Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 119: Tiến lên

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 119: Tiến lên


“Em chỉ thử thôi, đừng hi vọng mai sẽ thành công thật sự. Thử xem nếu nắm lấy hi vọng đấy sẽ mất bao lâu thời gian của kĩ năng.” Khôi Đăng nhắc nhở cậu bé, tránh để cậu bé lỡ nắm hi vọng mai thành công. Cậu bé nếu có nhiều hi vọng cùng một lúc có thể lựa ra 1 hi vọng để nắm lấy nó, hi vọng đó phải là điều khao khát nhất, mong muốn nhất lúc đấy. Kĩ năng này giống như một dự báo trước vậy.

Hành động ấy đã bị ai đó nhìn thấy.

Khôi Đăng nhìn trời rồi đu xích lên cành cây. Đứng từ trên cao cảm nhận khí lạnh khiến Khôi Đăng bình tĩnh, thông thoáng tâm tâm lý nhất.

Đoàng. Phát đ·ạ·n của Ngô Quý Tân bắn vào thân nó, đánh thức Vượng Duy nhưng đồng thời chọc tức con rết. Nó phẫn nộ rít lên, khí nóng như bom nổ bạo phát ra ngoài.

“Rồi rồi, không nói bậy nữa.” Vượng Duy thở dài chán nản, nói với những kẻ học thức nghiêm chỉnh này thật nhạt nhẽo. “Tôi lên trước, sau đó còn lại do mọi người q·uấy r·ối.”

“15 Ngày… Xem ra có hiệu quả nhưng hiệu quả không được tốt lắm.” Khôi Đăng đăm chiêu suy nghĩ, bất ngờ thấy cái gì lành lạnh áp má mình. “Coca??? Em còn nó à??”

“Vâng ạ.”

“Xời, đừng tiêu cực thế ông anh già này.” Vượng Duy với bộ giáp máu đỏ óng ánh, dưới bầu trời âm u nó thêm đen ma mị dẫn đầu, vươn tay khởi động. “Có Khôi Đăng ở đây làm sao thất bại được. Lần trước cả bọn sắp c·hết được hồi sinh rồi còn gì.”

------- (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cơ hội ngày mai hi vọng thành công.” Khôi Đăng nhìn bầu trời. “Nếu mai trời đổ mưa thì tốt quá. Lúc đấy có thể tận dụng được băng cổ tự tốt nhất.”

“Chú ý ăn nói, tôi biết cậu chợ búa nhưng bây giờ không phải lúc cho cậu giở trò lưu manh ở đây.” Quý Tân và Khôi Đăng mặt lạnh nhìn anh ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khôi Đăng không thể nào vừa chiến đấu vừa mang thằng bé đi theo được, phải để thằng bé có thể tự bảo vệ mình. Nhưng nhìn thân hình gầy gò của thẳng bé không thể ép nó sử dụng các kĩ năng chiến đấu được. Gió thổi cát bay, em chưa đánh liền bay màu.

Khôi Đăng, Lan Nhi cùng MinHo di chuyển ra vị trí khác mà sử dụng năng lực của mình. Khi Vượng Duy đứng trước mặt con rết, anh ta cảm thán sức nóng. ‘Nóng thật, có làm lạnh rồi mà vẫn thấy rát cả mặt.’

Chính Khôi Đăng sau khi kết thúc làm thạch tự, cậu cũng đi vòng quanh, tạo ra nhiều cổ tự xung quanh. Khôi Đăng chỉ hi vọng là những con kiến nhỏ nhoi này không bị con rết nóng bỏng (đúng nghĩa đen) để ý khi mà cứ loanh quanh ở địa bàn của nó.

“Vẫn là nên tự tạo mưa thôi.”

“Hai người thật nhát gan, có tý thế đã sợ thì sao có thể chơi gái được.” Vượng Duy nhếch mép cười khinh bỉ. Lan Nhi ở phía sau khép chặt chân, mặt tối lại, nhưng không ai để ý.

Khôi Đăng tập trung nhìn ‘bảng đỏ’ của con rết. Không hiển thị cấp bậc nhưng rất nhiều kĩ năng được liệt kê, đa số đều liên quan đến nhiệt độ, lửa và tàn phá. Giáp của nó cũng thuộc loại cấp cao. Quả thật xứng đáng với danh xưng quái vật.

Nhược điểm của nó là nước (nếu đủ mạnh) để áp chế nó. Nhưng có một điểm yếu khiến Khôi Đăng chú ý, trên lưng của nó có một vết nứt giống như là bị vật thể nặng đập vào vậy, trên đầu cũng có nhưng nhỏ hơn. Khôi Đăng không biết sinh vật nào có thể để lại v·ết t·hương cho nó như vậy.

------ (đọc tại Qidian-VP.com)

Bọn họ mất tận một ngày để có thể chuẩn bị tương đối mọi thứ, sẵn sàng tinh thần cho canh bạc lần này. Khi trời đã tối Lan Nhi bắt đầu sử dụng năng lực của mình, xả ra thật nhiều sương mù khi được Vượng Duy cõng trên lưng chạy vòng quanh, nếu đứng yên một chỗ thì không biết đến bao giờ sương mù mới có thể bao hết được. Chỉ có thể chạy vòng tròn tạo thành nhiều lớp sương mù dày lên, dâng lên thât cao.

“….” Khôi Đăng gật đầu thay cho lời đáp lại, quẳng cho anh ta cái túi vải nhỏ, trong đó có nhiều thạch tự. Cả Ngô Quý Tân lẫn Nam Hùng cũng nhận được. “Dùng nó khi cần thiết.”

“Đến lúc rồi. Kế hoạch tiến hành thôi.” Ngô Quý Tân hít thật sâu rồi ra hiệu mọi người bắt đầu. “Hãy thật cẩn thận, chúng ta chỉ có một lần duy nhất. Không cần liều mạng mà thất bại cả nhóm.”

“Đừng chủ quan. Em không thể làm điều ấy thêm lần nào. Mọi người vẫn nên tự túc đi.” Khôi Đăng hoạ cổ tự làm mát cho họ, cảm giác lạnh buốt truyền tới khiến Vượng Duy rú lên. “Thấy không thành lập tức rút lui.”

Cổ tự tạo mưa có, nhưng thuộc dạng phức tạp hơn 30 nét nên Khôi Đăng cần sự yên tĩnh và trạng thái tốt nhất để tạo ra nó. Không những tạo ra 1 cái mà tạo ra thật nhiều trên bầu trời, ngày mai thành bại nhờ nó. “Đêm nay thật sự vất vả đây. Haizzzz.” (đọc tại Qidian-VP.com)

MinHo có chút hụt hẫn khi thấy Khôi Đăng làm vậy. ‘Mình cũng muốn uống ké…’

Trước khi đi anh ta còn nhìn Khôi Đăng thâm sâu rồi cười lạnh. “Nhớ buff cổ tự cho tôi đấy.”

“Anh ơi… Mai có thể thành công, nhưng mất 1 năm hồi kĩ năng của em.” MinHo trả lời sau khi nghe lời Khôi Đăng thử. Một năm là thời gian khá lớn với cậu bé, lần trước để thoát khỏi người bọ ngựa đã mất tận 3 ngày hồi chiêu.

Thấy không ổn Vượng Duy liền lùi lại, đối diện với anh ta là hàng trăm thấu kính nhìn chằm vào anh ta. Hành động của Vượng Duy chả bỏ bèm gì với kích thước của nó.

Cá lười: tuần sau up liền 5 chương 1 lần cho liền mạch nha mn, cũng là 5 chương kịch dự phòng ‧º·(˚ ˃̣̣̥⌓˂̣̣̥ )‧º·

Cái gì tới cũng sẽ nhanh tới. Khi trời điểm sáng bọn họ liền thực hiện kế hoạch của mình. Sương mù cũng đã bao phủ rất nhiều. Trên rời cũng âm u báo hiệu có mưa. Khôi Đăng cũng hi vọng sẽ có, nếu không đành dựa vào chỗ cổ tự trên trời. Mọi người đều căng thẳng cho cuộc chiến này.

“Em có thể dùng [Nắm lấy hi vọng] để kiểm tra được thành công ngày mai không?”

Minho thấy Khôi Đăng suy nghĩ căng thẳng nên lấy lon coca ướp lạnh quý giá của mình cho Khôi Đăng. Trên ti vi họ luôn quảng cáo coca có thể mang lại hứng khởi cho người đang u sầu sao. MinHo gật đầu, dúi vào tay Khôi Đăng, nhìn bộ dạng ngó nghiêng đông tây cảnh giác như không muốn ai thấy vậy. Khôi Đăng mỉm cười nhận lấy lon coca ấy bỏ vào túi không gian của mình.

Chương 119: Tiến lên

“NÀY, CON BỌ DÀI NGOẰNG KIA. CÚT RA KHỎI CÁI LỒNG ĐÓ CHO TAO.” Nói rồi anh ta vác đại huyết kiếm nhảy bổ vào nó. Nhưng Vượng Duy lại kinh ngạc không thôi. Máu anh ta sôi lên mất dần hình dạng. Đại kiếm cũng vì thế như tạt nước vào nó.

Dĩ nhiên Khôi Đăng không lấy đi như vậy, lấy ra một đá kĩ năng đặt vào tay cậu. Đây là 1 trong số đá kĩ năng cuối cùng Khôi Đăng còn. MinHo thấy đá kĩ năng trong tay liền to mắt hớn hở nhưng lại thấy Khôi Đăng ra hiệu im lặng giữ bí mật. Cậu bé gật đầu lia lịa rồi sử dụng.

“Dạ mất 15 ngày anh ơi.”

Đá kĩ năng mà Khôi Đăng đưa cho cậu bé là [Anh Linh Bảo vệ] (cấp 3): vào lúc nguy hiểm tính mạng sẽ xuất hiện một người hùng to lớn bảo vệ người sở hữu. Một kĩ năng bị động nhưng lại đảm bảo an toàn tuyệt đối. Tuy là điều kiện sử dụng hơi khó và thời gian bảo vệ của anh linh cũng chỉ có 30s.

Khôi Đăng gật đầu. “Vậy thử xem liệu kế hoạch chúng ta làm có hiệu quả không?”

“Quay lại bảo MinHo thử xem liệu mai có làm mưa được không… Nếu không thì mình phải “tạo ra” mưa rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 119: Tiến lên