Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Khí Vận

Unknown

Chương 8: Thâu thiên, hoán nhật(2)

Chương 8: Thâu thiên, hoán nhật(2)


Trong một căn nhà tranh, một đám người đang quay quần quanh một chiếc bàn ăn tương đối rộng lớn. Tiếng cười đùa, bàn luận rôm rả liên tục, Trần Phong đang là trung tâm của cả câu chuyện. Hắn đang ngồi giữa hai người phụ nữ, tay họ lúc này mỗi người đang dịu dàng nắm chặt lấy một tay của hắn. Bên trái là bà bà của hắn " Lãnh Vận" không sai, bà cùng là một tộc nhân thượng tộc Lãnh gia cùng với Lãnh Thiên Tuyết. Bên phải là 'mẫu thân' Lãnh Thiên Tuyết của hắn. Xung quanh là Trần Bá Long, Trần Lực, Trần Lộc, cùng vài chiếc ghế để trống. Xa xa trong bếp lại truyền đến âm thanh xì xèo tất bật, thình lình đó lại là lão nông vừa câu cá bên bờ hồ sen, độ tay lão thoăn thoắt, động tác lại cực kì trơn tru như đang biểu diễn nghệ thuật, hương thơm nức mũi theo đó cũng dần lan truyền ra khắp căn nhà.

"Nè, Kiêu nhi, sắp tới con đã có dự định gì chưa. Con tính đi con đường cũ, hay là...?" giọng Trần Trực vẫn cứ ồm ồm, hữu lực.

"Bốp" bóng ảnh một cái mui không biết từ đâu xuất hiện gõ thẳng lên đầu lão Lực rồi biến mất như chưa hề tồn tại. "Gọi Phong nhi" âm thanh của lão nông trong bếp truyền ra. "Vâng vâng, là Phong nhi, là Phong nhi" Lão Lực chỉ có thể ngậm ngùi nhận đòn, không dám phát tác, đó là đại ca của lão: Trần Lộ. trượng phu của Lãnh Vận.

Thấy dáng vẻ như trái khổ qua héo của Trần Lực, Trần Phong ranh mãnh cười hai tiếng, để lộ hàm răng trắng muốt. " Con nít mới lựa chọn, cháu...chọn tất" giọng nói vô cùng ngả ngớn non nớt, nhưng ánh mắt đầy sự kiên định.

Lãnh Thiên Tuyết sắc mặt đen lại, nếu không phải có trưởng bối ở đây, nàng sẽ cho tên tiểu quỷ này biết tay. Còn Trần Bá Long thì khóe miệng co giật, lão còn nhớ vừa rồi tên nhóc này trước mặt con dâu còn dám trắng trợn trêu trọc thị nữ.

Đang như người vô hình, nghe được lời tuyên bố hùng hồn của hắn.Trần Lộc nhịn không được liếc nhìn thân ảnh nhỏ bé của hắn, bĩu môi, giọng đầy châm trọc:" ngươi xem bây giờ ngươi lớn quá há...?"

Nghe được lời này, cộng thêm vẻ mặt của Trần Lộc, mọi người không khỏi mỉm cười. Nhìn xuống đôi chân nhỏ xíu, lùn tịt đang đung đưa trên ghế không thể chạm đất. Trần Phong bĩu môi, vẻ mặt uất ức như trực khóc: "bà bà..."

Biết là tên tiểu quỷ này lại diễn, nhưng bà lại vô cùng vui vẻ phối hợp, mặt bà đanh lại, miệng chế giễu: " Hừ...hai tên độc thân cẩu các ngươi, ỷ là trưởng bối dám bắt nạt cháu của lão này?" như để đáp lời của bà, chiếc mui ban nãy lại hiện về, gõ lên đầu Trần Lộc, Trần Lực một cái "bốp...bốp" . Mặt Trần Lực ngu lun, lão ngồi không tự dưng cũng trúng đ·ạ·n.

......

Đang lúc mọi người Trần gia đang cười đùa hí hửng, một thông đạo không gian đột ngột hiện ra, từ trong có bốn người ung dung bước ra. Dẫn đầu là một thanh niên tuấn tú, khí chất nho nhã, thoát trần,cầm theo chiếc quạt trắng nhẹ nhạng phe phẩy, theo sau hắn là một trung niên nhân, trên người tỏa ra khi tức uy nghiêm, và một cặp song sinh tỷ muội vô cùng xinh đẹp.

Thấy được thanh niên dẫn đầu, cả đám Trần Phong rối rít đứng dậy cung kính hành lễ " Sư phụ/Tiền bối/Sư tổ..."

....

"Sư phụ, mời người dùng trà ạ" Lãnh Vân nào còn dáng vẻ uy phong như vừa rồi, bà đang kính cẩn đứng châm trà, rót nước cho thanh niên đang ngồi ghế chủ vị, bộ dáng y như một thị nữ chân chính.

Nhìn thấy đôi tay nhăn nheo đang rót trà cho mình, thanh niên nhíu mày, tỏ vẻ không vui, chiếc quạt khẽ gõ lên bàn tay nhăn nheo đó:

"Ta nói tiểu Vận a, ngươi mới bao tuổi?... Suốt ngày mang bộ dạng này, không sợ tiểu Lộ chán ghét?".

"Hắn dám? " Lãnh Vận quát khẽ, nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng. Bà lắc người một cái biến hóa, chỉ thấy đứng đó nào còn là một lão ẩu già nua, mà là một mỹ nhân tuyệt sắc, dung mạo khuynh thành, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống bờ vai thon thả, đôi mắt phượng long lanh, sáng ngời như sao trời, làn da trắng mịn màng như ngọc. Bộ y phục lộng lẫy càng tôn lên vẻ đẹp cao quý, sang trọng của bà.

"Phải thế chứ, rõ ràng là xinh đẹp như này lại không thích...suốt ngày cứ thích làm bà già xấu xí" thanh niên bây giờ mới lòng, giọng nói hắn càng vui vẻ, ánh mắt không tự chủ liếc sang Trần Bá Long, giọng âm dương quái khí:

"Không khéo, sang năm Bá Long lại có đệ đệ/muội muội không biết chừng" Trần Bá Long bị chỉ đích danh, không biết suy nghĩ gì, vẻ mặt trông mong chờ lắm. Còn Lãnh Vận giờ đang xấu hổ không chịu được, hai má nổi lên rặng hồng hà, đầu thì chỉ biết cúi xuống nhìn mũi chân.

" Còn đám các người nữa a, trang cái gì trang, tính cậy già lên mặt, leo lên đầu ta ngồi hay gì? .Các ngươi không thấy tiểu Lực sao...? Hay thậm chí... Chơi ra hoa như tiểu Kiêu cũng được...ha ha ha" thấy mấy lão già trước mặt, thanh niên lại tức, tay chỉ từng người mà mắn, nhưng đến lượt Trần Phong, hắn lại cười một cách vô sỉ.

Nghe được tiền bối khen mình, Trần Lực vui vẻ, râu dựng ngược cả lên trời, đắc ý nhìn mấy lão già kia đang biến trở thành mấy tên trung niên. Còn Trần Phong thì đậu đen rau muốn, một tia oán trách nhìn thanh niên tuấn tú, khẽ liếc nhìn sang 2 bên, chỉ thấy Lãnh Thiên Băng và hai tỷ muội song sinh vừa mới đến: Lãnh Thiên Mị và Lãnh Thiên Tâm lúc này gương mặt đỏ chót, bộ dáng ngượng ngùng chẳng khác Lãnh Vận là bao.

.......

Một phen vui đùa, thấy mọi người vẫn đứng tên thanh niên nhíu mày: " ngồi a, còn đứng đó làm gì? ".

"Vâng" Mọi người đồng thanh đáp, dần lục tục ngồi xuống.

Trần Phong lúc này khổ không thể tả. Hắn đang bị đôi song sinh tỷ muội Thiên Mị và Thiên Tâm kẹp ở giữa, bên cạnh còn có Thiên Tuyết, thậm chí ghế ngồi của các nàng còn kéo dính sát vào ghế của hắn. Ba người cười nói không ngừng, Thiên Tuyết thì liên tục kể những tật xấu, những chuyện mất mặt của hắn mấy năm qua, đôi tỷ muội song sinh thì cơ thể lúc này đã dán sát vào người hắn, miệng cười lánh lót, phả hương thơm u lan vào mặt hắn, tay thì không ngừng nghỉ sờ mó đủ thứ, khi thì nhéo má, khi thì bóp tay, nhéo chân, thi thoảng, không biết vô tình cố ý, mà hắn cảm nhận được, tiểu j j của mình cũng bị sờ một cái. Mặt hắn đã đen nay lại đen hơn, chứng kiến ánh mắt xem kịch vui của mọi người, hắn lại càng khó chịu, mặt lúc này như trái khổ qua. Còn các trưởng bối trong nhà khi thấy cảnh này trái lại phá lệ vui vẻ, hứng thú nghe ngóng những lời của Lãnh Thiên Tuyết, đôi lúc lại có người phụ họa vài tiếng, làm cho không khí trở nên vô cùng hòa hợp, ấm cúng.

......Ta là đường phân cách......

Một mùi hương lan tỏa bay khắp cả căn phòng. Từ hướng phòng bếp, một thanh niên trông vô cùng tuấn tú bước ra, trên tay mang theo một đĩa thức ăn trông vô cùng bắt mắt, hương thơm từ nó tỏa ra lại càng khiến người ta chảy cả nước miếng. Đây hiển nhiên là Trần Lộ, tuy lão trong bếp nhưng mọi chuyện ở đây lão đều nhất thanh nhị sở, liếc nhìn vẻ đẹp kiêu sa của Lãnh Vận, lão lại càng ưng ý về biến hóa của mình. Còn món trên tay lão, là món ăn đặc biệt lão chuẩn bị cả buổi hôm nay, lão phải đích thân mang nó ra." Cạch...phựt ...phựt....phựt" vừa nho nhã đặt chiếc dĩa lên bàn, không gian trên mặt bàn cũng theo đó gợn sóng, từng đĩa, từng đĩa thức ăn đủ màu sắc, hương vị lần lượt xuất hiện trên bàn.

Lão ung dung ngồi xuống cạnh Lãnh Vận, tay không biết bao giờ đã nắm tay chặt tay bà. Nhìn quanh mọi người với vẻ mặt đầy đắc ý, nhưng khóe mắt lão không thời khắc hướng về thanh niên đang ngồi ở chủ vị.

Không để lão phải đợi lâu, thanh niên cầm đũa gắp một miếng thịt cá vàng óng, mềm mại bỏ vào trong miệng, nhâm nhi

"Không tệ a! Hiếm thấy ngươi đành lòng đem cả chối vị ngư' đi chiêu đãi...ngươi...có lòng rồi" âm thanh nhẹ nhàng, hiền hòa của thanh niên vang lên. Hắn biết, mỗi chỉ 'Bối vị ngư' đều là bảo vật vô giá đối với Trần Lộ.

Nghe được sự tán thưởng trong lời nói của thanh niên, Trần Lộ càng lộ vẻ đắc ý, cằm lúc này đã hất hẳn lên trời, chỉ thiếu điều viết thẳng lên mặt dòng chữ "mau mau khen ta" mà thôi. Không làm phụ lòng Trần Lộ, từng người từng người thay phiên phụ họa, tâng bốc lão lên tận mây xanh, mặc dù chưa được nếm thử vị thịt cá đặc biệt kia, nhưng nhìn màu sắc, hương thơm cũng đủ để cho lão một ngón tay cái, hơn nữa tài nghệ của lão ai đây cũng biết, một bàn đầy đồ ăn đầy đủ màu sắc bắt mắt, hương thơm thơm ngát nức cả mũi. Dù có khinh thường sự ham hư vinh của lão cũng không ai dám chê ngược a, "cuối đầu một cái, dầu ăn tràn miệng" cớ sao mà không làm, trăm lợi không hại a.

Thấy thanh niên đã động đũa, từng người, từng người không còn cố kị mà tranh nhau gắp thức ăn. Nhìn những con ma đói trước mặt, thanh niên cũng không mảy may phật lòng, miệng chỉ mỉm cười nhẹ, ánh mắt hiền từ mà xem lấy, không nói gì mà đẩy đĩa cá về giữa bàn. Hắn chỉ động đũa để khai tiệc mà thôi, chứ từ lâu, hắn đã không còn có hứng thú nữa rồi...

......

Trần Phong lúc này đã từ bỏ chống cự, hay phải nói là ngay vốn từ đầu hắn đã chẳng chống cự, chỉ là phải diễn một chút để không làm mất phẩm giá của một 'tiểu nam nhân' chân chính mà thôi :)) . Hắn giờ đây đang được ba vị mỹ nữ thay phiên nhau gắp đồ ăn bón đến tận mồm, chỉ việc há miệng là có ăn, cặp móng tay heo nhỏ bé đang thư thái đặt lên cặp đùi mềm mại, trơn nhẵn của cặp song sinh tỷ muội mà không ngừng vuốt ve, cảm giác sướng không thể tả, "hoàng đế bất quá cũng chỉ như vậy "

......

Chương 8: Thâu thiên, hoán nhật(2)