Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 111: Phát hiện mới

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 111: Phát hiện mới


Bốp! Khôi Đăng bị Lan Nhi cầm chảo đánh cái sưng ù. Mặt sát khí phía sau. “Đừng nhìn thằng bé như thế. Không thấy nó sợ hãi à?”

“Không thấy đâu. Chả lẽ em ấy bỏ đi rồi?”

Nhìn lại phía đối diện. Quý Tân bọn họ sững người.

Boong boong. Quý Tân gõ nồi gọi mọi người đến ăn cơm. Nay họ may nắm tìm trong kho nguyên liệu ít thức ăn.

“Con người” phía trước quá kinh dị. Lông tóc dài cứng đen như thiết, dáng người như khỉ, chân tay dài lêu kêu. Phần thân chỉ còn lớp da xanh trắng bọc lấy xương trắng giữa không trung. Đuôi dài như roi cùng móc câu sắc lịm đang đung đưa trước mặt nó. Gương mặt hắn càng hung ác đáng sợ hơn. Hai mắt to lồi trắng dã, nhìn chòng chọc vào mọi người khiến người khác ghê sợ. Đồng tử thì nhỏ, phần trắng thì nhiều, nhìn bọn họ rồi lại đảo qua nhìn hai người Khôi Đăng. Hàm dưới không còn da thịt, chỉ là bộ xương hàm cùng những cái răng sắc nhọn như cá mập. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khôi Đăng gật đầu chỉ vào chỗ sáng. “Chõ đó đang có một con quái vật siêu nguy hiểm. Xung quanh đấy cũng le te vài con không yếu hơn.”

“Ây bánh này ngon thế. Ai làm rứa bây.” Vượng Duy giả giọng tiếng miền trung hỏi khi ăn bánh.

“Khôi Đăng, sao thế??”

Hết cách với bọn họ, ầm ỷ như như vậy may nắm là chỗ này khá kín tiếng và an toàn.

“Chuẩn. Lâu rồi mới được nhìn cảnh đẹp như vậy.”

“Tuyệt vời!.” “10 à không 1000 điểm” “Nấu ngon vậy thi siêu đầu bếp giựt tạp dề thôi em. Hahaha.”

Lan Nhi lại gõ thêm phát nữa nhưng bị vồ ếch, Khôi Đăng đã ở bên cạnh MinHo.

MinHo từ nhỏ đã ăn uống không tốt, ăn bao nhiêu cũng không phát triển được, lại còn là đối tượng cho anh trai phát tiết thế nên cậu bé ăn uống rất dè dặt. Nhưng lần này lại khác, thức ăn Nam Hùng nấu thật sự rất vừa miệng cậu, rất ngon.

“Thôi thôi, ăn xong đi rồi ngủ nghỉ. Mai tính sau.” Quý Tân nốc bia, xua tay mặc kệ. “Có đồ ăn ngon với bia ở đây thì ăn cho no trước.”

“Đúng là có ánh sáng, nhưng cảm giác le lói ấy. Nói thế nào ta…” Vượng Duy nhìn chỗ sáng cau mày thắc mắc.

“Giống đèn mây tre đan. Kiểu ánh sáng le lói như bị quấn không kĩ.” Khôi Đăng tiếp lời, Vượng Duy gật đầu chính xác.

“Là là em…” Nam Hùng khờ khờ cười vui vẻ. “Ở nhà em không giỏi gì, nhưng hay làm mấy món ăn nên quen chế biến ạ.”

“Hai ba Zo, hai ba dô.”

Bằng dị năng của mình, Khôi Đăng có thể thấy được những bảng xanh mơ hồ, trong đó có 1 bảng với màu đỏ cực nguy hiểm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng vừa ra khỏi cửa lập tức bóng đen bay về hướng bọn họ. Là Khôi Đăng, trong lòng cậu ta còn ôm Minho. Minho như con sóc nhỏ bấu chặt lấy Khôi Đăng run rẩy kịch liệt. Va chạm mạnh đến mức Khôi Đăng không kịp bóp lá chắn, chỉ có thể đau đớn chịu đựng, máu đỏ chảy trên khoé miệng.

“Nó…hộc hộc… không biết bằng cách nào… hộc… nó vào được lá chắn rồi ẩn nấp trên mái nhà. Nhân lúc chúng ta ngủ nó thăm dò chúng ta, đặc biệt là MinHo. Nó muốn t·ấn c·ông MinHo chủ yếu.”

Mọi người suy tư lúc lâu nhưng không thể nào nghĩ ra thứ gì khác, đồng ý với Quý Tân.

“…. Chúng ta tới được đây an toàn có phải do kĩ năng của em không?” Khôi Đăng xoa đầu thằng bé. “Giỏi lắm.”

Nửa đêm Quý Tân mắc tiếu ( :vvv ) tỉnh dậy, lúc quay lại mơ màng thấy vị trí Khôi Đăng nằm đã trống không. Quý Tân tỉnh táo lại, vội vàng tìm kiếm Khôi Đăng. Những người khác cũng b·ị đ·ánh thức vội vã gọi tên cậu ta.

Nhìn MinHo chưa dám giao tiếp nhưng lại ăn lấy ăn nể như vậy Khôi Đăng bọn họ cảm thấy thương cảm. Khi phát hiện mình đang bị nhìn, MinHo thu động tác lại định dừng nhưng lại được Quý Tân gắp thức ăn vào bát, sau đó những người khác kể cả Khôi Đăng cũng gắp đầy bát cậu, khiến môi cậu không nhịn được mà cong lên.

Chương 111: Phát hiện mới

Quả thật đi theo hướng MinHo chỉ bọn họ tìm được một quán bar dưới đất. Có vẻ đây là quán ba trước đây nằm trên đồi, nửa trên đường nửa dưới đất. Nhưng điều đó không xa lạ vì ở Đà Lạt vốn dĩ xây dựng trên đồi núi.

Không khí trầm xuống khi nghe vậy. Khôi Đăng thấy có chút tội lỗi khi khiến họ dập tắt hi vọng sớm như thế. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bọn họ nhấn like tập thể, công nhận trình độ nấu ăn ấy. Chút bột khô cùng nguyên liệu mà ra được mấy đĩa thức ăn quá ngon mắt ngon miệng. Không ai chê được. Thấy mọi người yêu thích món mình nấu như vậy Nam Hùng vui ra mặt, đuôi mắt có tý nước mắt. Trước đây dù cậu có nấu ngon như thế nào những người xung quanh trừ bà ngoại ai cũng coi thường cậu, cho rằng nó chả giúp ích gì. Bây giờ được công nhận thật sự vui trong lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bọn họ vừa ăn vừa nhìn ngoài trời đen kịt, chỉ mỗi ánh trăng to tròn. Lan Nhi và Khôi Đăng ba chấm nhìn trời trong lòng tự hỏi ‘Đẹp chỗ nào hả hai ông?’

“Ầy, thật này. Một quán Bar~~~” Lan Nhi cao giọng nói khi họ phát hiện nó.

MinHo vốn run người sợ hãi nhưng khi được xoa đầu cậu bé cảm thấy nhẹ nhàng, nỗi sợ cũng vơi đi. Lúc định thần lại đã thấy Khôi Đăng đi ra cửa viết chữ dựng lá chắn rồi. Trong vô thức cậu bé sờ đầu mình lần nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nếu vậy chúng ta vẫn còn cơ hội thoát ra…” Mọi người lập tức nghĩ tới điều ấy mà trở nên vui mừng. Quý Tân cùng Vuọng Duy cạn bia vui vẻ nhưng thấy Khôi Đăng lại trầm tư nhìn chỗ sáng họ lại tò mò.

“Khôi Đăng!” Bọn họ đỡ hai người dậy, phát hiện mặt Khôi Đăng không ổn chút nào. “Con quái vật đó từ đâu ra vậy chứ?”

“Từ từ. HÌnh như có gì đó phát sáng.” Khôi Đăng vô tình phát hiện ở dưới rừng cây có chỗ có ánh sáng. Để có thể từ đây nhìn thấy thì chỗ đấy phải phát ra ánh sáng rất lớn. Khôi Đăng tập trung thị lực ráng nhìn về chỗ sáng đấy. Những nguòi khác nghe thế cũng bỏ dở mà chạy ra nhìn theo hướng Khôi Đăng chỉ.

“Minho cũng không thấy!” Lan Nhi hoảng loạn nói.

----------

“Hừm.. bên trong đang sửa chữa. Hèn gì không có thây ma trong.” Vượng Duy đá đá lọ sơn dưới đất, nhìn bẩn bụi chất đống ở đây mà cảm thán.

“Á!!!!!!!” Lan Nhi hét lớn khi thấy có xác khô dưới đất. Sau đó vẫn là Khôi Đăng băng táng cho người ấy. Người xấu số không c·hết vì thây ma mà c·hết vì đói.

“Ừ, cũng may thật.” Quý Tân xắn tay áo chủ động sắp xếp lấy chỗ nghỉ. Bốn người bọn họ cũng bắt tay vào dọn dẹp.

“Khà!!!.” Vượng Duy cùng Quý Tân cụng bia, sảng khoái nói chuyện. “Quán bar này đúng xui, bị huỷ trước tận thế. Có cái view nhìn xuống đồi đẹp hết nấc. Tiếc ghê!.”

“Chả lẽ….Khôi Đăng mang thằng bé đi rồi?” Quý Tân cũng lo sợ không kém. Mà lúc này họ phát hiện ra ở bên ngoài có tiếng đánh nhau, tiếng xích v·a c·hạm không ngừng. Mọi người vội chạy ra xem.

Nam Hùng cùng Vượng Duy chắn trước mặt họ khi con quái vật đứng cao lên nhưng cầu mắt vẫn nhìn chằm vào họ.

“….Có khi nào….là một lồng sáng khác không?” Quý Tân nghi ngờ hỏi. “Ở nơi này ngoại trừ cột sáng với lồng sáng thì chả còn thứ gì có thể phát sáng mạnh như thế được. Chưa kể nếu sáng mạnh như thế chắc chắn thu hút quái vật rồi.”

Khôi Đăng ngồi trước mặt MinHo, thâm ý nhìn cậu bé. MinHo thì sợ hãi cố gắng cúi đầu không dám nhìn.

“Ực...” Vượng Duy nuốt nước miếng, mắt chữ O nhìn cậu. “Không đùa chứ? Nếu vậy sao ta có thể đến được chứ? Trời má sao nó ác ôn mắc dịch quá vậy.”

“Hộc… kĩ năng trực giác của anh thiên về phát hiện những điều mờ ám, có lợi cho mình. Còn của em… hộc… là chuyên về cảm nhận nguy hiểm, t·ấn c·ông hay ác ý của người khác. Nó có khả năng ẩn nấp và giấu ý niệm mình rất giỏi nên anh không thấy được.” Khôi Đăng mệt nhọc giải thích, tự bóp thạch tự hồi phục cho mình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 111: Phát hiện mới