắn chỉ dám bay hai giờ. Hắn tên Trương Xa, là một tán tu, không môn, không phái. Tu vi chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ.
Hắn chỉ mong có cơ hội đạt được thứ gì đó, giúp hắn gia tăng tuổi thọ. Tiếp tục hưởng thụ cuộc sống tiên nhân trong phàm nhân.
Hắn đứng trầm ngâm rất lâu, đắn đo, suy nghĩ, một lần là hơn hai ngày.
Một tháng trôi qua trong bí cảnh.
" C·hết tiệt !"
"Keng !"
Năm bóng người cưỡi lên phi kiếm, rời đi. Nhưng bọn họ không biết rằng : dưới vách đá dưới chân bọn họ. mười trượng, có một mỏm đá nhô ra, thình lình, thân hình Trương Xa đang nằm ở đó, vẫn chưa c·hết.
Chạy đi chưa được một chung trà, hắn lại nghe giọng nói hô hoán từ phía sau truyền đến
Lúc này, trên mép vực, bốn bóng người phía sau đã đuổi kịp, nhìn xuống vực sâu vạn trượng, nhíu mày :
"Vân Phàm huynh, hắn đ·ã c·hết chưa ?" một tên vội hỏi.
Trương Xa vừa nghe, đã không suy nghĩ mà điên cuồng thiêu đốt linh lực, hỏa tốc mà chạy trốn. Hắn không biết mấy tên kia thực lực ra sao, hắn cũng không rảnh dò xét, hắn phải chạy cái đã.
"Có đánh nhau ?" hắn lẩm bẩm.
Nhân cơ hội bí cảnh mở ra, hắn mới liều mình xông vào. Hắn không hi vọng gì nhiều. Mà thật ra là, hắn không dám hi vọng xa vời, hắn biết mình là ai.
[…]
Hắn như diều đứt dây bay ngược về sau, điên cuồng thổ huyết mà rơi xuống vực sâu vạn trượng ở sau lưng.
"Thật ra chỉ có hai canh giờ mà thôi !" ông mặt trời đen lên tiếng phản đối.
Nhưng hắn chưa kịp bay đi, đã nghe âm thanh hét lớn từ phía sau
Hắn quyết tâm sẽ trốn ở đây cho đến khi bí cảnh kết thúc mới thôi.
Nhìn một vực sâu hun hun xa xa chắn quãng đường hắn bay, nội tâm hắn nhảy một cái.
"Để ta !"
Hắn đang cắn răng mà lấy đan dược trị thương từ bên hông liên tục nhồi nhét vào miệng.
Ngồi điều tức cùng nhai đan dược hơn nửa ngày, hắn mới cơ bản chữa thương xong. Gắn sức đứng dậy nhìn xung quang. Nơi đây chỉ là một bờ đá rộng tầm hai thước. Cách mặt đất không xa. Bên cạnh vách đá lại có một hang động sâu hun hút dẫn đi vào.
"Vậy được rồi. Đi thôi !" một giọng nữ mị hoặc vang lên.
Cẩn thận dò xét rất lâu, hắn lại thấy được một chiếc nhẫn trữ vật nơi đốt xương trỏ đang ngồi kia. Mừng rỡ, nhưng cố giữ bình tĩnh.
"Phải cảm ơn mấy tên kia rồi. Ha ha ha...!"
Nhìn quanh muốn đổi một hướng khác, nhưng giọng nói đó lại vang lên lần nữa, rất gần :
Đi hơn mười phút, rốt cuộc hắn cũng thấy điểm cuối, không gian nơi đó rộng ra như cái nhà nhỏ, có ánh sáng lờ mờ tỏa ra giúp hắn nhìn thấy.
Hang động tối đen như mực, lại rất sâu. Hắn phải dùng một tia linh lực ít ỏi tạo một tia lửa nhỏ lờ mờ soi đường. Lần mò chậm chạp mà mò xuống.
Trong một khu rừng rộng lớn, đồi núi chập trùng, một thanh niên khôi ngô đang chậm rãi cưới phi kiếm bay khá cao trên mặt đất phía dưới.
Hắn có dáng người tương đối tuấn tú. Khuôn mặt lại bình phàm. Năm nay hắn đã ngoài 180 tuổi, sắp đến thọ nguyên của mình rồi. Nhưng nhờ sử dụng thuật pháp trú nhan, mà hắn vẫn giữ được vẻ ngoài như trai trẻ của mình.
Hắn bay hai ngày rồi vẫn chưa thoát khỏi khu rừng này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa muốn thừa dịp ngước lên nhìn, một âm thanh đã truyền vào tai hắn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.