Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: ÁY NÁY

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: ÁY NÁY


Hôm nay bài tập rất đơn giản, nhưng Hạ Chước lạitính sai hết lần này đến lần khácrất nhiều lần, anh nhắm mắt, dứt khoát buông bút, mệt mỏi xoa giữa mày.

Hạ Chước không kịp ngăn cản, đànhphảixấu hổ đứng ở ngoài cửa, nhưng tầm mắt lại không tự chủ được mà xuyên vàotrong cửa.

Đêm qua anh không ngủ một đêm, những suy nghĩ hỗn độn trong đầu gần nhưmuốntra tấn anh phát điên. Sáng sớm lúc ăn cơm, Hạ Chước muốn mở miệng vài lần nhưng cô gái cũng chẳng thèm để lại cho anh một ánh mắt.

Anh do dự một lát, vẫn hỏi: "Em ấy, thế nào?"

Tóm lại cô đang giúp anh.

Động tác xắt rau trên tay dì Vương không ngừng lại,"Đã không còn, hoa quế không đủ, cậu Hạ chỉ làm được bấy nhiêu thôi" (đọc tại Qidian-VP.com)

Không phải là muốn quan tâm cô đó chứ?

Hạ Chước mím môi, làm như do dự một hồi lâu mới mở miệng: "Em ấy, có chuyện sao?"

Anh nghe thấy giọng nói của cô gái kéo theo chút khóc nức nở, "Bọn họ bận rộn như vậy sao? Ngay cả thời gian trở về thămconcũngkhông có ư?"

Hạ Chước đã nhận ra ánh mắt của cô gái, im lặng nắm chặt lòng bàn tay,cố gắnglau vết mồ hôi trong lòng bàn tay.

Lông mi Hạ Chước run lên, sau một lúc lâu, anh cụp mắt và im lặng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết qua bao lâu mới phục hồi lại tinh thần.

Vị trí phía sau xe trống rỗng.

Đêmrét lạnh lẽo, Hạ Chước đứng ở đầu lỗ thông gió, gió thổi lạnh thấu xươngkhiến anh lạnh cả người.

Lúc tan học, bầu trời đượcánh nắng chiều nhuộm thành sắc màu ửng đỏ dày đặc.

Nhân duyên của Quan Tinh Hòa không tệ, bước vào phòng học đã được rất nhiều sự quan tâm, cô cười đáp lại, trở lại chỗ ngồi, Thời Tuế yên lặng đưa cho cô một tờ bài thi.

Đêm thu đếnkhông tính là muộn, lúc về đến nhà, bầu trời đã nhá nhem tối.

Chiếc đ ĩa trên tay bà xếp chồng bánh ngọt, chúng được cắt thành hình thoi gọn gàng, trên mặt bánh được vẽ hoa văn tinh xảo.

"Dì ơi, ba mẹ con còn chưa trở về sao?"

Cô quả thực phải bị cái tên Hạ Chước cứng đầu này làm cho tức c·h·ế·t.

Anh ngăn dì Vương lại,"Có sơn travàhoa quếkhông?"

Anh cụp mắt, theo bản năngtăng tốc bước chân.

Thời Tuế ngồi cùng bàn mới phát hiện không thích hợp nên nhích qua sờ lên trán cô,"Má ơi, nóng quá, cậu bị sốt rồi."

Sau khi về đến nhà, anh bước tăng tốc,nhanh chóngtrở về phòng.

Trong trí nhớ của anh không có mẹ, cha HạTrilà người thân duy nhất của anh. Khi còn nhỏ, ông ta luôn rất bận, mười ngày nửa tháng đều không trở về nhà một lần, Hạ Chước cũng từnglàm bộ thành dáng vẻ bướngbỉnhvà ngang bướng,ý đồkhiến cho ông ta chú ý.

*

Tâm trí chàng trai bay ra khỏi căn phòng không cách nào khống chế được,bay đến nơi trong lòng anh luôn cố tình phớt lờ.

Phòng bếp nhà họ Quan không có gì cả, chỉ trong chốc lát, dì Vương đều đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn cần thiết.

Bước chân của Hạ Chướchơi chậm lại, bà miêu tả bánh sơn tra, làđặc sản của trấn Thanh Thủy, trước kia vào mỗi dịp lễ Tết, cha HạTrisẽ mua rất nhiều gửi qua.

Xuyên quatấm rèm giường trắng như tuyết mây mù được kéo ra một góc,trên người cô phủ một chiếc chăn bông dày, chỉđể lộ khuôn mặt nhỏ ửng hồng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Gió đêm thê lương, Quan Tinh Hòa nằm lăn qua lộn lại trên giường.

Hạ Chước nhớ tới lời Quan Tinh Hòa nói ngày hôm qua..."Xin anh lần sau đừng để tôi chờ anh lâu như vậy"

Quan Tinh Hòa ăn bánh sơn tra, mới cóchút khẩu vị,uống lên mấy hớp cháo rồi uống thuốc,đi ngủ sớm.

Hoàng hôn phía chân trời vẫn chưa biến mất, ánh nắng chiềuấm ápxuyên thấu qua cửa sổ, rơi xuống bên chânQuan Tinh Hòa.

Quan Tinh Hòa cho rằng mình nghe lầm, sửng sốt hailần, "Ai làm?"

Quan Tinh Hòa mơ mơ màng màng nằm bò, trong thoáng chốc có người giữ chặt cánh tay cô rồi khiêng cô lên.

Hôm nay tan học, đám người kia bởi vì thành tích quá kém bịgiữ lại trong phòng nênkhông có ai tìm Hạ Chước gây phiền toái nữa.

Ngừng vài giây, bên trong vang lên một giọng nữ khác, mang theo vài phần do dự: "Ông chủ nói, có một hội nghị không đi được."

Chống đỡ được hai tiết, mí mắt của Quan Tinh Hòa càng ngày càng nặng, đầu óc như bị rót chì, vừa nặng vừa đau.

Điện thoại trên bàn bỗng nhiênrung lênvài lần. Là Quan Thành Vũ gửi lại đây.

"Này,phátngày hôm qua."

Trên người anhkhô ráo, cũng không đến muộn.

Hạ Chước sững người.

"Bà chủ bà ấy...... Hình như có việc."

Cảnh đường phố lướt qua vù vù, chiếc xe chạy qua những con phố nhộn nhịp, nơi đèn nê ông lấp lóe phía xa.

Bà nhìn Hạ Chướclưu loát nhấcnồi lên, nấu nước sơn tra,lọc cặn sơn tra thìtrong lòng bội phục và ngạc nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Quan Tinh Hòa không phát hiệnsự khác thường của anh, chậm rãi ung dung đến phòng đàn luyện đàn một lát, lúc đi ngang qua phòng bếp thì thò vào bên trong.

Lúc Hạ Chước giảng đề cho cô luôn nghiêm túclạicó kiên nhẫn.

Ngoài cửa tràn ngập lạnh lẽo, dì Vương bưng đ ĩa đứng ở lối vào hành lang.

Hạ Chước hiểu loại cảm giác này.

Nhưng cô lại cảm thấy bản thân đang suy nghĩ miên man, rõ ràng trước đây anh nói chuyện với mình lạnh băng như vậy, cònbảo mìnhkhông cần lo chuyện bao đồng.

Hạ Chước mím chặt môi, muốn nói cái gì đó.

Thế nhưng ngay cả một lý do cũng nói không nên lời.

Cô gái khẽho khan vài tiếng, "Vậy mẹ con đâu?"

"Cháusẽ làm."

Hạ Chước không biết bản thân làm sao thế. Dường như cứ đối diện với đôimắt trong veo sáng ngời đó,trong lòng tựa như theo bản năngxem nhẹ lời Quan Dập nói.

Không bao lâu,bánh sơn tra lăn bọc đường đã xếp chồng trong chén.

Hạ Chướccúi đầu đáp một tiếng, dưới chân lại như làmọc rễ, không bước ra nửa bước.

Tài xế đã sớm quen với sự kiệm lời của anh, vẫn chưa cảm thấy có cái gì không đúng.

Hơi thở của Hạ Chướckhẽ chậm lại, anh cảm thấy trái tim cứng rắn của mình vaphải một cục bông, anh ngừng thở, nghiêng tai lắng nghe tiếng vang bên trong.

Ở trong mắt anh, cô gái vĩnh viễnấm áp và tỏa nắng,một đôi mắt hạnh đầy ý cười cứ nhưsinh ra đã mang theo ánh sáng dìu dịu.

Nhưng giây tiếp theo, cô gái chợt xoay người, xoay mặt về phía mặt tường, chỉ chừa cho Hạ Chước một cái gáy nhỏ nhắn.

"Dì ơi dì mau giúp con mua bánh sơn tra đi, sau đó giúp con đóng cửa lại, con muốn ngủ một giấc." Giọng cô ồm ồm.

Quan Tinh Hòa ráng chống đỡ ăn sáng, lúc ngồi xe đến trường học thì cố tình phớt lờ mấy ánh nhìn lại đây của Hạ Chước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cái gì mà chuyện chẳng liên quan đến cô! Chỉ cần nghĩ đến những lời này thì đáy lòng đã không nén được ngọn lửa dâng lên.

"TiểuHạ à,em gáibịbệnh,bây giờ chúbận rộnkhông phân thân ra được,phiềncon chăm sóc nhiều thêmmột chút"

Cửa được mở ra với tiếng "Lạch cạch", anh đột nhiên không kịp chuẩn bị va vàoánh mắt của bảo mẫu.

Hạ Chước chưa bao giờ nhìn thấy sự yếu ớt của cô.

Không biết có phải bởi vì sinh bệnh hay không, giọng nói của cô bé mềm như bông, nửa là làm nũng nửa là ăn vạ.

Vài cơn gió lạnh chui vào qua cửa sổ.

Dì Vương lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Đó là do người khác tặng vào tếtmấy năm trước,mấy năm nay không biếtlàmsao khôngtặng nữa, đi chỗ nào tìm đây."

Ngủ một giấc dậy, cô sờ lên trán, lạnh như băng,hẳn là đã hạ sốt.

Cô im lặng nhét bài thi vào cặp sách, trong lòng rầu rĩ, sau một lúc lâu cũng không nói gì.

Ánh mắt Hạ Chước dừng trên chiếc xe đang đậu ngoài cổng trường, đầu ngón tay khẽ run lên, nặng nề hít vào một hơi rồi kéo cửa xe ra.

Cặp mắt hạnh sương mù mênh mông kiađối diện với Hạ Chước, đột nhiên chớp chớp.

Anh cũng không biết, cô cũng sẽ mẫn cảmvà yếu ớtnhư vậy, khát vọng sự quan tâm của cha mẹ.

"Cậu chủ Hạ,cậutan họcrồi à? Là tới tìmcô chủhọc bù sao, hôm naycô chủlên cơn sốt, chỉ sợ không có tinh thần và sứclực gì."

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tài xế nói: "Cô cả sao? Sáng sớm hôm nay cô ấy lên cơn sốt, được đón về nhà rồi."

Bảo mẫu nói: "Cô chủnóiăn không thấy ngon miệng, chỉmuốnănbánhsơn tra,tôiđi ra ngoài muamột ít."

Hạ Chước đứng ở cầu thang, bước chân đình trệ.

Quan Tinh Hòa run rẩy, cũng lười đứng dậy đóng cửa sổ, chỉ chặn ngang góc chăn dưới người, bọc mình kín mít.

Quan Tinh Hòa ngồi trong xe, lén lút nhìn chàng trai bên cạnh.

*

Anh hiểu, mặc kệ trước kia cô đã làm cái gì, nhưng ngày hôm qua, phẫn nộ trong mắt cô đều không phải giả vờ.

Chương 7: ÁY NÁY

Hành lang không có đèn sáng,Hạ Chước ẩn nấp nửa người trong bóng tối.

Bài kiểm tra toán số nguyên, Quan Tinh Hòa thi được 85 điểm, đối với cô mà nói,một số điểm cao xưa nay chưa từng có đối với cô.

Quan Tinh Hòa thật sự không biết nên đối mặt với anh như thế nào.

Hạ Chước khép mắt, chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt bên hông, lòng bàn tay không biết khi nào sớm đã ẩm ướt.

"CậuHạ."Dì Vương quay đầu lại nhìn cô một cái, "Cậu ấynghe nóicômuốn ăn cáiloại bánhsơn tranày thìnói mìnhbiếtlàm,nhắc đến mới biết, động tác của cậu ấy thật sự lưu loát......"

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, anh có thểrõ ràng nghe thấyrõ tiếng đóng mở cửa của phòng bên cạnh.

Khóe môi anh mím chặt rồi lắc đầu.

Nhưng điều chờ đợi anh là một cái tát và lời cảnh cáo lạnh lùng từ cha mình.

"Dì ơi, con không muốn ăn."

"Dì Vương,bánhsơn trangày hôm quacònkhông dì?"

"Dì ơi, là ai ởđó?"

Thời Tuế vỗ vai cô với vẻ mặt tiếc nuối, "Sao cậu luônxin nghỉở thời khắc mấu chốt chứ, ngày hôm quathầy còn đặc biệtkhen ngợicậu,câu hỏinhỏ cuối cùng,cả lớp chỉ có cậulàm đúng thôi."

Thấy anh ra ngoài thì thấp giọng chào hỏi.

Hạ Chước nói với dì Vương: "Dì lấylên choem ấyăn đi."

Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng an tâm một chút.

Trong lòng anh giống như bị kim châm vào từng chút, miệng vết thương cũng không thấy máu, nhưng vẫn dâng lên cơn đau kéo dài.

Nghĩ đến một ngày học của mình, lúc thi cử sẽ đau khổ hơn một tí,cũng không dám lười biếng, yên lặng rời giường đi học.

Đề mục kia là do Hạ Chướcgiảng cho cô lặp đi lặp lạirất nhiều lần trước đây. Cô cúi đầu lật bài thi, phát hiện nếu không có Hạ Chước kiên nhẫn giảng giải thì bản thân gần như cũng chẳng thi được đến 60 điểm.

Dì Vương đẩy cửa rachút, cườidịu dàng đáp: "Làcậu chủHạ tớithăm cô."

Hành lang cực kỳ yên tĩnh, anh hoảng hốt nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng người.

Yết hầu của Hạ Chướchơi trượt, đang muốn nói gì đó thì trong cửalại đột nhiên truyền đến giọng của cô gái.

Quan Tinh Hòa nghĩ đến tối hôm qua, thiếu niên đứng ở ngoài cửa,nhìn về phía cô bằng cặp mắt lạnh nhạt.

"Tinh Tinh mìnhgiúp cậu xin nghỉ, mau về nhà nghỉ ngơi đi."Thời Tuế nhẹ nhàng nói bên tai cô.

Không phải chê cô lo chuyện bao đồng sao, nhìn cái gì mà nhìn!

Ngón tay của Quan Tinh Hòa khựng lại trong giây lát.

Cơn gió lạnh thổi suốt đêm, sáng sớm rời giường, ngọn lửa trong lòng trái lại đã tiêu tan nhưng trên người lại nóng hừng hực, tay chân đều mềm nhũn đến mức không còn sức lực.

Dũng khí trong lòng vừa nãy chậm rãi trôi đitheo thời gian,Hạ Chước yên lặng chờ ở ngoài cửa, nhìn dì Vươnglấy chén không ra thìxoay người trở về phòng.

Tầm mắt cô gáichạm vào con số 85 đỏ tươi ở góc tờ giấy thi,trong lòng cực kỳ mâu thuẫn.

Hạ Chước không hiểu sao lại nhớ tới bóng lưng của cô gái,cô bé nho nhỏ được quấn trong chăn, đưa lưng về phía cửa, không muốn nhìn anh cái nào.

Dì Vương thở dài, "Cô chủnóilàkhông phải loạibánhsơn tranày, là cái loại mỗi năm ăn tết mới có. Nóđược phủ một lớp đường phía trên, ăn còn có chút mùi hoa quế."

Quan Tinh Hòa nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Giọng cô nhẹ nhàng mềm mại, cất giấu chút giọng mũi khiến người ta chẳng hiểu sao lại dâng lên vài phần thương tiếc.

Dì Vương xấu hổ nhìn Hạ Chước, chậm rãi đóng cửa lại, "Cậu Hạ, nếu không, cậu đi về nghỉ ngơi một chút trước đi."

Hầu kết anh co rút lại, nhỏ giọng đáp một tiếng rồi trở về phòng.

Chàng trai cúi đầu,đuôi mắt anh sắc bén, sinh ra chút cao ngạo kéo theo,cặpmắt lạnh lùng như màn đêm kia lướt qua điện thoại,một lúc sau, anh cụp mắt,bỗng dưngđứng dậy.

Cô không rõ vì sao tâm tư của Hạ Chước luôn là khi tốt khi xấu. Rõ ràng trước đó còn kiên nhẫngiảng đề cho cô, không bao lâu lại có thể lạnh nhạt nói với cô: "Không cầnemlo."

Phòng của cô gái rất sạch sẽ,tông màu chủ đạo là màu be ấm áp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: ÁY NÁY