Khởi Ẩn Tận Thế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 69 Thế giới chỉ còn hai người (1)
“um…” Thuỳ Linh ngậm chặt miệng không đáp. Khôi Đăng nhìn cô chằm chằm rồi tiếp tục đập tường đất. “Nếu muốn đi thì cậu đi đi.” Nói vậy nhưng Thuỳ Linh vẫn đứng lại đấy.
“Hôm qua Bình An hỏi xin thạch tự, anh không hiểu gì. Giờ Anh hiểu rồi.” Nhật Khương giọng lúc này nhỏ nhẹ rất nhiều. “Chính là để lúc c·hết anh và Bình An được bên nhau. Cùng băng táng với nhau.”
“Bỏ em ấy xuống.” Khôi Đăng quát lớn. Không ngờ hắn để cô bé xuống thật nhưng tay vẫn nắm chặt tay cô bé. “Nè, tao cũng không phải thích đ·ánh đ·ập con nít làm gì.”
Hắn ta thở dài làm như hắn bất đắc dĩ lắm. “Nhưng mà để sống sót thì tao… đành hi sinh con bé thôi.”
“Mày thật đáng thương, bị cắm cho chiếc sừng to bằng quả đồi mà đéo biết.” Khôi Đăng đáp lại một câu rồi chạy về phía Nhật Khương mặc kệ Đức Hùng mặt mũi đỏ lên tức giận.
Cặp song sinh quay đầu không dám nhìn, việc ác như vậy thật chỉ có những tên khốn kh·iếp kia mới dám làm.
Cao… đầu c·h·ó cố găng ra uy khi thấy Khôi Đăng lại gần. Nó là thi cẩu cấp 3 không dễ gì mà c·hết đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bình An gắng vươn tay lau nước mắt anh ấy, bằng chút hơi tàn nói: “Sống thay em…xin lỗi…” Cuối cùng cô ấy cũng nhắm mắt lại, tay buông thỏng xuống. Nhật Khương khóc thật rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế giới là thế, dù có tiến bộ nhưng vẫn sẽ tồn tại những cổ hủ len lỏi.
“Được rồi thả cho ông. Lão già rách nát.” Hắn lập tức ném Linh Đan đi nhưng lại hướng về chỗ con c·h·ó.
“GÀOOOO.” Hắc cẩu khạc đống máu trong miệng ra, quay lại tức tối nhìn kẻ cản trở mình. Nó tru mõm lên trời rồi phun lửa vào Nhật Khương, ngọn lửa lần này to hơn và xen lẫn sắc đen nguy hiểm. Ấy vậy mà chỉ một tường đất dựng lên chặn ngọn lửa ấy. Đồng thời Nhật Khương ném Linh Đan cho Khôi Đăng, đẻ Bình An dưới đất.
A hú… Gào Gào. Tiếng c·h·ó sủa liên tục, âm thanh chiến đấu không ngừng v·a c·hạm trong đấy. Có đôi khi mảng tường nào dấy bị đập vỡ, lội ra tình cảnh chiến đấu cực căng thẳng nhưng bức tường nhanh chóng khép lại như ban đầu, hoàn mĩ không một vết nứt.
“Đ·ị·t· ·m·ẹ hai thằng gay ghê tởm. C·hết quách đi mới đúng.” Dương Hoàng cười khinh bỉ, sau đấy dẫn đầu kéo tay Cẩm Bích chạy đi. Cặp song sinh cũng chạy theo. Vốn dĩ Dương Hoàng không biết Bình An là con gái nên tưởng hai người họ là gay nên xúc phạm họ như thế.
“Ấy đừng động. Tao ném con nhỏ này cho nó đấy.” Hắn đe doạ với vẻ mặt tươi cười.
“Khôi Đăng.. chúng ta mau đi thôi…” Thuỳ Linh rụt rè nói khi thấy Khôi Đăng cố hết sức đập tường đất. “Anh ấy định giữ chân con c·h·ó cho chúng ta thì mình mau đi thôi.”
“Cái này…là thực lực thật sự của anh ấy sao???” Khôi Đăng thầm nghĩ nhưng cậu lập tức hoảng hốt khi thấy những tường đất dựng lên đột ngột. Cuối cùng chúng hợp thành một mái vòng đất bịt kín không lối thoát, bọc lấy một người một c·h·ó.
Anh ấy liên tục gọi tên người mình thương, càng lúc ôm càng chặt cô hơn. Mắt anh ấy không tiêu cự nhìn Bình An, cả người nén run lên nhưng đôi mắt đỏ au cùng giọng nói không giấu nổi sự sợ hãi, không chấp nhận sự thật của Nhật Khương. “Bình An.. Bình An…Em hứa sống với anh mà…”
Lúc này Quang Trung te tua khập khiểng ôm Linh Đan tới. Mặt buồn trĩu. Linh Đan nước mắt ngắn nước mắt dài khóc nhỏ nhẹ.
Phải thật rất lâu sau âm thanh bên trong mới yên ắng lại. Gào một tiếng lần nữa đột ngột vang lên rồi lại yên tĩnh. Tường đất cũng dần sụp đổ.
“Anh nói gì thế...” Khôi Đăng vội đẩy người anh ta ra. Giữa lồng ngực Nhật Khương giờ đây đang hiện lên cổ tự, nó lan toả ra như rể cây trắng muốt, kéo theo từng tầng từng tầng hoá băng. Cả thân xác BÌnh An cũng thế. Cả hai người đã nuốt thạch tự như Khôi Đăng nói.
“Kh…không… Bình An…” Khôi Đăng trợn to mắt nhìn Bình An bị cắn đứt thân dưới. Khi hắc cẩu sắp cắn, Bình An dùng hết sức nhảy tới chỗ Nhật Khương dẩy ngã hai anh em ra khỏi miệng c·h·ó.
Linh Đan hét lớn rơi về phía Nhật Khương. Khôi Đăng muốn lao tới đỡ lấy nhưng bị Doãn Đức Hùng liên tục cản trở. “Cút ngay lũ s·ú·c sinh.”
“Đừng…” Quang Trung hét lớn sợ hãi. ”Thả con tao ra.”
Khôi Đăng vội vã vào. Trước mắt cậu ta con c·h·ó bị chặt làm nhiều khúc văng khắp nơi. Nhưng hốc nó vẫn còn rực lửa cháy. Dưới mặt đất không chỗ nào nguyên vẹn, chỉ đúng một nơi không bị ảnh hưởng là chỗ xác Bình An. Nhật Khương cũng đang ở đấy, ghép hai phần thân Bình An lại, ôm thật chặt vào lòng. Cả thế giới chỉ còn hai bóng người yên tĩnh.
Chiến đấu với hắc cẩu khi nảy khiến Khôi Đăng tiêu hao rất nhiều, thành ra không vượt qua được con bọ trước mặt. Con c·h·ó đen to lớn lại một lần nữa hoá thành vệt đen lao về phía Linh Đan mặc cho có bị Quang Trung bám chặt trên lưng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Con s·ú·c sinh…một lũ s·ú·c sinh. SAO CHÚNG Mày dámmmm.” Sự tức giận của anh ta khiến con c·h·ó bất giác lùi một chân lại.
“Gâuu gâuuuuu.” Con c·h·ó sủa phấn kích mà nhảy lên há miệng thật lớn muốn nuốt chọn Linh Đan. Ma Đao của Quang Trung giáng xuống cổ hăc cẩu, đánh bay nó ra. Bị cản trở nên nó rất tức giận mà quấn đuôi vào anh ta kéo theo mình rơi xuống đất.
-----
Nhìn cánh tay cũng bắt đầu băng hoá, Nhật Khương nhìn Khôi Đăng, nhìn về phía Quang Trung, Thuỳ Linh gật đầu lần cuối rồi ôm Bình An trở thành tượng băng.
“Dừng lại!!! Anh có nghe không? Mau dừng lại. Anh định solo với nó sao??? Mở ra. Mở ra ngay tên ngốc này.” Khôi Đăng hiểu ý định Nhật Khương, điên cuồng đập vào tường đất nhưng không tác dụng gì. Tường đất giờ đây dày gấp bội bình thường. “Anh không đánh lại nó đâu. Mau bỏ tường ra. Thằng đần này.”
“Bình An…An ơi…” Nhật Khương không tin vào mắt mình đỡ lấy thân trên Bình An, ôm chặt vào lòng. “Bình An. BÌnh An.. BÌnh An. BÌnh An….không không Bình An..”
‘Là bài học cảnh tỉnh cho chúng ta trước c·ái c·hết.’ Khôi Đăng thầm nhắc nhở mình phải thêm cẩn thân. Ở ngoài đang có mẹ, ba dượng và em gái đang chờ mình.
“Cám ơn. Thạch tự em làm tuyệt lắm, không đau chút nào.” Không phải không đau, mà là anh ta không còn cảm nhận cơn đau nào nữa rồi, cả thể xác lẫn tâm hồn đều trống rỗng. Nhật Khương vuốt gương mặt lãnh lẽo trong tay mình. Nhớ về tối qua vẫn còn cảm nhận hơi ấm hôm nay đã không còn.
“… Không sao cả. Ở đây sống c·hết chỉ là sớm muộn thôi.” Khôi Đăng chợt nghĩ liệu thực sự không sao ư??? Không biết nữa. Nơi đây vốn sẽ có c·hết chóc nhưng chỉ là nhóm họ đi một quảng đương dài mà vẫn bình yên nên lầm tưởng sẽ không sao cả, sẽ không có ai c·hết.
“Gao cạp.” Cuối cùng nó hạ miệng cạp lấy đối tượng trước mặt.
“….” Khôi Đằng dừng lại nhìn cô. “Khi nãy tại sao m..cô không phản kháng? Cô đủ sức đánh trả con ả đấy cơ mà.”
Khôi Đăng lau đi máu ở miệng, mắt đỏ sựng nhìn Dương Hoàng.
Nhật Khương đúng lúc tỉnh lại, thấy Linh Đan bay về phía mình giang tay ôm vơ lấy Linh Đan. Nhưng sau đó anh liền hôi hận. Trước mắt anh là gương mặt Bình An mỉm cười trong không gian, đằng sau là miệng c·h·ó cắn tung toé máu.
“C·hết đi.” Một cước dẵm nát đầu c·h·ó, ngọn lửa xanh cũng vụt tắt. Từ trong đầu c·h·ó lấy ra được một viên đá trí tuệ cấp 3 màu xanh lục xen lẫn tơ đen. Cầm nó trong tay Khôi Đăng không hề thấy vui chút nào.
Có số 1 sẽ có số 2. hahaha. Cầu đánh giá
Khôi Đăng thấy tình thế thật lạ, giờ đây con c·h·ó bị lấn áp trước khí thế của Nhật Khương. Giáo và khiên của anh ta xuất hiện, không những thế mà giờ còn trang bị thêm cả áo giáp. Đây là trạng tháo chiến đấu tối cao của Nhật Khương, nhưng dùng nó cũng xem như 1 chân vào tử môn quan.
“….Hai tên ngốc.” Khôi Đăng đau lòng chạm vào băng tượng, nó vỡ ra thành vạn mảnh vụ nhỏ phiêu tán theo gió. “Chúc hai người kiếp sau hạnh phúc…Tạm biệt.”
Chương 69 Thế giới chỉ còn hai người (1) (đọc tại Qidian-VP.com)
Khôi Đăng nhìn hắn bằng ánh mắt sát khí. Nếu một ánh mắt là một con dao thì hắn sẽ bị trăm ngàn con dao d·â·m xuyên. Doãn Đức Hùng bất giác sợ hãi nuốt nước miếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Lêu lêu bọn gớm ghiếc.” Trước khi đi Đức Hùng còn làm mặt hề với Khôi Đăng. “C·hết đi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.