Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 54: 54: Đời Này Anh Chỉ Yêu Mình Em

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 54: 54: Đời Này Anh Chỉ Yêu Mình Em


Cô đưa tay dụi dụi hai mắt, lúc này mới phát hiện mình đang không nằm ở trên giường.

"Anh không cần phải nói gì cả đâu." Cô bình tĩnh lên tiếng, "Em cũng đã đoán ra được sự tình rồi, lúc anh nói muốn ra ngoài đi vệ sinh là em cũng đã đi theo sau anh rồi.

Vậy mà lại có ngày trở nên thê thảm đến mức này.

- ---

ngôn tình hài

Hoàng Phong thật lòng trả lời cô, "Em thực sự không tin rằng chúng ta có duyên có phận với nhau à!? Nhớ ngày xưa, ba mẹ anh cũng đã bắt anh phải đi coi mắt rất nhiều lần rồi, mà những cô gái anh từng gặp, chẳng có ai là thua kém với Phương Nga cả, thậm chí còn có người xinh đẹp hơn ấy chứ.

"Alô"

"Hà Vy, em nghe anh nói đã!" Giờ phút này mới là lúc hắn trở nên cuống cuồng hơn bao giờ hết.

Ở phía rất xa, ánh mặt trời đã bắt đầu hiện ra ở cuối đường chân trời.

- ---

"Buông ra!" Hoàng Phong bực mình gỡ tay cô ra khỏi người mình nhưng cô ta lại chẳng chịu nhúc nhích, cánh tay càng siết lấy chặt hơn.

Đúng vào lúc này, điện thoại của Hoàng Phong đột ngột vang lên, hắn bắt máy, trên màn hình hiển thị số máy lạ.

"Anh biết là em vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện kết hôn, vậy tại vì sao mà anh vẫn còn làm mấy chuyện như thế này? Anh không nghĩ gì để cảm nhận của em hết sao!?" Phương Nga bực bội nhìn anh.

Văn Đăng thấy thế thì bảo, "Chú có biết nhà vệ sinh ở đâu không thế?"

Phương Nga?

Mặt trời càng ngày càng lên cao.

Phương Nga cô, một cô gái vẫn luôn luôn sống thanh cao, có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ theo đuổi.

Hiện tại, trong lòng tôi...!cảm thấy rất khó chịu." Cô bước từng bước đến gần hắn, dáng vẻ khổ sở nói.

Cô bảo hắn làm sao mà không điên tiết cho được đây!

.

Hoàng Phong không khỏi có một tia ngạc nhiên, cô ấy nói như vậy là có ý gì? Hắn thực sự cảm thấy khó hiểu về người phụ nữ này.

Anh cũng chẳng thể nào oán trách Phương Nga, bởi vì, ngay từ khi bắt đầu....!cô đối với anh cũng chẳng có bao nhiêu là thật lòng.

Trong điện thoại, Phương Nga nói với hắn rằng cô đang ở ngoài bờ biển rất gần với biệt thự.

Tất cả mọi người giữ ý đều không bàn tán gì về sự việc vừa rồi nữa.

"Vâng, anh đi đi." Cô gật đầu với hắn.

"Xin lỗi, tôi không thể đến được." Hắn thẳng thừng từ chối.

"Hai người đang làm gì vậy hả!"

Chỉ bởi vì chị có lòng riêng với bạn trai của em thôi, có đúng không!?" Hà Vy gay gắt nhìn Phương Nga.

Hà Vy bất động không nói nên lời, Hoàng Phong quay sang nhìn đôi mắt lấp lánh ánh vàng của cô, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

Phương Nga vô thức lùi về sau một bước, "Chị....!chị..."

Không phải là vì em không tin tưởng anh, cũng không phải là do em quá mức đa nghi, nhưng mà....!em thực sự không thể nào ngồi yên một chỗ được, em không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra với chúng ta cả, anh hiểu không."

Hai người này chia tay, thì có liên quan gì đến hắn sao?

"Hoàng Phong."

"Nói chung là, lỗi vẫn là do anh mà ra." Hắn thở dài thật khẽ, dụi dụi đầu vào trong hõm vai cô.

Người nọ vẫn không có động tĩnh gì cả.

Hà Vy không khỏi thở dài một cái.

Hà Vy nhìn bộ dáng không nói thành lời của Phương Nga, có một cơn giận dữ cuồn cuộn bên trong cơ thể, cô không còn kiêng nể gì nữa nói, "Chị Nga, chị có biết rằng ban đầu được quen biết với chị, em đã cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ chị đến mức nào không? Em còn cho rằng chị là một người rất là thông minh và khôn khéo.

Hà Vy không kìm được nhẹ cong khóe miệng, cô cúi nhìn hắn, "Được rồi, em đâu có trách anh cái gì, ở đây không có lỗi của anh."

Gió biển thổi vù vù làm bay tán loạn mái tóc và làn váy của cô.

"Rốt cuộc là anh bị làm sao vậy!? Anh có biết anh làm như vậy là đang đẩy em vào tình cảnh khó xử không? Tại sao anh lại không bàn bạc trước gì với em? Nếu chẳng may em từ chối anh, vậy không phải người bị chê cười là anh hay sao!" Phương Nga gắt gao nhìn Vũ Dương, mặt mày đỏ bừng cao giọng nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Văn Đăng ngẫm nghĩ trả lời, "Ừm, hình như là được một năm rồi đấy.

Gió quật mạnh vào làn da của cô, Hà Vy đứng yên lặng nhìn ra mặt biển đen kịt giống như bị bóng đêm nuốt chửng.

Mây trôi giữa trời xanh, anh và em, cùng nhau thưởng thức vẻ đẹp của thế gian..

Hoàng Phong ôm chặt lấy cô từ phía sau, hắn nhỏ giọng bên tai cô, "Anh và cô ấy không hề có chuyện gì hết cả, là cô ấy tự lôi cái c·h·ế·t ra để đe dọa anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cứ như vậy cho đến khi đường chân trời bắt đầu xuất hiện một vệt vàng le lói, hắn cúi đầu khẽ lay lay má cô, "Hà Vy, mau dậy đi, mặt trời sắp lên rồi."

Cho đến giờ phút này, mà hắn vẫn lạnh lùng với cô.

Anh không muốn nói chuyện này cho em biết là vì anh không muốn để cho em phải lo lắng hay nghi ngờ, lời anh nói đều là sự thật đấy, em tin anh đi được không!"

Lại may sao, em là trời còn anh là mây xanh.

Em cô độc bước đi trên con đường chẳng có một bóng hoa.

Sau đó, anh gọi điện cho trợ lý, bảo anh ta thông báo cho khách khứa bữa tiệc vẫn tiếp tục bình thường.

Lúc hắn đi ra ngoài tìm thì thấy bóng dáng của cô đang đứng nhìn ra mặt biển.

Khung cảnh ấy, đẹp đẽ đến nao lòng.

Cứ ngỡ như anh là bầu trời, em là biển.

Phương Nga đáy lòng khó chịu đến cùng cực.

"Hoàng Phong, em cũng rất yêu anh."

Từ lúc chúng ta đến đây còn chưa có một lần nào cùng nhau ngắm bình minh hết cả."

Đến gần, hắn mới thấy rõ được khuôn mặt của cô đang giàn giụa nước mắt.

Hắn cúi xuống, say đắm hôn cô.

Hắn không có bao nhiêu cảm xúc nào khác cả, lên tiếng hỏi, "Cô muốn nói gì với tôi?"

"Hoàng Phong, cầu xin anh đấy! Đến gặp tôi một lần này thôi!" Phương Nga nấc nghẹn nói.

Có thể nhìn thấy cả một đàn chim, nghe được cả những âm thanh chim hót, sinh động đến khó thốt ra lời.

Đối với bất kỳ người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh bạn trai của cô, tất nhiên là cô sẽ luôn âm thầm đề phòng.

Hà Vy nhìn về phía cửa ra vào, mãi cũng không thấy hai người kia quay lại.

Hành động của chị ngày hôm nay thì được xem là cái gì đây? Anh Dương là một người bạn trai tốt như thế, bữa tiệc hôm nay cũng là do anh ấy bỏ ra nhiều công sức để khiến cho chị vui, vậy mà chị lại chỉ vì sự ích kỷ của bản thân, mà chẳng tiếc làm cho anh ấy phải mất mặt trước bao người.

Nhưng mà em biết không, lúc đó quan hệ của anh và ba mẹ đã rất là căng thẳng rồi, cho nên anh vì giận họ mà giận lây sang cả mấy cô gái họ giới thiệu luôn.

Những áng mây lập lờ điểm xuyết lên khoảng không mênh mông vô tận.

"Em muốn nghĩ như thế nào cũng được, anh chỉ biết là mình chỉ thích có mỗi em thôi."

Phương Nga hai mắt đỏ hoe, nhịn không được rơi nước mắt, "Được, anh cuối cùng cũng biết quát nạt em rồi đấy.

Hắn đâu có biết được, cô gái này sẽ thực sự làm ra những chuyện gì tồi tệ.

Trong sảnh biệt thự lúc này, đèn điện đều đã được mở lại bình thường.

Hà Vy khẽ khàng phát ra tiếng động như mèo kêu, bị hắn vỗ má cô hơi nheo mắt lại.

Đầu dây bên kia yên lặng khoảng chừng một lúc, Hoàng Phong đang định cúp máy thì một giọng nói của phụ nữ vang lên bên tai.

Hắn mở cửa thật khẽ, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo ngủ màu xanh đậm.

Hà Vy nằm yên ở trong lòng của hắn, ngủ say tít vẫn chẳng hay biết gì.

"Ưm."

Đóa hoa hồng mờ nhạt c*m v** lọ lục bình vô giá.

Dứt lời, cô quay người, dứt khoát kéo tay Hoàng Phong rời khỏi đó.

Cô mỉm cười đáp lại.

Hoàng Phong mới đầu còn ngây người trong vài giây, ngay sau đó hắn mới phản ứng lại, vội vàng đẩy Phương Nga ra.

Hắn cũng không gọi nữa, nhẹ nhàng bế cả người của cô dậy, sau đó thì cứ như vậy mà vác cô ra khỏi phòng.

Từng cơn sóng biển cuộn dạt dào xô bờ cát, họ ôm chặt lấy nhau cùng nhau lắng nghe tiếng sóng vỗ vang vọng của biển khơi.

Nhưng mà đến bây giờ thì em đã hoàn toàn thay đổi những suy nghĩ đó rồi.

Hắn tỳ một chân lên giường, cúi xuống thổi hơi ở bên tai cô, "Dậy đi em, bình minh sắp lên rồi."

"Phải rồi, ai bảo bạn trai của em đẹp trai quá làm chi, giờ thì em ngày nào cũng phải đề phòng những tình địch ở xung quanh mình, mệt muốn c·h·ế·t!"

Nếu không thể nói lý được với nhau...!vậy thì không cần phải nói nữa!"

Hắn bước đến bên giường, chợt cười dịu dàng nhìn dáng ngủ của cô.

Chỉ vì sự khát cầu tình cảm của một người, mà gần như đã đánh mất đi lý trí, biến bản thân của mình trở nên rẻ mạt như vậy.

Hắn chợt hất cằm về phía trước, "Em nhìn đằng kia kìa."

Văn Đăng tiếp tục nói, "Cái tên Vũ Dương này, anh đã khuyên cậu ta là đừng có nên nôn nóng quá rồi, vậy mà còn không chịu nghe.

Anh chỉ thích ở trong phòng ngồi học thôi, mọi người còn bảo anh là nghiện học tới điên luôn rồi."

"Hả, sao chúng ta lại ở đây?" Cô nhìn hắn hỏi, cô đang mộng du sao.

Hoàng Phong cắn chặt răng nén giận, hắn nghĩ rằng mình mới là người sắp sửa phát điên đến nơi rồi.

Hoàng Phong kéo tay cô xuống, nhìn cô cười, "Chẳng phải em nói là muốn dậy sớm ngắm bình minh sao, em không dậy thì anh đành phải bế em ra đây thôi."

Chương 54: 54: Đời Này Anh Chỉ Yêu Mình Em

Từ trước cho tới nay, cô ấy chưa từng nói thích anh, chỉ là do anh quá mức cố chấp mà theo đuổi cô mà thôi.

Cứ mỗi lần ngồi trước mặt họ, anh lại nhớ đến những lần cãi nhau với ba mẹ, sau đó thì anh nhìn bọn họ như thể muốn ăn tươi nuốt sống họ luôn vậy.

Hà Vy kéo hắn đến một chỗ thật xa nơi đó, họ dừng lại bên bờ biển.

"Anh Dương và chị Nga ở bên nhau được bao lâu rồi anh?"

Hoàng Phong anh ấy chính là bạn trai của em, cho nên mong là chị đừng có tâm tư gì về anh ấy nữa, không có tác dụng gì đâu.

Bàn tay đặt ở bên đùi siết chặt vào nhau, Vũ Dương đau đớn giương miệng cười, "Ha, quả thật, chẳng cần em phải mở miệng từ chối...!như thế này cũng đã đủ để anh bị chê cười mãi sau này rồi đấy."

Phương Nga dường như không thể kiềm chế nổi tâm tình nữa, cô nghèn nghẹn nói, "Hoàng Phong, nếu anh không đến đây....thì tôi thực sự sẽ không thiết sống nữa."

Nói xong, hắn liền rời khỏi đại sảnh.

Chia tay?

"Hoàng Phong, anh hãy đến đây đi, tôi có chuyện muốn nói với anh."

Hôm nay là ngày mấy nhỉ!? Ồ, hình như nay là kỉ niệm một năm họ yêu nhau thì phải, đúng vậy rồi, đúng vào ngày sinh nhật của Phương Nga mà."

Hắn không muốn mọi chuyện đều sẽ đi quá xa tầm kiểm soát.

Những điều mà Hà Vy nói giống như một cái tát đánh thẳng vào mặt cô, khiến cho cô tỉnh khỏi cơn mê muội.

Anh không thể trách Hoàng Phong, bởi cậu ta cũng chẳng làm điều gì quá phận cả.

Nghe được vậy, Hà Vy lại càng cảm thấy thương cảm cho họ.

Còn anh thì vẫn chưa hết bực nên tạm thời rời khỏi đó để bình ổn lại tâm tình.

"Chuyện của hai người, cô nói với tôi để làm gì?"

Hắn đột nhiên nghĩ, không biết là hắn và Hà Vy có cái số may mắn gì không biết nữa, chỉ là đi du lịch thôi mà lại gặp phải biết bao nhiêu là chuyện.

Giờ thì hay rồi, mọi thứ mà cậu ta chuẩn bị đều coi như là đổ sông đổ biển."

Văn Đăng tỳ tay lên mặt bàn, gõ ly rượu lắc đầu, "Hai cái người ấy, có khả năng là đang cãi nhau một trận om sòm rồi."

"Hoàng Phong à, anh còn không hiểu nữa sao! Hay là anh đang giả vờ không hiểu vậy?" Cô nhìn sâu vào đôi môi mỏng đang mím chặt của hắn, trong đầu xuất hiện vô số những ý nghĩ muốn chiếm hữu bằng được hắn, "Là bởi vì....! tôi thích anh! Tôi thích anh đó anh có hiểu được không!?"

Sáng sớm tinh mơ, mặt trời còn chưa ló dạng, Hoàng Phong vừa mở mắt đã rón rén đi đến Phòng của Hà Vy.

Hai người đùa nghịch nhau mãi một lúc mới chịu dừng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoàng Phong nghe ra được trong giọng nói của Phương Nga lúc này có vài phần khác lạ, có cảm giác như cô đang khóc.

Giữa lúc hai người đang giằng co, Hà Vy chẳng biết đã xuất hiện ở đằng sau từ lúc nào.

Giọng nói này, hắn cảm thấy có chút quen.

Vũ Dương không chịu đựng nổi nữa, anh cáu giận quát lên, "Đủ rồi đấy! Vậy còn cảm nhận của anh thì sao đây! Em có chịu nghĩ đến nó một chút nào hay không!" Đến giờ phút này thì anh thực sự là đã chịu hết nổi rồi.

Đột nhiên cô chợt nghĩ đến cái gì đó, cô tò mò, "Mà này, vì sao chị Nga trông xinh đẹp như vậy mà anh cũng không có chút ý nghĩ nào khác với chị ấy à? Em thực sự là hơi thắc mắc đấy." Ngược lại, cô cảm thấy mình chẳng có cái gì hơn ai cả, đã vậy tính tình còn khó bảo, vậy mà hắn lại có thể để ý đến cô như vậy.

Cuối cùng, Hoàng Phong đành phải đồng ý với cô ta.

Hoàng Phong khẽ cau mày lại.

"Thế cô cho rằng, cô nói ra mấy lời này thì có thể thay đổi được điều gì à? Cô nghĩ rằng, tôi vì những điều cô đã làm mà hàm hồ quẩn quanh cùng với cô như vậy sao?" Hắn vẫn thản nhiên mà nhìn cô.

Cả hai bị giọng nói bất ngờ làm cho giật mình, đồng thời quay đầu lại.

"Không, Hoàng Phong...." Phương Nga lắc lắc đầu, sau đó đột ngột tiến tới ôm trầm lấy eo hắn, "Hoàng Phong, tôi thực sự rất thích anh! Anh có thể nào nhìn đến tôi một chút thôi được không!? Chỉ cần một chút mà thôi! Vì anh mà tôi đã làm đến bước đường này rồi, tôi không thể nào quay đầu lại được nữa!"

Phương Nga không đứng vững ngã ngồi xuống nền cát, cô cảm thấy mình....!có bao nhiêu là nhục nhã.

Đừng tưởng rằng cái gì cũng có thể che mắt được cô.

Hắn bế cô ra đến phía sau căn hộ, từ nơi này có thể thoái mái ngắm nhìn cả một vùng trời ngoài biển.

Âm thanh vang lên ở đầu dây bên kia có một chút nghẹn ngào, "Hoàng Phong...!anh đến đây đi được không!"

Nghe vậy, Hà Vy liền quay đầu qua nhìn về hướng hắn chỉ.

Ra khỏi biệt thự, Phương Nga kéo Vũ Dương đến sân vườn ở phía sau, vừa dừng lại cô ngay lập tức hất mạnh tay anh ra.

Hắn cúp máy, sau đó thì quay sang nhìn Hà Vy, giấu giếm nói, "Ừm, anh đi vệ sinh một chút nhé, anh sẽ quay lại nhanh thôi."

Hắn không do dự gật đầu với cô, "Được."

Cô chỉ vì một người đàn ông xa lạ mới gặp chẳng được mấy ngày, mà cô lại ầm thầm khiến cho anh tổn thương sâu sắc đến như vậy.

Ngay cả một câu giả vờ "Em đồng ý" để không bị mất mặt nhưng cô cũng không chấp nhận nói ra.

Hoàng Phong tự hỏi ở trong đầu.

"Hà Vy, anh yêu em."

Hắn cắn cắn cổ cô, làm cho cô bật cười khanh khách.

"Cô đang ở đâu?"

"Tôi và anh ấy....!đã chia tay rồi.

Chỉ thấy, trước mắt cô bây giờ là một khung cảnh vô cùng đẹp mắt.

Một câu hỏi, khiến cho Phương Nga hóa đá tại chỗ.

Hà Vy vừa nghe hắn kể mà vừa không nhịn được cười, đến cô nghe xong còn cho rằng hắn có vấn đề nữa là.

Phương Nga nhìn thấy hắn thì mỉm cười, một nụ cười sau làn nước mắt có bao nhiêu là thương xót.

Hắn đưa tay lên xoay mặt cô quay lại nhìn mình, trong ánh mắt chứa đựng đầy những ôn nhu.

Cô chỉ còn cách họ có mấy bước chân, đứng đó nhìn chằm chặp hai người.

Phương Nga trân trân nhìn cô, giống như toàn bộ đều bị nói trúng tim đen, cô chẳng còn lời nào để cãi lại.

Chào chị!"

Cô không khỏi cảm thấy tò mò quay sang hỏi chuyện Văn Đăng, "Anh Đăng này, hai anh chị ấy....không định quay lại dự tiệc nữa hay sao?"

Sau đó thì cô mới dần dần mở mắt, vẫn chưa kịp quen với ánh sáng, cô nhìn mọi thứ vẫn còn thấy lờ mờ.

"Em tự biết đi hỏi."

Hà Vy không để hắn có cơ hội nói tiếp, cô bước từng bước đến gần hai người, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, cô lạnh lùng nhìn Phương Nga, "Sao chị lại tự tiện ôm bạn trai của em?"

Hà Vy nhướng mày một cái, sau đó thì chẳng kiêng dè kéo lấy tay của Hoàng Phong, mở miệng, "Hôm nay em cũng nói rõ ràng với chị luôn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dường như cảm nhận được có người đến gần, cô quay đầu lại.

Mặt biển êm đềm lặng lẽ, những dãy núi xa mờ ẩn mình bị bao phủ bởi những đám mây trắng.

"Ha ha, vậy cho nên, lý do mà anh để ý đến em là vì em học quá là dốt nát, đánh vỡ cái tiêu chuẩn học hành trong tiềm thức của anh, nên anh mới không nhịn được bắt em phải đi vào khuôn khổ đúng không!" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Hà Vy của anh, đời này, anh chỉ yêu một mình em thôi."

Anh cũng vậy, một mình một bến cảng không người lai vãng.

Còn nữa, em khuyên nhủ chị thật lòng, chị nên quay trở về xin lỗi và làm lành với anh Dương đi, không cần phải tư tưởng về những thứ vốn không thuộc về mình làm gì.

Còn hơi đâu nữa mà để quan tâm họ đẹp hay là xấu chứ." Hắn bật cười một cái, "Về sau, hễ cứ có cô gái nào xinh đẹp đến gần làm quen, anh liền tìm cách tránh xa thật nhanh, nói thật là, nhớ lúc ấy anh còn chẳng nghĩ gì đến chuyện yêu đương trai gái với ai đâu.

Hắn đặt cô xuống chiếc ghế đơn dài hướng ra biển, để cô tựa vào vai mình, vẫn để yên cho cô ngủ.

"Anh hiểu, anh hiểu em đang lo lắng điều gì mà, anh cũng có suy nghĩ giống như em vậy." Hắn khẽ mỉm cười, nhắm mắt cảm nhận hương thơm từ bờ vai cô, "Anh không biết là Phương Nga đang muốn làm cái gì, anh chỉ nghĩ muốn gặp mặt để nói chuyện rõ ràng với cô ấy mà thôi."

Còn nữa, nhìn thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí này của cô bé trước mặt mình, cô đột nhiên có cảm giác kinh sợ không sao diễn tả được.

Trái tim của hai chúng ta, rất khô khan lại cứng rắn như sỏi đá.

Vũ Dương không đuổi theo cô nữa.

Một hồi lâu sau mà cô vẫn không biết phải trả lời thế nào.

Hắn vẫn luôn cảm nhận được rằng cô có ý gì đó đối với hắn, cho nên hắn vẫn luôn không muốn có quá nhiều tiếp xúc với cô.

Vừa dứt lời, cô để lại cho anh một ánh mắt giận dữ, sau đó liền thẳng thừng bỏ đi.

Hà Vy mở miệng bảo hắn, "Ngày mai dậy sớm ngắm bình minh với em nhé.

Đợi cô đi khỏi, anh bực bội dùng chân trút giận lên những khóm hoa ở gần đấy.

Hơn nữa, Phương Nga lại còn có một vẻ ngoài thu hút đến thế.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 54: 54: Đời Này Anh Chỉ Yêu Mình Em