Khởi Ẩn Tận Thế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 138: Chuyến Buýt Bắc Nam
Lê Nhất Lâm 17 tuổi cảm thấy rụt rè khi đi cùng bọn họ, có chút không dám tin tưởng.
Lúc này bên q·uân đ·ội cũng có người tóm tắt lại tình hình cho Dương Văn Khê. Nghe xong ông ta đen mặt. Vì đứa em của mình mà việc sắp thành công liền bị phá huỷ. Cứ điểm Vi153 này vốn không tốt, bị người trong q·uân đ·ội đá qua đá lại cuối cùng vào người ông ta. Chưa kể đây là cứ điểm gần với vùng cận nguy hiểm nên thường bị thây ma t·ấn c·ông, nhân lực hay dị năng giả ở đây cũng không mạnh. Thế nên ngay khi có người liên lạc đề xuất tạo công hội chi nhánh ở đây không không ngần ngại đồng ý.
“Hội trưởng nói sao? Nếu thế ông gọi “hội trưởng” giả đó đến đây. Nếu không tôi sẽ vặt đầu ông xuống làm bóng đá vào đàn thây ma.” Trình Đức Hải một quyền đấm trước mặt, khí lưu ào ào vả thẳng mặt Dương Văn Khê khiến ông ta tái mét.
Họ nhìn cậu rồi lại đảo mắt nhìn nhau rồi lại nhìn cậu. Khôi Đăng bị nhìn như vậy có chút không thoải mái, cảm giác như bị thành sinh vật lạ vậy.
“Có,có chuyến xe vào nam nhưng chỉ ở các cứ điểm trung tâm hay cứ điểm q·uân đ·ội mới có. Trùng hợp là cứ điểm của bọn chú có chuyến xe đấy, cháu đi cùng không?” Trình Đức Hải khoanh tay nghiêm túc nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đi đâu?? Về nhà thu đồ à? Cần tôi đi cùng không?” Đỗ Công Anh nói. Thấy Nhất Lâm ngại ngùng lắc đầu anh ta không hiểu Nhất Lâm ngại cái gì. “Vậy cậu ngại cái gì thế?”
Khôi Đăng thấy mình cũng nên đi rồi, cõng MinHo định tạm biệt họ. Cậu muốn tới trung tâm điều hành để tìm số của gia đình, có nó rồi cậu có thể liên lạc báo an cho gia đình. Trước khi đi cậu sực nhớ ra điều cần tìm hiểu quan trọng.
Dương Văn Khê nghe thế lập tức nhảy dựng lên. “Ông nói cái gì? Không phải chúng ta đã thống nhất rồi sao. Để các người lập chi nhánh ở đây, giúp đỡ cứ điểm g·iết thây ma cơ mà. Sao bây giờ ông dám nói bỏ là bỏ chứ?? Giải thích rõ cho tôi nếu không tôi sẽ báo lên q·uân đ·ội các người không có ý tốt tới đây p·há h·oại cứ điểm.”
“Vậy đi thôi, chờ Minh Khuê trở về lập tức xuất phát.”
“Ông….” Dương Văn Khê nghiến răng.
Chỉ cần có công hội mạnh như công hội [Gió Xanh] này ở đây thì sau này ông có cách chèn ép, thêm tay trong ở chính hội sẽ khiến họ phải nghe lời mình. Kết quả tan thành mây khói.
Không phải lúc nào làm đúng nhiệm vụ cũng sẽ được thưởng, còn phải xem ý trên như thế nào.
Trên đường đến xe tải cải tiến bọc thép của họ, Đỗ Công Anh nói chuyện với cậu.
“Này, sao lúc nãy mọi người nhìn tôi kì cục vậy?” Khôi Đăng nhỏ giọng hỏi.
“Nhưng mà em vẫn cần về nhà, chị gái em đang ở nhà chờ em về.” Nhất Lâm vẫn quyết định đi về nhà. Minh Khuê bị phân theo cậu giúp đỡ dù cô ấy cực kì cực kì không tình nguyện. Nhưng ai bảo cô ấy là người phù hợp nhất chứ, Công Anh tuy là đàn ông nhưng không mạnh bằng cô ấy. Minh Khuê công thủ toàn diện hơn bọn họ và cách làm ngoan cường bố thằng nào đụng vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cháu đi. Ở đây không có ích thì cháu đi luôn cùng mọi người.” Khôi Đăng gật đầu đồng ý. Thời gian có chút gấp nhưng không sao cả.
Nhóm họ bỏ đi, tiện tay kéo Lê Nhất Lâm đi cùng. Một người kiên trì bảo vệ cổng thành dù bản thân không đấu lại xem như là một ngươi có tâm huyết, là người tốt, mang theo không có hại gì cho họ. Hơn nữa cậu ta ở lại cũng sẽ trở thành đối tượng trút giận của vợ chồng kia.
Chương 138: Chuyến Buýt Bắc Nam
“Cái đó… em có thể rời đi được không?? Mọi chuyện cũng xong rồi.”
--- (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhất Lâm có chút đơ người khi nghe thế, lập tức vui sướng trở lại. “Nhận em vào hội thật à?? Không đùa chứ??”
“Theo đúng lịch thì hết 4 5 ngày nữa là sang tháng rồi, sẽ có chuyến xe buýt vào nam tầm mùng 2 mùng 3.” Cô thư kí lúc nãy là Lý Thị Hân nhã nhặn nói, tiện xác định thời gian cho cậu. “Bây giờ chúng ta đi sẽ mất 2 ngày về chính hội, có lẽ sẽ kịp mua vé xe.”
“Ra vậy.” Khôi Đăng nghĩ tới tình hình các tuyến đường đi qua những thành phố lớn đông đúc dân cư, những tuyến đường qua rừng rậm chắc sẽ có côn trùng cản đường thì thật đúng là khó khăn cho di chuyển. Nhưng cậu chợt bắt được một điểm kì lạ trong lời Công Anh.
“Đội trưởng, chú biết làm cách nào để vào miền nam không?” Khôi Đăng quay lại hỏi họ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một bên khác Lê Nhất Lâm đang được dị năng giả của công hội Gió Xanh chữa trị, mặc kệ thằng chồng con vợ vô liêm sỉ kia đòi cô ấy chữa cho em trai mình.
Nhất Lâm kêu oai oái đau đớn. Những người khác cũng chỉ biết cười khổ thay hai người họ.
Dương Văn Khê lần nữa ra lệnh quân lính. “Còn đứng nhìn cái gì, mau bắt bọn nó lại.”
“Hừ.” Trình Đức Hải cười khẩy. “Một kẻ cầm đầu những kẻ khác đi uống rượu trong giờ canh gác để cho thây ma xâm nhập, sau lại gây sự đổ tội cho người có công thì không đáng để giúp đỡ. Không những thế cái dây mơ rễ má* họ hàng các người uy quyền quá mà. Nộp chút lương thực liền có thể đ·ánh c·hết người khác mà không bị sao?? Hay lắm.”
Đỗ Công Anh nói nhỏ bên tai Trình Đức Hải, nghe xong ông ấy hắn giọng, nói bằng giọng khàn khô cứng và nhìn Dương Văn Khê không một thiện cảm. “Xem ra cái cứ điểm này không đáng để lập chi nhánh rồi. Loại rác rưởi như như vậy sớm ngày p·há h·oại cứ điểm thôi. Không đáng giá thật mà. Lúc trước ta thật mù mắt khi nghe lời tên khốn đó đến đây lập chi nhánh mà.”
Trình Đức Hải trừng mắt lại và bỏ đi. “Chúng ta đi. Nơi này không cần ở lại. Mang theo cả cậu cầm thương kia đi.”
(*dây mơ rễ má: ý chỉ lằng nhằng, rắc rối có liên quan từ những điều nhỏ nhặt.)
“…Lẽ nào cậu từ ‘dị điểm’ sống ra??? OH MY DEALL” Công Anh không hiểu lồng giam Khôi Đăng nói là gì nhưng với đầu óc nhanh nhạy của mình, anh ta lập tức nghĩ tới ‘Dị điểm’ không kìm lời được hét lên. Những người khác bị anh ta làm tò mò, Công Anh hiếm khi thất thố như thế.
Trình Đức Hải một chân dậm mạnh xuống đất như để phát tiết, xung quanh ông ấy rạn nứt lan rộng đến tận chỗ binh lính. Có thể thấy một chân này mạnh đến mức nào.
“Trình Đức Hải!!! Việc lập chi nhánh ở đây là việc giữa ta và chính hội, với hội trưởng các người. Nếu muốn huỷ thì phải do chính hội trưởng các người quyết định chứ không phải thằng thủ lĩnh què như mày.” Dương Văn Khê tức giận chỉ vào mặt Trình Đức Hải. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không có, em sợ làm phiền mọi người thôi. Mọi người đâu cần mang theo một đứa yếu đuối như em làm gì.”
“Một năm…” Khôi Đăng không tin vào tai mình. “Ở đây trôi qua tận một năm rồi sao? Không thể nào, ở trong ‘Lồng giam’ mới chỉ năm sáu tháng thôi mà…”
Ngọc Hạnh cười khúc khích trước sự ngây ngô của cậu ta. “Thằng ngu này, nếu không có ý cho cậu nhập hội thì mang cậu theo làm gì.”
Đỗ Công Anh chớp mắt nhìn cậu, muốn kiểm tra xem cậu có vấn đề gì không. “Cậu trốn ờ đâu gần 1 năm qua mà không biết từ lúc thây ma hoành hành là việc di chuyển con người gặp khó khăn? Đi từ hai tỉnh thôi đã khó khăn rồi huống chi là từ bắc vào nam từ nam ra bắc.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.