Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 71: Tại mày, tại mày…

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Tại mày, tại mày…


“Chạy…” Quang Trung vội vã che cho Linh Đan, chân hoá chân sói mà cố gắng chạy ra đống tuyết trắng. Khôi Đăng cũng thế, đu xích qua các các cành cây để ra ngoài. Thật khó khăn khi phải chạy thật nhanh ra ngoài, ở càng lâu cảm giác bỏng rát càng lúc càng nặng. Nhưng khi ra khỏi khu vực ấy cảm giác bỏng rát yếu dần đi. Khôi Đăng đề phòng mà hồi quang cho cả ba người.

“Chạy nhanh vậy sao thế em? Có chuyện gì à?” Quang Trung nghiêm mặt hỏi. Anh biết Khôi Đăng cảm nhận tốt hơn mọi người.

“Đó là…” Khôi Đăng lập tức nhận ra đó là khuôn mặt của kẻ có thể biến người thành thú nhân. Nguyễn Giang Hắn đã thua cuộc và bị thây ma trẻ em nuốt chửng, đồng hoá với nó. Còn thây ma trẻ em giờ đã thành biến dị thây ma huyết thú niên, cấp 4 đáng sợ.

“A…. cứu tôiiii” tiếng hét của Thuỳ Linh khiến họ nhìn lại cô. Chỗ bông tuyết bám dầy đang dần lấy mất cơ thể cô. Đúng, cánh tay, vai trái, bên trái đầu… dính bông tuyết đều biến mất cùng bông tuyết. “Cứu tôi với…”

Cô ấy giơ tay muốn lắm lấy Khôi Đăng nhưng tay cô trĩu nặng bông tuyết rồi tan biến. Không một chút máu chảy nào mà biến mất. Thuỳ Linh càng thêm sợ hãi, nước mắt cô rơi không ngừng. “Cứu tôi, mau cứu tôiiii.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“…. Sao nó chỉ làm tan biến Thuỳ Linh??” Khôi Đăng và Quang Trung đều lắc đầu không hiểu. [Mèo nhà n·hạy c·ảm] trực tiếp khiến Khôi Đăng cảm thấy cảm thấy có ai đó đang tiến đến gần họ, kĩ năng đang thúc ép cậu chạy đi.

Cuồng Thể của Dương Hoàng sẵn sàng. Linh xà xích của Khôi Đăng cũng đã chặt tay. Ma trảo cùng thú chân Quang Trung đã vào thế. Thây ma huyết thú niên cũng biến đổi theo họ, chân phìn to căng cứng cơ thô ráp, tay hoá thành liêm đao, thậm chí mọc ra đuôi như roi sắt. Đầu lắc lắc giật giật thành đầu c·h·ó với hàm răng đen sắc nhọn.

/Tại mày…/

“Mày…” Thấy Khôi Đăng, Đức Hùng bất chấp tình trạng mình lao lên túm áo cậu. “Đống bông tuyết ấy là mày làm đúng không??? Mày đưa Cẩm Bích đi đâu rồi? Mau trả lại nó cho tao.”

Vết thương trên người nó cũng bắt đầu khép lại. Lần nữa nó lắc đầu biến đổi, lần này có vẻ thon gọn hơn, cả người nó từ 5 mét xuống còn 4 mét, cả gương mặt có xu hướng về người nhiều hơn thú, tuy vậy nó vẫn xấu xí, kinh dị. Nó vẫn đang tiếp thục thu nhỏ nhưng mà Khôi Đăng không để nó tiếp tục biến hoá, cậu vung xích liên tục t·ấn c·ông quái vật.

Khôi Đăng vội giơ tay giữ lấy người cô nhưng tốc độ tan biến còn nhanh hơn. Cuối cùng Khôi Đăng chỉ có thể chụp được bông tuyết ở đáy. Thuỳ Linh hoàn toàn tan biến đúng nghĩa đen.

Không ngần ngại mà phóng xúc tua đen trói chân nó lại, đồng thời phóng lưỡi kiếm vào nó. Quang Trung cùng t·ấn c·ông, ma trảo xanh dương cào vào nó. Con thây ma chỉ có thể chịu lấy t·ấn c·ông này. Nhưng rất nhanh nó bứt đứt các xúc tua mà phản công. Nhưng đối tượng nhắm vào lần này là Dương Hoàng đang t·ấn c·ông sau nó. Rất nhanh với cú đá xoay vòng liền đá nát xương sườn hắn.

Chương 71: Tại mày, tại mày…

“Đừng để nó biến hình, gián đoạn nó càng nhiều càng tốt.” Khôi Đăng nói và t·ấn c·ông mãnh liệt hơn.

Dương Hoàng nhìn quái vật mà nói: “Ba chúng ta hợp tác đi. Ba người chúng ta đủ khả năng đánh bại nó.” Hắn vào tư thế sử dụng dị năng sẵn sàng chiến đấu. Khôi Đăng và Quang Trung đành đồng ý. Khôi Đăng chỉ chỉ vào bé Linh Đan đang được che áo, đưa cho mấy viên đá “Ẩn thân” gật đầu ra hiệu cho bé hãy trốn đi khi ba người chiến đấu.

/Tại mày…/

Những bông tuyết nhỏ, trắng tinh khiết, mềm mại như bông gòn không ngừng rơi xuống. Không những vậy càng lúc càng nhiều.

----- (đọc tại Qidian-VP.com)

“Có thứ gì đó đuổi theo chúng ta, càng lúc càng nhanh hơn. Có thể sẽ rất nguy hiểm nếu cú ở lại.” Khôi Đăng đáp. Cậu ta cũng muốn biết thứ gì đang duổi theo mình nhưng lúc này cậu tin kĩ năng mình hơn.

“Mày… đã làm gì? Năng lực con ả đó rất quan trọng, mày biết không?” Dương Hoàng cũng mặt mày nhanh nhó tiến tới chất vấn.

“Ừm. Nếu vậy bông tuyết nãy là phấn hoa thì cũng không lạ.” Quang Trung xoa vết bỏng, con gái được che áo nên không vấn đề gì. “Nhưng kích thước của nó khủng bố quá đi. Chưa kể nó còn làm tan biến người khác nữa.”

“Không phải do tao làm. Là con bướm… con mắt trên đầu làm.” Khôi Đăng gạt tay hắn rồi bước qua mặc kệ hắn gào thét. Lần nữa Khôi Đăng cảm nhận được thứ đó đang tiến tới chỗ họ. Lần này tốc độ di chuyển nhanh hơn. Cậu chạy nhanh hơn, Quang Trung cũng đuổi theo trong sự không hiểu của hai kẻ kia. Nhưng khi họ thấy thứ gì đó đang chạy về phía họ, họ hoảng rồi. chạy theo lập tức.

“Ồ.. Vậy ra con đó cũng tan biến à? Cả cặp song sinh cũng thế rồi.”

Hác xìiiii. Quang Trung hắc hơi khi chạm vào những bông tuyết ấy. Mặt anh ta đỏ dần lên, nhất là những chỗ da tiếp xúc với bông tuyết đỏ mẫn lên đáng sợ. “Cái này… không phải bông tuyết. Giống phấn hoa hơn. Anh dị ứng phấn hoa nên biết triệu ứng của mình” Anh ta nói.

Đáng thương cho Thuỳ Linh. Vừa nói không muốn c·hết nhưng sau liền sau đấy lại tan biến vì bông tuyết nhìn rất vô hại. Khôi Đăng lại nhìn về phía con mắt lúc nãy, ở góc này chỉ thấy con mắt gần như thành một mảng dẹp vậy. Khôi Đăng cố gắng nhìn kĩ…

Thứ ở trên trời đang rải bông tuyết xuống là một con mắt rất khổng lồ. Dù ở cách rất xa mọi người vẫn cảm nhận sự đáng sợ của nó. Cái gọi là bông tuyết là từ con mắt ấy mà ra. Nhìn càng lâu càng có cảm giác bị hút hồn vậy. Con mắt như đang quan sát họ. Thật đáng sợ nếu đó là con mắt của quái vật nào đấy.

Tiếng hét của Doãn Đức Hùng vang lên phía sau họ. Hắn kêu gào một cách thảm thiết, không ngừng mắng chửi họ nhất là Dương Hoàng, thậm trí trước khi âm thanh biến mất là những lời nguyền rủa 3 đời nhà Dương Hoàng.

Hắn liên tục gào thét như lợn chọc tiết. Thây ma không chịu được mà đập vào mặt hắn khiến hắn im lặng. Hắn lõm vào sâu nhưng rất nhanh như thịt mỡ mà phục hồi nhưng không gào thét nữa.

Đôi lời... chap 70 khum ai đọc luôn :vvvv buồn chút ít hahaha (đọc tại Qidian-VP.com)

Bóng người Dương Hoàng vụt qua, chạy còn nhanh hơn cả hai người họ. Mặt hắn ta tái mét, sợ hãi. Thắt lưng của hắn đang phát sáng. Khôi Đăng nhìn lập tức hiểu ra đó là vật huyền bí. Thắt lưng ấy đang giúp hắn chạy nhanh hơn. Không ngờ hắn giấu thắt lưng dưới lớp áo nên hôm qua cậu không phát hiện được.

Nhưng cảm giác quái lạ này chắc chắn không an toàn. Cậu lập tức dắt hai người họ đi một hướng khác. Bất ngờ là họ gặp lại Doãn Đức Hùng một thân tơi tả máu me be bét. Theo sau đó là Dương Hoàng không hơn kém bao nhiêu.

“Phấn hoa…” Khôi Đăng không cảm nhận được gì nhưng rất nhanh cậu cảm giác được bỏng rát từ chỗ da trần. Cậu vội nhìn lên trời, ba người còn lại cũng nhìn lên. “Cái… quái gì vậy chứ? Con mắt to quá…”

Dương Hoàng thấy không thể chạy nữa mà nhập nhóm với hai người, đối diện với bóng đen. Bóng đen hiện rõ hình dáng trong mắt họ. Nó biến đổi trở lại, hai chân như thú nay hoá thẳng lại như chân người. Thân người cao 5 mét, dáng người như người trưởng thành, mặt tròn nhưng vặn ngược lại. Móng tay sắc bén, lông da cứng rắn. Và đặc biệt ở trước ngực nó là một thứ trông như đầu người cùng con mắt đỏ như huyết ngọc.

/Thằng thấp kém c·hết tiệt…./ Mặt người thấy Khôi Đăng lập tức gào thét bằng âm thanh ghê rợn của mình. /Tại mày… Tất cả tại mày mà tao mới bị nó nuốt chửng…/ (đọc tại Qidian-VP.com)

Họ càng dốc sức chạy hơn. Bóng đen to lớn ấy đang ở phía sau họ. Bóng đen xuất hiện cạnh họ rồi vụt qua đến chỗ Dương Hoàng. Chỉ lát sau hắn chạy ngược lại, đằng sau là bóng đen đó. Khôi Đăng ra hiệu né ra nhưng có thứ gì đó nhọn hoắc phóng về phía họ chặn lại. Hai người họ biết mình không thể chạy được rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Là bươm bướm.” Khi thấy những đường vân mờ bạt trên bầu trời vây lấy con măt, Khôi Đăng thầm nghĩ tới bướm. “Hoạ tiết mắt trên cánh chính xác là bướm mà.”

/Tại mày…/

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Tại mày, tại mày…