Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 73: Thế giới chỉ còn hai người (3)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: Thế giới chỉ còn hai người (3)


Khi Linh Đan cuộn tròn như con mèo trong chăn ngủ say, Quang Trung vỗ vai Khôi Đăng bảo cậu ra ngoài với anh ấy. Nhìn sắc mặt anh ấy khá nghiêm trọng.

“Anh nuốt viên đá này đi. Có thể lên cấp 3 may mắn loại bỏ được thì sao.” Khôi Đăng không ngại đưa dị thạch mới thu hoạch được cho Quang Trung, nhưng anh ấy từ chối. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tách…Rắc rack… cuối cùng băng tượng tan vụn ra theo gió cuốn đi.

“Con cũng yêu ba nhiều.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ánh mắt thành khẩn cùng giọng nói thất lạc khiến cậu không thể từ chối. “Vâng…”

Quang Trung không nói, nhưng sắc mặt nhìn kĩ thật sự không tốt, thậm chí có chút trắng. Anh ấy vén áo lên để lộ v·ết t·hương hồi sáng bị thây ma cào. Vết thương tuy đã khép miệng nhưng từ đấy lại xuất hiện những tơ mạch đen, chỗ đó da cũng trắng nhất. Đây là dấu hiệu của việc nhiễm virus thây ma. Nhìn thấy v·ết t·hương Khôi Đăng mở to mắt không tin tưởng.

------

“Bye bye con yêu~~” Quang Trung vẫy tay với hai người họ rồi chân hoá chân sói mà nhanh chóng chạy về hướng cũ. Khôi Đăng có thể thấy được mắt anh ta đã ướt nhoè rồi. Hai anh em nhìn bóng người Quang Trung thật lâu.

“Thuỳ Linh nói đúng. Người có thể sống sót đến cột sáng có lẽ chỉ có em thôi. Giao Linh Đan cho em vẫn tốt hơn.”

Ngoài trời có lạnh, có chém g·iết thì trong này vẫn ấm áp, ít nhất hiện tại là thế.

Khi họ nghỉ ngơi, thi thoảng họ lại nghe thấy tiếng động bên ngoài nhưng mặc kệ nó, nó không t·ấn c·ông mình thì thôi. Lúc họ tỉnh dậy trời vẫn còn rất sáng, họ tiếp tục di chuyển. Quang Trung vui vẻ cùng con gái hơn rất nhiều, luôn ghẹo bé cười khanh khách.

Quang Trung không thể từ chối nữa, đành hấp thu dị thạch. Kết quả anh ấy lên cấp 3 nhưng dấu hiệu vẫn còn đấy, thậm chí còn lan rộng hơn. Quang Trung rít diếu thuốc thật sâu, ngẩn mặt lên trời như chấp nhận số phận. Khôi Đăng nắm chặt tay không cam lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậu không kìm lòng mà cắn chặt rmôi, rưng rưng mắt. “Vâng, em sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, đối xử em ấy như em ruột mình, thậm chí là con gái của mình. Sẽ không để con bé chịu ức h·iếp gì.”

Khôi Đăng lấy tấm đắp ra bịt cửa lại, hoạ ấn cho nó băng tự khiến hoá đóng băng chặn gió lạnh vào. Bên trong Linh Đan run run sưởi ấm cùng với ba mình. Nhìn hai ba con ấm áp bên nhau Khôi Đăng cũng nhớ về ba dượng mình, lúc cậu sốt lạnh chính ông cũng chăm mình đến tận sáng, điều mà ba ruột cậu chưa bao giờ làm cho cậu. Cậu càng nhớ mẹ và em gái hơn, tự hỏi ở ngoài kia ba người sống có tốt không. “Sắp đến ngày giao dịch rồi, mình sẽ hỏi về họ đầu tiên.”

“Không cần đâu. Em giữ lại mà dùng đi.” Quang Trung rút điếu thuốc mà anh cất giữ cẩn thận ra hút. “Có lên cấp ba cũng không thể chặn được. Không hiểu sao anh thấy Virus cấp 4 của nó không bình thường như virus khác. Cảm giác khó tả lắm. Nếu là virus thường thì có lẽ anh bị thây ma hoá nhanh chóng hơn thế này.”

“Thôi nào không buồn.” Quang Trung ôm lấy cậu. Có lẽ sau cái ôm này không còn cái ôm nào nữa từ anh ấy. “Cảm ơn em. Ít nhất là anh được c·hết như một con người, ở trong tâm trí con gái mình vẫn là một người ba chứ không phải là một con quái vật.”

Khôi Đăng nghe thế cũng cười lên theo. Hai bố con à không cái gia đình này thật giống nhau. Khóc mà cũng không cho. Hai người họ không biết rằng Linh Đan ở sau thân cây đã nghe tất cả, cô bé cắn cặt chăn mà khóc. Khi thấy hai người quay lại cô vội về chỗ cũ cuộn tròn giả vờ như vẫn ngủ.

“Huhu… không có đâu. Ba bị nhiễm bệnh…huhuhu…. Híc híc ba muốn bỏ em… nên mình đi đi đi thôi anh oa oa oa…..” Khôi Đăng dường như hiểu cô bé đã biết, đau lòng ôm cô bé thật chặt, để cô bé vùi đầu vào ngực mà khóc. Hai người họ cũng từng bước đi tiếp. Con đường này giờ chỉ còn hai người.

Anh xoa đầu Linh Đan, để Khôi Đăng ôm bé. “Hai anh em cứ đi trước đi, tý nữa anh sẽ đuổi theo sau, nhớ đánh dấu cho anh là được.” Gương mặt có chút buồn nhưng vẫn tỏ ra là mình bình thường. Linh Đan giang tay muốn ôm, anh đồng ý.

“Cho anh viên đá đóng băng.” Quang Trung vỗ vai an ủi cậu. Chuyện không ai ngờ lại sảy ra rồi, phải chấp nhận nó thôi. “Tầm đà này có lẽ đến tối anh sẽ hoá thành thây ma. Trước đó anh sẽ tìm cớ rời đi rồi t·ự s·át bằng băng thạch, c·hết một cách toàn vẹn nhất.”

Cô bé ôm thật chặt cổ ba, sau đó cười thật tươi với anh. “Ba nhớ quay lại thật nhanh đấy. Ba mà thất hứa con không chơi với ba nữa đâu. Moa.” Cô bé thơm anh ấy một cái thật to. Quang Trung sờ má ròi cũng hôn trán bé.

Đến tối, Khôi Đăng tìm được chỗ trú chân. Lúc lấy chăn đắp rơi ra một cái ví đen. Khôi Đăng biết mình cần đưa nó cho Linh Đan. Nó là di vật dành cho ẻm. Con bé ôm thật chặt trong người cùng hàng nước mắt trên gương mặt bé bỏng. Khôi Đăng thở dài ôm lấy cô bé san sẻ nổi đau này.

“Anh ơi, mình đi thôi. Ba sẽ không quay lại đâu híc híc huhuhuhu…” Cô bé kéo áo cậu, kiên cường nói nhưng đến cuối lại khóc thật to rồi.

“….Lẽ nào do nó dung hợp với thằng đấy nên sảy ra biến dị?” Khôi Đăng suy nghĩ. “Anh cứ phải thử đi, còn nước còn tát.”

“OK bé Miu, phải hứa thật ngoan và nghe lời anh Khôi Đăng đấy. Ba yêu con.”

Nghe được những lời ấy Quang Trung cười nhẹ nhõm, ôm cậu càng chặt hơn. “Nhớ là trai đẹp không được khóc đấy. Hahaha.”

Khôi Đăng biết đã đến lúc chia tay rồi. Thật sự cậu rất muốn ngăn cản nhưng không dám thất hứa. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Anh cũng không tin, nhưng đây là sự thật.” Quang Trung rầu rĩ nói. “Vốn nghĩ v·ết t·hương lúc đó không sao, nhưng sau đó trúng gai máu của nó, có lẽ lúc đấy đã truyền vào người virus. Lúc ăn cơm cảm giác nhức chỉ nghĩ là v·ết t·hương còn mới khép miệng nhưng lúc sau thì thấy dấu hiệu này rồi.”

Quang Trung chạy một quãng đường thật dài không dừng. Đến khi virus xâm lấn đến trên mặt, anh ngồi xuống một gốc cây. Nhớ về nụ cười con gái rồi nuốt băng thạch vào. “Mẹ nó, thăng hai, anh đến với hai người đây…Chúng ta cùng dõi theo con bé nhé.”

“Ba Quang Trung sẽ quay lại với em mà, không khóc. Ngoan nào bé Miu ngoan.” Khôi Đăng an ủi bé.

“Sao… sao lại có thể thế được….”

“Được rồi, anh đến đây.” Trải qua buổi sáng vất vả, bây giờ cũng quá trưa, giờ cậu cũng đã đói bụng rồi, cũng nên ăn thôi. “Trời lạnh được ăn bánh nóng là ngon nhất.”

“Nhưng còn….”

“Sao vậy anh?”

Quang Trung cảm giác trên đầu có giọt nước, ngẩn đầu lên hoá ra trời lại đổ mưa rồi. Ba người vội chạy đi tìm chỗ trú mưa. Thật may họ tìm được một thân cây đổ, bên trong bị đục rỗng đủ lớn cho họ vào trú tạm. Trời mưa tầm tả, thậm chí trong thân cây nhỏ giọt nước mưa dù vỏ cây rất dày.

----

“Anh ơi vào đây ăn đi.” Linh Đan giơ cái bánh được nướng lại lên gọi cậu. “Bánh lóng ăn non lắm…” (này là nói ngọng á)

“Sau này ba mẹ anh cũng là ba mẹ em, em gái anh sẽ là chị gái em, còn anh sẽ là anh trai của em. Chúng ta sẽ là một nhà vui vẻ.”

Khôi Đăng chợt nhớ tới lời bác trai những ngày đầu cậu gặp. // Tương lai cháu sẽ gặp nhiều người thà c·hết khi làm người hơn là c·hết khi thành xác sống….Trở thành 1 xác sống đi lang thang khắp nơi sẽ tệ hơn nếu…. được c·hết hoàn toàn. Lúc đấy mong cháu có thể thanh toàn họ.// (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 73: Thế giới chỉ còn hai người (3)

Bổng Quang Trung như giật mình nhớ gì đấy, sờ xoạn túi quần như quên gì đấy. “C·hết rồi, ba quên không cầm theo ví tiền rồi. Trong đó có ảnh gia đình mình.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: Thế giới chỉ còn hai người (3)