Khởi Ẩn Tận Thế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 115: Ánh sáng
“Dăm ba con thú vô dụng.” Vượng Duy tặc lưỡi.
Nhưng nhìn bộ dạng đáng thương đang vùng vẫy ấy hai người không nỡ để Vượng Duy hành động tiếp. Thú sương mù lao vào Vượng Duy nhưng bị anh ta một tay đánh tan. Hồi sinh từ cõi c·hết giờ đây anh ta trở nên mạnh mẽ hơn tuy chưa đạt cấp ba.
Nhưng ngoài thây ma côn trùng cũng là kẻ thù ở đây. So với bọn chúng đống xương cốt chả là cái thá gì, những con kiến nhanh chóng gặp sạch những bộ xương, một lần nữa đá hắn vào vực sâu. Khi hai người yếu ớt nhất đã đến một quãng đất trống, ở đấy có một con rết đỏ khủng bố ở đấy, họ chạy thục mạng cho đến khi gặp được một dòng suối nhỏ, mặc kệ MinHo ngăn cản hắn ta uống lấy uống để, để rồi hắn dần phát sinh biến dị. Cuối cùng thành quái vật như hiện tại. Minho thấy thế sợ hãi mà bỏ chạy.
“Là Khôi Đăng. Khoy cái mẹ gì.” Khôi Đăng ôm vỗ về thằng nhóc, giả vờ trách móc.
“Khoy Deng!! Xin lỗi...” MinHo thấy mình có thể hiểu rồi liền nhỏ giọng xin lỗi, tay vẫn nắm lấy áo Khôi Đăng.
Vượng Duy thấy Quý Tân rút s·ú·n·g đe doạ càng bực tức hơn. Khi thấy MinHo bỏ chạy, anh ta liền chớp lấy thời cơ đuổi tới. Hai người Lan Nhi không bắt kịp tốc độ ấy nhưng cố gắng níu anh ta lại. Vẫn là Vượng Duy nhanh hơn một bước túm được tay MinHo, đè cậu bé xuống đất muốn đánh.
Khi bọn họ đuổi bắt nhau Khôi Đăng đã thức giấc, phá khối ngọc ra. Thấy Vượng Duy hung bạo như bậy Khôi Đăng không thế không ra tay ngăn cản. Nhìn MinHo mọc lại chân có chút thắc mắc nhưng để hỏi sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quý Tân kể sơ qua tình hình, Khôi Đăng gật đầu hiểu được, mắt trùng xuống có chút buồn. MinHo đứng dưới vẫn ôm chân Khôi Đăng không buông.
Khôi Đăng gật đầu, hoạ cổ tự chữa lành cho anh ấy. “Vừa mới tỉnh thì thấy mọi người đánh nhau, cũng sợ hết hồn.”
“ư ư….” Vượng Duy cố gắng nói nhưng bị rọ mõm rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xích???” Vượng Duy khó chịu khi thấy mình bị xích giữ chặt khiến mình không thể xuống tay. Anh ta quay đầu nhìn chủ nhân mớ xích này. Lan Nhi và Quý Tân cũng vui mừng khi thấy Vượng Duy bị ngăn cản.
Quý Tân kìm hai tay Vượng Duy từ sau, gồng hết sức giữ không cho Vượng Duy động thủ. Vượng Duy cụng đầu thật mạnh vào đầu Quý Tân, có thể thấy máu chảy cả hai đầu. Sau đó Vượng Duy thụi mạnh liên tục vào Quý Tân khiến Quý Tân đau đớn buông bỏ, ôm lấy bụng đau đớn. Lan Nhi bị khí thế đáng sợ của Vượng Duy không dám hành động.
Quý Tân ôm bụng khập khiễng tiến tới, vui mừng nhìn hai anh em. “Tốt qua đi mất, em thức dậy đúng lúc quá. Anh không cản được thằng đấy, nếu không…”
Trong mắt MinHo, Vượng Duy hoàn toàn thành thú dữ hung bạo rất đáng sợ. Tựa như cảnh anh trai mỗi lần bực tức mà đánh cậu vậy. Cậu bé hoàn toàn sợ hãi, nhắm chặt mắt khi nắm đấm Vượng Duy hung ác đánh tới. Trong lòng cậu bé hiện lên bóng người mơ hồ, người ấy ôm cậu bé bảo vệ dù tai người đấy chảy rất nhiều máu.
Chỉ có Quý Tân đối diện thấy Khôi Đăng cong mép môi, Quý Tân giờ hoàn toàn tin tưởng Khôi Đăng thật sự quan tâm đứa trẻ này như bọn họ.
“Đầu tiên, nhắc lại cho mọi người là em có thể biết được kí ức của người em g·iết c·hết. Nhưng lần này không hiểu sao em lại có được kí ức của ‘hắn ta’ (ám chỉ quái vật). Chắc may mắn đi.”
“Sau này có cơ hội nhất định anh sẽ cảm ơn tinh linh trong đây thật to bự.” Quý Tân thấy Khôi Đăng quý trọng như vậy, anh ta cũng chân thành cảm ơn.
Khôi Đăng trước đống lửa từ tốn kể những gì mình thấy trong cuốn phim kí ức của Beak Hyeon – anh trai Beak MinHo – con quái vật vừa hành bọn họ ra bã.
Ngô Quý Tân lấy kén ngọc giao cho Khôi Đăng. Khôi Đăng nhìn nó, kén ngọc giờ đã mất đi màu xanh lục bảo đẹp đẽ, màu giống như màu xanh ô liu, cũng không còn lấp lánh nữa. Nụ hoa bên trong may mắn có vẻ không sao nhưng không có vẻ cũng úa tàn.
“Vượng Duy!!” Quý Tân hét lớn, chỉa s·ú·n·g vào Vượng Duy, mặt mày nghiêm túc trừng mắt nhìn anh ta. “Chuyện chưa đến đâu đừng kết luận như vậy. Thằng bé làm gì đủ sức để làm trò như vậy chứ.”
----
“Anh điên à. Lúc này còn bảo vệ nó!” Vượng Duy tức giận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng qua một lúc không cảm thấy gì MinHo lén lút mở mắt ra nhìn, thấy nắm đấm ấy đang bị xích trói giữa lưng chừng, cả người Vượng Duy bị xích trói chặt.
MinHo thấy vậy sợ hãi thoát khỏi Quý Tân, khóc lóc cố gắng chạy đi. Nhưng đôi chân mới cậu bé chưa kịp làm quen được vài bước liền té ngã. Nhưng không vì vậy mà cậu bé từ bỏ, đứng lên rồi chạy tiếp rồi té ngã. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Linh Đan… Cảm ơn em đã cứu anh.” Khôi Đăng cụng đầu với kén ngọc, nhẹ nhàng cảm tạ em ấy. Giờ thì Khôi Đăng hiểu vì sao Huỳnh Trí Dũng lại thèm khát kén ngọc này như vậy. Người sắp c·hết mà cũng có thể phục hồi lại, sinh hoạt long hổ như vậy ai mà không thèm khát chứ.
Thú sương mù b·ị đ·ánh tan lập tức thành sương mù bọc lấy Vượng Duy cản trở tầm nhìn. Tuy vậy Minho vẫn trên tay nên Vượng Duy không dừng lại vung nắm đấm tiến thẳng. Nhưng bàn tay Quý Tân chặn lại rồi một quyền đập vào bụng Vượng Duy. Chưa hết Quý Tân bồi thêm cú đá đá Vượng Duy ra, bản thân nhanh chóng giựt lấy MinHo.
Đống chiến binh xương cốt trở thành món ngon cho nó. Tiêu tốn tận 90% mới có thể thoát khỏi nó. Còn g·iết nó ư?? Hắn ta làm gì có bản lĩnh đấy. Mọi việc trở nên tệ hơn khi hắn ta bắt gặp một nhóm người khác. Hắn đánh MinHo hung ác, rồi nguỵ trang thành bị quái vật t·ấn c·ông đến nhờ họ giúp đỡ. G·i·ế·t nam h·iếp nữ, biến họ thành xương khô điều khiển. Rồi dần nhiều thây ma, con người bị hắn thu dưới chướng. Hắn càng lúc lộng hành, trở thành ma quỷ một phương. Mà tên này cũng xui xẻo, trải qua bao trận chiến mà số lượng đá kĩ năng đều rất ít, đa số đều là kĩ năng sinh hoạt chả thể nào chiến đấu.
Chương 115: Ánh sáng
Tiếc là nghiệt duyên của nó với thây ma c·h·ó hai đầu quá lớn, một lần nữa nó lại đánh hơi được đám xương cốt của hắn. Nhưng lần hắn đáp trả lại, kết cục hắn thắng, thu được một bộ xương c·h·ó siêu mạnh.
“Khoy…” MinHo gọi tên trong sự sợ hãi.
“…Mọi người tập trung lại đi. Em sẽ kể sự thật cho mọi người.” Khôi Đăng cũng viết cổ tự lên trán MinHo, giúp cậu bé phiên dịch.
Thấy Khôi Đăng ngồi xuống, MinHo mếu máo khóc không ra âm thanh, cố gắng ôm lấy Khôi Đăng.
“Phải đấy. Phản ứng của MinHo không hề giả tạo từ lúc chúng ta cứu nó. Có thể là trùng hợp thôi.” Lan Nhi tay cũng sẵn sàng chém ra phong đao. Ba người căng thẳng nhìn nhau.
“Khôi Đăng! Bỏ ra, tao phải g·iết nó!” Đứt lời miệng anh ta lập tức bị xích quấn lại. Anh ta chỉ có thể ư ử phản đối.
Tiếng bước chân trần chậm rãi đến gần họ. Khôi Đăng chỉ đạo lập tức những sợi xích kéo Vượng Duy bắn vào tường. Vượng Duy cũng b·ị t·hương thổ huyết, tức giận nhìn Khôi Đăng.
Sau khi chạy trốn khỏi con rết đen, hai anh em họ đi ngược hướng nhóm Minh Triệu, rồi gặp những con quái vật khác, cả một chiến trường dơ bẩn nhưng trong mắt vong linh sư như hắn thì chiến trường là nơi tốt cho quân đoàn xương cốt của hắn. Nhờ vậy hắn thu thập cho mình rất nhiều chiến binh xương cốt. Nhưng xui cho hắn ta lại gặp thây ma c·h·ó hai đầu cực hung bạo, hơn cả thây ma c·h·ó đã t·ấn c·ông Khôi Đăng – cho Khôi Đăng lục thi hoả mạnh mẽ.
Khôi Đăng không quay lại nhưng vẫn xoa đầu cậu. “Là Khôi Đăng, khoy đeng điếc gì.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.