Mặc kệ Khôi Đăng có nghe hay không, giọng nữ đó vang lên tiếp.
[Giờ thì trở về với đám vô dụng ấy đi]
Khôi Đăng người bị cưỡng ép kéo đi cảm thấy như bị mấy chục con voi dẫm đạp vậy. Đau đến mức thống khổ. Nhưng sau đó lại thấy mình bị đàn voi dẵm đạp lần nữa trở lại không gian tối đen. Những anh linh thần bí nhìn vết nứt khép lại mặt đầy căng thẳng.
//…..//
// Đại tỷ… Là mùi hương của con ả đó.//
//Ta biết rồi. Thật mệt mỏi với con ả đó. Trước hết để cậu ta thoát khỏi nơi này đã. Cứ ở trong này cậu ta sẽ bị huỷ hoại tinh thần mất. Ba mắt, em giúp thằng bé.// Giọng chị đại vang lên chỉ huy mọi người.
Đứa trẻ ba mắt ngọt ngào đáp lại. Luồng khí mát rượi giúp cậu hồi phục nhưng cũng đưa cậu thoát ra khỏi nơi này. //Thật là… Mỗi lần tới chả gì vui cả. //
// Nhóc.// Giọng nam ai đó vang lên trong đầu cậu. // Muốn giết quỷ phải phá huỷ đầu và tim của nó cùng lúc. Nhớ đấy. Tuyệt đối đừng để con quỷ ấy mạnh lên. //
Nếu Khôi Đăng có thể nhìn thấy chủ nhân giọng nói đó chắc chắn biết đây là một con quỷ khác. Một con quỷ ở một đẳng cấp khác với con quỷ ngoài kia.
Ở bên ngoài bọn họ đang nhốn nháo từ miệng Chu Y Vân biết con quỷ sắp tới đây, cũng biết sắp tới bọn họ gặp nguy hiểm đến mức nào.
“Phải làm sao đây. Thật sự không có cách nào chống lại nó ư? Lẽ ra tôi nên nghe lời bạn rút khỏi xe này từ đầu mới đúng. Làm ơn cứu tôi.” Lương Đỗ Quách ôm đầu sợ hãi.
“IM Đi thằng thỏ đế.” Lưu Tâm Diễm bực tức vì anh ta cứ sợ hãi mà nói nhảm nãy giờ.
“Chả lẽ không có cách nào trốn thoát nó sao?” Bùi Thị Ánh ôm hi vọng, cô cũng không muốn chết.
Chu Y Vân lắc đầu. Chung Đình Huy lên tiếng giải thích. “Bởi vì chúng ta đều dính huyết ấn của nó nên nó có thể truy lùng chúng ta bằng huyết ấn ấy. Không tin mọi người kiểm tra trên cơ thể mình xem có con dấu nào không.”
Chung Đình Huy để lộ con dấu ở vai trái, Quỷ Mộc ở trán, Lưu Tâm Diễm ở trên bắp chân,…. Mà lúc này huyết ấn đỏ dần lên.
“Con dấu đang sáng lên….”
“Phải, nó đang truy lùng chúng ta.” Chung Đình Huy khẳng định. “Không có cách nào lật ngược thế cờ sao?”
Khôi Đăng tỉnh lại thấy mọi người đang than thở tuyệt vọng như vậy cũng không lên tiếng, ngả đầu ra nhìn trần. Vừa trải qua một trận giày vò tinh thần nên cậu không muốn làm bất cứ gì. ‘Mệt quá!’
Quỷ Mộc luôn chú ý tới cậu thấy cậu tỉnh lại liền đến chỗ cậu.
“Chuyện gì??? Nhìn chằm vào người khác là không hay đâu.” Khôi Đăng bị gương mặt tuấn tú của Quỷ Mộc Andy nhìn chằm đến mức ngại. “Anh không ngại người khác sẽ ngại thay anh đấy.”
“….Cám ơn đã cứu tôi.”
“Ểh??? À… ừ không có gì. Chỉ là may mắn thôi. Không còn lần 2 nữa đâu.” Tuy bất ngờ vì Quỷ Mộc lại nói cảm ơn nhưng Khôi Đăng cũng nhanh phản ứng lại.
“…..” “….” Hai người không nói gì sau đó, giữ nguyên tư thế nhìn nhau.
Khôi Đăng không chịu được mà xoay người tránh ánh mắt ấy. “Ngại nha anh giai. Tuy tôi ủng hộ LGBT nhưng không có nhu cầu tìm bạn trai đâu. Nhìn chỗ khác dùm cái.”
Phụt. Lưu Tâm Diễm ôm bụng cười không ra tiếng. Bùi Thị Ánh che miệng, trong đầu tưởng tượng ra vài thứ cần được che lại, càng nghĩ cô ấy càng phấn khích.
( Ờ, là thế đó :)))) cmt xem bả nghĩ cái mẹ gì nhá mọi người kakakaka)
Một người khác vẻ mặt không tin tưởng là Chung Đình Huy, anh ta thầm cầu mong Khôi Đăng qua kiếp nạn này. Ở kiếp trước có một gã si mê, sùng bái Quỷ Mộc vô cùng, tuyên bố theo đuổi anh ta. Kết quả hôm sau gã đấy bị biến thành chất dinh dưỡng cho thực vật máu của Quỷ Mộc.
Quỷ Mộc đen mặt khi bị hiểu lầm như vậy, thậm chí hạt giống thực vật trong túi áo cũng có dấu hiệu sinh trưởng, xung quanh anh ta cũng thoát ra sát khí. Mọi người nghĩ Quỷ Mộc sẽ tức giận mà trói Khôi Đăng nhưng không. Anh ta hít một hơi sâu rồi bỏ đi, thu hồi lại sát khí của mình.
Thông qua tóm tắt tình hình từ Bùi Thị Ánh, Khôi Đăng biết tình hình của họ rất nguy hiểm. Cậu nhìn họ. “Biết nguy hiểm sao không chạy đi mà ở đây tiếp làm gì? Chờ nó đến xé xác ăn sashimi rồi cho feedback à???”
“.....” Mọi người cùng chung một suy nghĩ. ‘Con mẹ nó thằng này độc mồm không khác gì bà điên kia (chỉ Lưu Tâm Diễm).’
“Chu Y Vân, cô mơ con quỷ đó làm gì sau khi tới đây?” Khôi Đăng hỏi cô. “… Mà thôi không cần nữa đâu. Nó tới rồi kìa.”
Mọi người nhìn ra hướng cửa. Con quỷ treo ngược áp mặt vào kính cười bỉ ổi nhìn họ.
“Á….” Bị doạ như thế bọn họ tim đập liên hồi. (sợ vãi nồi)
Nó phá cửa vào, ngạo nghễ cười kinh dị. “Hắc hắc hắc… Các ngươi nói xong chưa? Tặng các ngươi ít quà nè. Của ít lòng nhiều đừng từ chối…nha~~~ Hí hí hí.”
Nó ném năm cái đầu lăn lon lóc đến chỗ bọn họ. Bọn họ nhận ra đây đều là đầu của những người bỏ chạy trước đó. Trên đường đi nó tiện tay giết chết bọn họ rồi.
“Á. Tha cho tôi làm ơn tha cho tôi.” Lương Đỗ Quách sợ hãi bám vào tường muốn tìm lối thoát.
Tất cả bọn họ đều căng thẳng nhìn nó, mọi người hầu như cạn kiệt sức lực, nếu giờ đánh nhau bọn họ hoàn toàn yếu thế.
“Không ai có kĩ năng hồi phục sao??” Khôi Đăng cầm song đao sẵn sàng nghênh chiến. Tất cả họ đều không có kĩ năng phục hồi lúc này. Khôi Đăng chỉ ước mình có thể dùng lại cổ tự, phục hồi cho mình. Chỉ là kĩ năng ấy bị lấy mất và chết cùng tên khốn đó rồi.
Chung Đình Huy bảo mọi người. “Ai còn dị thạch thì dùng nó phục hồi đi.”
Khôi Đăng mới nhớ ra dị thạch có thể giúp dị năng giả phục hồi được phần nào năng lượng, do cậu không sử dụng nhiều nên gần như quên mất tác dụng đó.
Con Quỷ khoanh tay nhìn bọn họ dùng dị thạch, trên mặt vẫn giữ đôi mắt híp như đang xem trò vui. “Ô la la~~ Các ngươi dùng thứ đó có đánh lại ta được không? Trước đó còn không làm được gì ta mà?? Càng tốt, ta thích con mồi vùng vẫy hơn. Hắc hắc hắc….”
Ý đồ của nó quá rõ ràng, hoàn toàn khinh thường bọn họ, cho bọn họ thời gian sử dụng dị thạch chỉ để mua vui cho nó, tý nữa nó có thể đùa chết mọi người.
“Không. Tôi không tham gia đâu. Tôi sợ lắm. huhu!!!” Lương Đỗ Quách run rẩy ôm đầu sợ hãi ngồi một góc.
“Không đánh thì cút mẹ đi. Đồ thỏ đế vô dụng. CÚT"
“Các người nói đánh thắng nó kiểu gì chứ? Nó cao cấp hơn chúng ta, mạnh hơn chúng ta. Có hợp lực cũng không giết được nó, nó lại tái sinh lần nữa. Ánh mắt nó thật đáng sợ…. nó muốn nuốt linh hồn tôi. Tôi sợ, thật sự rất sợ…. Tất cả chúng ta…. chết chắc rồi.”
Lương Đỗ Quách càng nói càng sợ hãi, con người thấp hèn hiện rõ khiến tất cả đều chán ghét. Lưu Tâm Diễm bị anh ta chọc tức, chọi cục đá vào chỗ anh ta. Mặt đỏ, thở phì phò cực tức giận.
Con Quỷ toả ra sát khí nồng đậm với bọn họ, cắt đứt cuộc hội thoại này. “Tiểu phẩm các người xong rồi. Cũng vui lắm.”
Nó chỉ vào Lương Đỗ Quách. “Ta sẽ cho ngươi một ân huệ cực tốt. CHẾT. CUỐI. CÙNG. Trước khi giết chết đám này, ngươi muốn chạy đi đâu cứ việc, ta đảm bảo không đụng tới ngươi. Thế nào?? Ngươi có muốn không? Hay ta đưa nó cho thằng chơi thú kia nhé?”
Nghe vậy Lương Đỗ Quách nhìn con quỷ. “Thật không?”
0