Ngày 21 tháng 8 năm 20XX Đà Lạt, nước Lam An, Lam Tinh.
Tại một quán lẩu có phong cách khá hiện đại, bên trong quán ồn ào náo nhiệt của những tiếng cạn bia, tiếng nói chuyện vui đùa, tiếng sôi sục của những nồi lẩu chua cay. Không gian quán thật sư rất ấm cúng cho những buổi tiệc liên hoan.
“Ăn no chưa hả con gái?”
“Dạ no rồi. Lẩu ngon quá ba”
“Ê ê hai ba con này, còn phần rau này ráng ăn nốt đi, để phí họ phạt đấy.” - người mẹ tóc dài ngang hông đánh tay ông bố rồi chỉ vào nồi lẩu vẫn còn nhiều rau. “Rau ngon thế này”
“Em ăn rau đi cho đẹp da. Dạo này thức khuya sửa bài cho tụi nhóc nên da khô hết rồi này.” Người ba chững trạc, râu cằm cùng nước da khỏe mạnh day day nhẹ làn da trắng của người mẹ. “Có chút khô”
“Ông chê tui xấu đúng không” – Người mẹ nhăn mày hừ nhẹ, tai đỏ lên, tuy càu nhàu nhưng bà vẫn gắp rau bỏ vào bát 2 ba con. “Ăn đi không nó nhừ. Lần sau mà đi ăn kiểu này tui cho ở nhà. Ăn uống phí phạm.”
Người bá và con gái đành cười rồi gắp rau ăn, dù cả 2 đã rất no.
“Thằng anh mày đi vệ sinh sao lâu thế không biết.” Ba có chút phàn nàn. “Con trai lớn rồi, không giữ được. Haizzz, phải mau gả đi thôi.”
“Cái ông này, nó yêu đương gì tầm này. Vớ va vớ vẩn.” Mẹ lại đánh tay ba một cái “Nó bình thường như thế có ai thèm quen.”
“Nãy con thấy anh hai cầm điện thoại cười tủm tỉm đó mẹ. Trông gian lắm. Con thề là không có tin nhắn của chị nào gửi đâu. Avatar Facebook là nữ xin lắm luôn ứ.” Em gái cười khà hà khi khoe với ba mẹ điều này. Bố hắn giọng một cái ra hiệu.
“Hay ha, dám xem trộm điện thoại tao, tối nay tao rút mạng phòng mày.” Tiếng Anh hai vang lên sau lưng em gái khiến nó giật mình.
“đừng mà anh….” Con bé lắm tay áo, lắc lắc, mặt làm nũng, mắt long lanh cầu xin.
“Ăn hết chỗ rau này đi rồi t tha. Ranh con” Anh hai véo tai em gái. “ Ba mẹ ngồi đối diện cười vui vẻ.
Một lát sau, sau khi thanh toán, cả nhà thong dong ra về. Mẹ thì nhìn hóa đơn thở dài rồi vò nát vứt đi. “Đúng là không nên đi ăn, nhiều tiền quá đi mất.” “Không sao đâu mà em, lâu lâu nhà mình với đi ăn ngoài thì cũng phải ăn uống thoải mái chứ.”
Ba khoác tay lên vai mẹ. “Chỉ lần này thôi, lần sau…” “Được rồi mà em yêu, lần sau mình sẽ ăn chỗ nào rẻ hơn. Đi chơi mà cứ lo tiền bạc quá à”
Cả nhà vừa đi đường vừa ngắm nhìn phố đêm từ dốc cao. Thành phố Đà Lạt lung linh ánh đèn, không khí se se lạnh, nhất là họ vừa ở quán lẩu nóng ra càng se lạnh hơn
“C·hết, áo con đâu?” Anh hai sực nhớ ra chiếc áo khoác của mình.
“có khi anh bỏ quên ở quán lẩu rồi.” – “cái thằng này, có thế quên được. Chạy đến quán tìm nhanh không đóng của giờ.” “Em đừng lo, quán mở qua đêm mà.”
“Con đi lấy rồi quay lại, ba mẹ ra chợ đêm trước đi. Nhớ mua cho con thêm hoa quả sấy khô.” Nói rồi anh hai chạy nhanh đến quán lẩu. khoảng cách giữa 2 nơi không quá xa, nãy giờ cả nhà mới đi khỏi quán chừng 15 phút thôi, nên rất nhanh quay lại quán lẩu.
“Nhớ cẩn thận nha con.” Mẹ nhẹ nhàng nhắc nhở. Khi anh hai chạy đi, trong lòng mẹ dường như xuất hiện cảm giác bất an nào đó. Mẹ quay mặt lại nhìn bóng người lẫn vào dòng người. “em à, thằng ku nó lớn rồi, cũng đại học rồi còn lo lắng như đứa trẻ thế, nó lại xấu hổ giờ. Ha ha ha. Em lo gì cho nó nữa, lo cho thằng già như anh đây này.” Ba dường như hiểu nỗi lo của mẹ, an ủi và trêu chọc mẹ. “Em biết, nhưng có gì đó…. Anh cũng biết trực giác em nhiều tốt lắm mà.”
Ba nháy mắt với em gái, bé nháy mắt ra hiệu ok với ba. “Mẹ ơi, đi mua bánh tráng nướng ăn đi.” “ăn ăn, suốt ngày ăn vặt thôi. Ăn lẩu chưa no sao hả? ” Nói thế nhưng mẹ vẫn vẫy xe để đi đến chợ đêm.
Cả gia đình cũng như nhiều người khác không biết rằng, đây có thể là lần cuối hoặc rất lâu sau đó mọi người có thể gặp nhau lần nữa.
Bầu trời đen lóe lên tia chớp rồi chợt tắt.
Sau gần 15’ anh hai mới đến được quán. Mệt mỏi mở cửa vào. Không phải vì đường đông mà đi đôi gày độn lên khiến mấy lần bị xô xém té, chân đi cả ngày dường như cũng khá đau.
“chị ơi cho em hỏi mình có nhặt được cái áo khoác xanh nào lúc nãy không ạ. Nãy em để quên ở bàn số 12 ấy ạ.”
“Dạ áo màu xanh đúng không ạ. Nãy chúng em có nhặt được ạ. Anh chờ một chút.” – chị lễ tân nhẹ nhàng nói rồi cầm từ tủ sau lưng ra một chiếc áo khoác xanh. “Dạ của anh đây ạ.”
“em cám ơn” Anh hai nhận chiếc áo kiểm tra rồi mặc vào. Chiếc áo không đắt nhưng là quà sinh nhật sớm của bạn cậu tặng, thằng bạn tặng đã sớm đi du lịch nước ngoài rồi.
“tretii….”
“Hả” Anh hai quay mặt ra cửa, hình như anh nghe tiếng gì đó, âm thanh ấy nghe rất trầm, rất khô khan, và rất rõ ràng.
Lúc này cũng có một nhóm khách mở cửa bước ra trước.
“Dwei…”
Âm thanh trầm khàn ấy vang lên rõ hơn, cậu nhìn ra xung quanh dường như không ai nghe tiếng đấy, cũng có thể là do quán nhậu quá ồn đi.
Uỳnhhhhh
Động đất đột ngột sảy ra. Cả trời đất rung lắc. Tiếng la hét sợ hãi vang lên. Mọi người nhanh chóng chạy tìm chỗ thoát thân. Cậu cũng chạy ra ngoài. Nhưng…
“wāḥd…”
Vừa chạy ra khỏi cửa cậu đã bị cái gì đấy rơi trúng, khiến cậu mất trọng tâm và té về phía trước. Động đất vẫn diễn ra và có phần mạnh hơn.
Cậu ráng bỏ qua cơn đau đầu gối đang chảy máu và ráng chạy theo hướng gia đình lúc nãy. Nhưng một lần nữa cậu lại té bởi sự xô đẩy của những người phía sau. Mắt cậu mờ dần, nhưng trước khi mất ý thức cậu thấy dường như những người khác cũng ngã dần xuống.
Mất ý thức nhưng cậu vẫn cảm giác cơn đ·ộng đ·ất vẫn sẽ còn tiếp tục.
-------
“Đau…quá” cơn đau đã đánh thức cậu dậy.
Khi cậu nhận thức lại, cậu đã nhận ra bụng mình đã bị đè một tảng đá lớn, xung quanh bùn đất dính cả người. Cậu ráng đẩy tảng đá ra và ngồi dậy nhưng không thể, cậu bị đè quá lâu và v·ết t·hương đã khiến cậu mất sức. Cậu ráng hết sức đẩy tảng đá ra nhưng nó trở nên khó khăn thật sự.
“Ở đây vẫn còn người sống, mau tới giúp tôi.” Tiếng người trung niên vang lên bên cạnh cậu, liền có một chú trung niên mặc đồ công sở dính nhiều bụi đất. Chú ấy đẩy tảng đá xếp trồng trên đấy ra. Khi được cứu ra khỏi tảng đá nặng, cậu cám ơn và c·hết lặng khi nhìn ra xung quanh.
Đống đổ nát, hoang tàn như gánh chịu bom đạn vậy. Nhà cửa sụp nát, cây cối ngã ngửa, người và đá khắp nơi. Tiếng khóc lóc, tiếng hô hào giúp đỡ, tiếng gào thét nao nòng vì mất mát. Trên mặt đất có thể thấy rất nhiều vết rách nát, như thể mặt đất đã chia tách dần ra vậy.
Chỉ vừa rồi thôi nơi đây vẫn là nhà cửa nhộn nhịp, mà giờ….
“Cái quái gì…?”
Cậu – Trần Nam Khôi Đăng và những người khác dường như c·hết lặng khi nhìn lên bầu trời xanh kia, những áng mây yên bình trôi mà sao dưới này đã thành một đ·ống đ·ổ n·át hoang tàn.
“Ba ơi… Mẹ ơi… Diễm Anh….mọi người có an toàn không….. làm ơn…. Làm ơn… xin đừng có mệnh hệ gì….” Cậu nhớ đến gia đình của mình… nước mắt nhỏ dần trên mặt. Cậu đã may mắn thoát c·hết, vậy còn gia đình mình… làm ơn…
Đau nhói ở bụng nhắc cậu vệ thực tại. Và cả mắt của cậu cũng nhói đau như có kim đâm vào.
“Này nhóc, ổn không?” Một giọng nói nữ nhưng trầm ấm, nghe rất cuốn hút vang lên gần cậu. “Nếu khóc vì ai đó không bằng giờ đứng dậy hỗ trợ mọi người cứu trợ đi. Không chỉ riêng mình nhóc mất mát đâu.” Nói rồi chị ấy búng trán Khôi Đăng 1 cú đau điếng người. “Còn sống thì phải đi tìm người, không nên phí thời gian ngồi khóc đâu.”
Cậu cũng bình tĩnh lại hơn, nhìn xung quanh… Mọi người vẫn đang cố gắng lật từng đống đá, tìm người cứu trợ… người mẹ mất con mà khóc ngất đi, người bạn điên cuồng đào bới dù tay anh ta đã bết máu, có người ôm áo khoác ngồi lặng im một góc, mắt vô hồn đầy sợ hãi.
Cậu nhìn lại chị gái lúc nãy. Tóc ngắn nhuộm hồng, cạo cao 1 bên, mặc áo da đen, khá nóng bỏng, dáng người khá cân đối và cao, chân đi khập khểnh nhẹ từng bước, tay trái quấn vải cầm máu.
Chị ấy…cũng như mình, nhưng…mình… Gia đình mình vẫn còn sống… Phải tìm họ, phải tìm ba mẹ, phải tìm.. Cậu có chút nhớ nhớ quên quên... dường như cậu đã bỏ qua ai đó, không tài nào nhớ được. Phải đứng lên… Chính cậu đã vực dậy mình thế hay là tự bấu víu vào lý do gia đình, ba mẹ mà ép bản thân phải tỉnh táo lại.
Khôi Đăng ráng đứng lên, nhói ở đùi nhưng cậu chịu được. Vơ đại miếng vải nát ở đất mà xé ra quấn v·ết t·hương. Cậu đến chỗ người cần giúp, lật đ·ống đ·ổ n·át lên, những hi vọng sẽ có ai đó may mắn sống sót.
Nhưng dường như số người còn sống sót không còn quá nhiều. một đoạn đường trước khá đông người giờ đây chỉ hơn 100 người còn may mắn sống sót. Mọi người đã hết sức đi tìm nhưng dần cũng bỏ cuộc trong sự bất lực đau khổ, đặc biệt là những người có gia đình hay bạn bè c·hôn v·ùi trong đổ nát, đất nhuộm màu đỏ. Những tiếng khóc nức nở vẫn cứ vang lên. Mọi người dần tập trung lại khoảng đất trống rộng nhất, Nhìn qua nhau bằng ánh mắt chia buồn. có những người tiếp tục bật khóc, luôn tự hỏi tại sao lại thành ra vậy… Không ai có thể trả lời lại cho cô ấy
0