Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 133: Khách giữa đêm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 133: Khách giữa đêm


Khôi Đăng dùng sức đấm vào khối băng.

“Đúng vậy, trẻ em thì bị hắn bẻ chân tay, không biết có thù oán gì không. Thứ s·ú·c sinh đáng c·hết.” Lạc Duy vui mừng vì phần đầu chỉ bị mất một ít, vẫn có thể nhận diện được, xem như dùng được. “Nếu không phải hắn lén lút lẻn rời đi trong bóng đêm thì đã băt được hắn rồi. Con cú mà, ẩn thân trong tối dễ lắm. Mỗi lần muốn bắt hắn đều bị hắn ru ngủ g·iết lại. Dù gì hắn cũng là dị năng giả cấp 3 mà.”

“….Không phải là thây ma sài băng đao đấy chứ?” Khôi Đăng chép miệng gãi tóc, nhưng nhìn phản ứng anh ta xem đúng rồi.

(*Tính âm thanh ma quái của cú, cấm đọc bậy bạ -_-)

“KHOAN ĐÃ!” Tiếng Tạ Lạc Khánh hét lớn nhưng không kịp, Khôi Đăng đã đấm nó thành nhiều khối nhỏ. Khôi Đăng khó hiểu quay lại nhìn Lạc Khánh mặt đầy mệt mỏi phải dựa vào tường.

Tạ Lạc Khánh trong lòng khẳng định sức mạnh của Khôi Đăng. ‘Một người lang thanh cấp 3 mạnh như vậy mà cậu xử lý đơn giản như vậy, không hổ danh xuất thân từ dị điểm. Phải giữ quan hệ tốt với cậu ta mới được.’

Khôi Đăng cười thay lời đáp. Thây ma cấp 4 b·ị t·hương không cho ra đá kĩ năng cũng là dị thạch cấp 4, ai mà không mong muốn nó chứ. Tạ Lạc Khánh vẫn còn ảnh hưởng của tên kia nên rất buồn ngủ, nằm xuống liền ngủ ngay. Chỉ có Khôi Đăng thức canh trừng, đêm tối vẫn còn những vị khách thây ma ve vãn cần được giải quyết. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Em gặp nó rồi à??? Có thật không? Nó ở chỗ nào?” Tạ Lạc Khánh vội vàng hỏi.

“Há Há, mày làm gì được tao, mày làm gì được taoooo.” Càng đánh hắn càng phấn kích. Khi ở trên cao phóng ra tiếng cú vào Khôi Đăng, sau đó lại áp sát t·ấn c·ông. Nhìn thấy Khôi Đăng không đổi sắc chống đỡ khiến hắn muốn g·iết cậu hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Dị năng c·h·ó c·hết của mày chỉ có tác dụng với những người không có kháng tinh thần khống chế thôi. Xui là tao có đấy. Không những vậy mày đứng ngoài của sổ từ lúc bọn họ đến tao cũng biết rồi. Chỉ là để xem mày làm gì thôi… Phèn ẻ.”

Hắn ta vẫn đắc ý mà không phát hiện ra sau lưng mình có cặp mắt đang nhìn mình đầy ghét bỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tạ Lạc Khánh chật vật trả lời. “Hắn là người lang thang bị truy nã đấy. Băt được hắn sẽ được thưởng. Năng lực của hắn là [Ma Tính Âm Của Cú]* có thể ru ngủ người khác thậm chí là thây ma hay quái thú.”

“Không cần tìm nữa đâu, nó bị em hạ rồi. Bằng chứng đây.” Khôi Đăng tạo ra băng đao. Tạ Lạc Khánh có vẻ không tin, nhăm mày rồi dùng đồng hồ ra đối chứng thông tin. Sau khi tra xét kiểm tra mặt anh ta mới dãn ra.

“Mơ đẹp đấy thằng rác rưởi.” Âm thanh lạnh lẽo trầm trọng như nén sự tức giận của Khôi Đăng vang lên khiến hắn ta giật thót liền “tốc biến” ra ngoài thật xa. Tốc biến thuần thục vô cùng, không một chút do dự. Nhưng nếu không tốc biến nhanh hắn đã bị Khôi Đăng chém rồi. Hắn trợn to mắt không tin tưởng khi thấy Khôi Đăng lấp ló trong bóng tối.

Tạ Lạc Khánh gật đầu, rút bao thuốc Thăng Long quý giá ra chỉ dám rít nửa điếu. “Mấy hôm trước có tình báo là thây ma cấp 4 bị trọng thương nên q·uân đ·ội cử tổ đội bọn anh đi kiểm chứng, nếu đúng sẽ tiêu diệt nó đồng thời thu thập vật tư về quân cứ.”

“Con cú… Sao mày dám gọi tao như thế! Tao sẽ không tha cho màyyyy! Thăng ranh con mất dạy.” Hắn cũng không yếu thế bay vào tung móng chim t·ấn c·ông.

Khôi Đăng nhăn mày khó chịu, băng đao kết lại trong tay sáng bóng. Âm thanh thằng này khó chịu vô cùng, nghe oang oang như tiếng chim vậy.

Khôi Đăng nhìn họ vui vẻ rời đi cũng tạm biệt họ, muốn hỏi thêm chút chuyện nhưng có lẽ thôi. Ở ngoài tiếng cú vang lên quái dị nhưng không ai để ý.

“Cái này tôi xin nhé, phần thưởng sẽ chuyển qua đồng hồ cho cậu sau. Tuy không bắt sống được nhưng thôi còn hơn không. *thở dài* Hắn đáng giá 2 bao gạo với thùng nước sạch đấy, cả dị thạch nữa.”

Hắn dựa vào lợi thế ở không trung mà tập kích, tiếc lần nào cũng bị cậu chặn lại. Móng vuốt mỗi lần v·a c·hạm đều phát ra âm thanh kim loại, hiển nhiên chúng được nâng cấp bằng kim loại rồi.

“Xì… có cánh thôi mà kiêu ngạo vậy sao.” Khôi Đăng mắt chuyển sang đen, tức khắc hắn lập tức không nhìn thấy gì. Tuy dị năng của hắn liên quan đến loài cú, có thị lực nhìn đêm nhưng không có nghĩa không thể bị lấy thị giác. Bị bóng tối che mắt thì thấy rõ trong đêm có tác dụng gì chứ. Một màu đen kịt.

Chương 133: Khách giữa đêm

Sáng sớm hôm sau tổ đội quân nhân tỉnh lại, biết được cả đêm qua an toàn liền cảm tạ trời đất, cảm tạ Khôi Đăng. Tú Vi thậm chí lau nước mắt.

“Tay taooooooo…..lạnh quá! Mày làm cái gì vậy chứ?” Hắn ta gào lên đầy sợ hãi. Lúc lấy lại thị giác đã thấy băng đao thẳng tiến đầu hắn. Cuối cùng hắn trở thành khối băng rơi thẳng xuống đất, giữ nguyên sự sợ hãi trên đôi mắt cú vọ ấy.

“Xem ra thật rồi.” Vẻ nuối tiếc nhanh chóng bị anh ta dấu đi. “Cám ơn em nha (giọng yểu xìu).”

Khôi Đăng hiểu vì sao bọn họ bị ru ngủ dễ như vậy rồi. Lạc Khánh cố gắn tìm mảnh băng nào đó hữu dụng, nếu không sẽ phải vất vả gom lại mang về.

Chưa nói hết lời hắn đã thấy băng trảm v·út về chỗ hắn. Băng trảm nhanh đến mức đáng sợ, nếu không né kịp chắc hắn bị đóng băng rồi.

Không nhờ cảnh báo của chị gái thì bọn họ đã tránh xa Khôi Đăng rồi, kết cục chỉ có thể là c·ái c·hết đón chờ họ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn ta tức giận cực đồ xé toạc bộ đồ rách ra, dang rộng cặp cánh nâu đầy bẩn bụi, để lộ thân thể toàn quấn băng gạc, đặc biệt tứ chi như chân chim. “C·h·ó má mày. Nếu vậy đã sao làm gì được tao. Tao sẽ xé xác mày trước rồi…”

“Mấy lão già nghiên cứu muốn nghiên cứu năng lực ấy tạo ra v·ũ k·hí âm thanh đối phó thây ma nên truy bắt. Nhưng hắn cũng không phải tốt lành gì, ru ngủ cả mấy chục hộ gia đình, trong đó có 1 gia đình q·uân đ·ội quan chức, c·ưỡng h·iếp tất cả rồi g·iết họ.”

“AAHHHH. Mắt tao, mày làm đéo gì….” Hắn ta sợ hãi vội bay lên trời. Dù sao Khôi Đăng cũng không thể bay, bay càng cao càng an toàn. Đó là hắn nghĩ thế.

“Cưỡng h·iếp tất cả??? Cả đàn ông?” Khôi Đăng có chút cạn lời.

Nhìn nhóm Tạ Lạc Khánh ngủ say như c·hết không biết trời đất gì, hắn ta hài lòng nhìn sang chỗ Khôi Đăng nằm, cả hai cũng hoàn toàn bất động.

“Chị ơi em yêu chị huhu.”

Đêm khuya trăng lên cao lòng lọng, ngoài trừ ngọn lửa cháy rực không còn ai thức. Bóng đen quái dị xuất hiện bên đống lửa. Cái bóng gù gù đầy đáng sợ.

“Không vấn đề.” Khôi Đăng gật đầu. Cậu cũng tiếc chỗ phần thưởng đấy nhưng lỡ rồi.“Cho em hỏi mục đích mọi người vào đây làm gì? Chắc không phải vì con cú đó đâu, phải không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Sao mày không ngủ say chứ? Rõ ràng dị năng của tao có tác dụng mà?? Tại sao mày… mày lại… lại không ngủ đi chứ?”

Chỉ khi cảm thấy một bên mất đi thăng bằng hắn mới tỉnh ngộ. Bên tay trái cùng cánh trái đã b·ị c·hém đứt. Cảm giác lạnh lẽo không ngừng toả ra từ v·ết t·hương khiến hắn ớn lạnh.

“Khư khư khư, q·uân đ·ội cũng chỉ đến vậy. Ngu dốt đến vậy mà đòi vào đây.” Hắn ta mặt quấn băng chỉ chừa đôi mắt đỏ sọc như thú, một thân đồ rách cũ mèn. “Đã lâu chưa được chơi gái, thật nhớ cảm giác đút *** vào mà. Có cả trẻ con, không tồi *khư khư khư…* đêm nay phải chơi c·hết chúng.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 133: Khách giữa đêm