Khởi Ẩn Tận Thế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 151: Chợ đen (3) - Cụ Nó
Khôi Đăng nghe vậy tỉnh ngộ ra, không hổ là chủ tiệm v·ũ k·hí, nghe cái ra được vấn đề cần thông. “Đúng nha, sao cháu không nghĩ tới trường hợp đó chứ. Cám ơn bà.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em….”
Kim Phú bị chỉ lộ mặt đành vẫy tay cười méo miệng với họ. ‘Nếu biết em ấy không thích v·ũ k·hí lạnh thì mình không dẫn tới rồi. Nhưng rõ ràng hôm trước thấy ẻm cười khi mua đoản kiếm mà. Lẽ nào có nhầm lẫn.’
Hiện anh ta đang theo đuổi Lữ Thuỵ Như Ý, cô gái xinh đẹp tự búp bê tóc bạc cùng sức mạnh của mình. Anh chỉ là một trong các đối tượng theo đuổi cô ấy mà thôi, nhưng được ông cô ưa thích hơn nên có chút tự tin công khai.
“Hả/ Ểh???” Đại Hùng và Kim Phú đồng thanh ngạc nhiên.
Lúc này có người mở cửa tiếng vào cắt đứt hai người họ nói chuyện. Người tiến vào là người quen mặt với họ. Là Lữ Thuỵ Như Ý với gương mặt tinh xảo ấy, đi bên cạnh còn một người đàn ông cao to khác. Bà Mộc Lan cũng tiến tới tiếp khách, để Khôi Đăng tự mình thăm quan cửa hàng. Chắc chắn Khôi Đăng phải mua món gì đó cho bà thôi.
“TÊN KHỐN KHIẾP. MỚI TỚI ĐÂY VÀI NGÀY LIỀN TÁN TỈNH NHƯ Ý CỦA TAO, CÒN MÊ HOẶC ÔNG VỢ TAO NỮA. TAO LIỀU VỚI MÀY!!!” Kim Phú nổi nóng, tóc anh ta dựng cứng lên, da dẻ trở nên vàng óng như kim loại, móng tay sắc nhọn như quỷ. “TAO MẤT CÔNG BAO LÂU MỚI ĐƯỢC ÔNG VỢ CÔNG NHẬN VẬY MÀ LÒI RA THẰNG ẤT Ơ NHƯ MÀY TRANH GIÀNH EM ẤY VỚI TAO HẢ. TAO G·I·Ế·T MÀYYYY!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không cần, tôi tự mua được, anh có thể giữ tiền đó làm việc khác.” Như Ý thẳng thừng từ chối nhưng không vì vậy Kim Phú buồn, anh ta quen với tính thẳng thừng của Như Ý rồi.
Khôi Đăng ngơ ngác chỉ vào mình, Như Ý gật đầu khẳng định.
Khôi Đăng sốc, Đại Hùng sốc, Mộc Lan sốc và người sốc nhất là Kim Phú.
Quách Mộc Lan bà ấy thu tay lại, sờ tay thằng nhóc tuổi cháu mình như vậy không hay lắm. “Ở cửa hàng ta hiện chỉ có côn tam khúc có thể ghép lại thành trường côn; kiếm có thể chuyển thành trường thương. Hai loại phổ biến ấy thôi.”
Đại Hùng bất giác thấy Như Ý ở phía sau mình, ngạc nhiên hỏi cô. “Như Ý?? Cô ở tiện này làm gì đấy? Cô đâu thích v·ũ k·hí lạnh đâu?”
(*này là câu chửi nhá, khá nặng đấy :3)
Khôi Đăng cảm giác trường côn không thích hợp với mình. “Còn kiếm… mình đã dùng băng đao rồi không tiện dùng kiếm, hai tay hai loại v·ũ k·hí mình không dùng được.”
------
“Đó là ông em mời, có phải em đâu. Híc….” Kim Phú phản bác, ra vẻ tủi thân hơn nữa.
Mà Như Ý thấy Khôi Đăng và Đại Hùng nói chuyện với nhau liền bước tới gần bọn họ. Phát hiện Đại Hùng hề hề mà đánh giá cái rìu to trên tay, Khôi Đăng cũng phụ hoạ thêm những điểm tốt của nó. Cô cảm thấy hai thằng này đang nói chuyện thế giới khác. Cô chuyên về s·ú·n·g ống hơn, dị năng của cô phát huy tốt nhất khi dùng s·ú·n·g nên v·ũ k·hí lạnh với cô ấy không hứng thú. Nhưng nhớ lời ông nói cô muốn nhìn lại Khôi Đăng một lần nữa.
(Cảnh báo: chương này bạn có thể bị sốc bởi ai đó: :vvvvvv)
“Tôi chưa biết nữa, chưa biết nên mua thứ gì. Có lẽ mua cái rìu này như anh Đại Hùng” Khôi Đăng không biết mua gì thật nên trả lời qua loa. Mà thấy Kim Phú trừng mắt nhìn mình, cậu cám giác mình bị hiểu lầm.
Như Ý vỗ mặt anh ta nhẹ nhàng. “Anh được ông tôi mời vào nhà bao nhiêu lần rồi còn gì. Ăn chực nhà tôi bao lần chưa đủ sao??”
Quách Mộc Lan nghe thấy Khôi Đăng nói mình dùng băng đao, bà ấy đã ngạc nhiên nhìn cậu. “Ta nghĩ cháu không cần mua chúng đâu.”
“Là quán này, bạn anh nói nơi này v·ũ k·hí rất tốt. Em cần gì anh cũng sẽ mua cho em.” Anh ta, Nguyễn Kim Phú, phú nhị đại có thân hình lẫn tiền bạc từ trước tận thế, sau tận thế có chút sa xút nhưng sau đó nhanh chóng vực dậy nhờ dị năng của mình. Người như tên là có thật, vàng đầy người.
Ông của Như Ý muốn gặp ai xem như chấm người đó rồi, mà giờ này Như Ý công khai nói như vậy khác gì bảo Khôi Đăng là đối thủ cạnh tranh của anh ta.
Khôi Đăng vẫn nên từ chối. Nếu không tìm được vé xe tối nay thì cậu chỉ còn cách sang các cứ điểm khác để đi nhờ xe q·uân đ·ội nào đó.
Nghe vậy Như Ý cau mày. “Không được! Ông tôi muốn gặp anh.”
“Như Ý, em chưa mời anh vào nhà lần nào nữa mà, sao giờ lại mời đột ngột anh ta chứ??” Kim Phú cảm thấy mình tủi thân vô cùng.
Nụ cười ấy khiến Như Ý ngượng ngùng. Kim Phú cũng xem như hợp gu cô, nhà cũng có điều kiện lại là dị năng giả cấp 2, sắp lên cấp 3 ngang với cô, cũng rất quan tâm chăm sóc cô mỗi khi cô đi nhiệm vụ về. Xem như làm bạn trai cũng không vấn đề. Chỉ là anh ta hay nhìn cô đắm đuối, si mê quá mức khiến cô cũng thấy ngại. Nguyễn Kim Phú là điển hình cho việc mặt dày theo đuổi người mình thích.
“Hô hô, không có gì. Đáng lẽ ra ta nên lừa cháu mua thứ gì đó đã chứ. Hahaha ta già lẫn trí mất rồi.” bà ấy che giả vờ lau nước mắt.
Khôi Đăng hứng thú khi nhắc tới nó. Cậu đã từng sở hữu một cái nỏ giáp tay, có thể gập lại thành cái khiêng nhỏ. Nhưng trong quá trình chiến đấu, đi lại nó dần thất lạc. “Vũ khí đa hình thái?? Cháu biết nó.”
Như Ý chỉ vào tên đàn ông đang dỏng tai hóng hớt kia. “Anh ta rủ tôi tới.”
“Vẫn là thôi, tôi không quen thân gì cô, đến nhà cô đột ngột vậy kì lắm, ‘CÓ NGƯỜI’ hiểm lầm thì khổ tôi. Với lại tôi không tính ở đây lâu dài, muộn nhất là ngày kia tôi rời nơi này.”
Quách Mộc Lan mặt tối xầm. Bà thấy v·ũ k·hí tiệm mình không ngừng rung lên, có chút méo mó như muốn hướng vào Kim Phú vậy. “Quý khách!! Không được dùng dị năng kim hệ ở đây. Đây là cừa hàng v·ũ k·hí lạnh. Nếu ngài dùng nó ở đây sẽ ảnh hưởng đến v·ũ k·hí mất. Mau thu nó lại!”
Cảm ơn Oaithuong, Bát nước, bóng tối vĩnh hằng đã đề cử. ( ノ ^o^)ノ\(゚ ー゚\) ( ノ ^o^)ノ \(゚ ー゚\) \(゚ ー゚\) (~‾⌣‾)~ ᕕ(⌐■_■)ᕗ ♪♬
Cả Khôi Đăng, Đại Hùng và Như Ý đều chung suy nghĩ. ‘Tên này sao ngứa mắt thế nhỉ? Phải đánh hắn mới được.’
“haha, chào hai cậu. Tôi là Nguyễn Kim Phú, tại không biết nên mới dẫn Như Ý tới đây. Em à, chúng ta đi quá s·ú·n·g khác đi.”
‘Cô ấy thật rạch ròi tiền nong mà, lần trước đưa trái cây thì nhận mà tiền hay dị thạch thì không nhận. Con gái… thật khó hiểu mà. Nhưng mà tai em ấy đỏ lên đáng yêu thật.’ Nguyễn Kim Phú cười trong lòng.
Dị năng [Kim Quỷ]: cho người sở hữu sức mạnh biến hoá cơ thể thành kim loại, không chế kim loại thành cơ thể mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vì sao ạ?”
“Đơn giản là băng đao của cháu có thể thay đổi kích thước và hình dáng mà. Đao có nhiều dạng lắm, trường đao, đoản đao, trọng đao, nguyệt đao,…. Mà vừa hay băng là thuộc tính tạo hình dễ dàng giống như kim loại và đất đá. Cháu chỉ cần khống chế hình dáng của nó là được v·ũ k·hí mình cần dùng.”
“Thằng khùng này nói nhăng nói cuội gì đấy. Ông tôi muốn tìm người thân chứ có phải nhận cháu rể đâu mà anh nổi điên cái mẹ gì. Cụ nhà anh* ảo tưởng vừa thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
BỐP. (đọc tại Qidian-VP.com)
Như Ý tức đấm anh ta ngã sõng soài. Bị Như Ý đánh, anh ta nhanh chóng tiêu tan dị năng, ôm má như sắp khóc nhìn cô.
(*Kim Phú: phú quý vàng bạc :vvv )
“…Anh có muốn dùng s·ú·n·g không? Đến nhà tôi đi.” Nhìn Khôi Đăng cô không cách nào nhận ra được liệu Khôi Đăng và bà của cô có phải cùng huyết thống không. Vẫn nhờ ông tới xác nhận hơn.
Khôi Đăng chống cằm suy nghĩ hai loại ấy. “côn tam khúc cháu không thạo, nó kết hợp giữa cứng và mềm xích với gỗ nên rất khó thành thạo. Chuyển thành trường côn….”
Chương 151: Chợ đen (3) - Cụ Nó
Như Ý xua tay ý bảo không cần, nhìn chằm vào Khôi Đăng. “Anh định mua gì?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.