Khởi Ẩn Tận Thế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 77: Không nhớ
“Nếu thế thì tốt quá, em ấy có cơ hội tái sinh… thật tốt quá…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói rồi nó biến mất, ngáy sau đó bóng tối bao trùm lấy không gian, tất cả mọi thứ ngừng đọng lại, lửa vẫn đứng yên một chỗ.
“Đúng vậy thưa ngài.”
“Nhưng mà lần đầu sử dụng, con rắn tím có cánh đã bảo tôi sử dụng à??”
Có thể là Khôi Đăng chỉ mong chờ một hi vọng hão huyền nhưng có còn hơn không.
“À nhớ, khoảng hai ba tháng trước, thế giới tôi xảy ra đ·ộng đ·ất, tôi bị mắc kẹt ở nơi này. Lúc đấy tôi thức tỉnh dị năng có kĩ năng này.”
Có vẻ… cuộc gặp này kéo dài rồi.
“Aiiii chít tiệt, chả còn cái moẹ gì cho mình cả, túi đồ giờ bay về phương xa cmnr. Chậc.” nghĩ kĩ lại thì giờ ngoài bộ đồ áo rách trên người, kén ngọc ra thì cậu chả còn gì cả, không khác gì ăn xin.
Khôi Đăng chớp chớp mắt nhìn cô (〣 ( ºΔº ) 〣) rồi cười theo. “Thật chứ?” Nhìn Rqia gật đầu chắc nịt Khôi Đăng tái mặt.
“Kể cả việc 2 linh hồn nhập làm 1.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hử, người đâu???” Rqia ngó nghiêng nhìn, đến khi Khôi Đăng bảo cô nhìn xuống mới đẻ ý thấy cậu, 2m5 so với 1m75 thì gấp đôi một vực, tựa con nít đứng cạnh người lớn. Phát hiện ra khách thấp hơn mình cô ấy lại cười lên một cách sảng khoái, có phần đau tai.
Khôi Đăng chống cằm suy nghĩ, ráng nhớ lại khoảng thời gian đó mình đang làm gì. 50 năm tuổi thọ không hề nhỏ với người như cậu. Tuổi thọ trung bình con người hiện tại đã hơn 65, nếu mình bỏ ra 50 năm tuổi thọ tương lại, cộng thêm 20 năm đã sống thì cậu sẽ còn lại bao nhiêu thời gian chứ???
“Linh Đan hoá thành kén tằm lớn, kén tằm lớn lại khô quéo chỉ còn thoi đá này, mà bên trong thoi đá lại có nụ hoa đang hô hấp…. Lẽ nào nó chính là Linh Đan???” Khôi Đăng không ngừng suy nghĩ cuối cùng ra kết luận. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Có khi nào tôi bị người chiếm xác không?” Khôi Đăng nghĩ tới tình huống 3xu trong tiểu thuyết nhắc tới nhưng lại có vật chứng sống từ Huỳnh Trí Dũng làm cậu nghĩ tới. Đáp lại là sự phủ định của Rqia.
“Hả??? Không thể nào, tôi mới có dị năng hai ba tháng trước thôi mà. 5 năm trước tôi còn đang đi học mà???” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xin lỗi, xin lỗi quý khách. Lâu rồi không gặp người có kích thước nhỏ như vậy nên quên mất. Tha lỗi cho hành dộng vừa ròi của tôi thưa ngài.” Tiện thể cô ấy vỗ vai cậu, mà mỗi lần vỗ xuống khiến cho thân tàn Khôi Đăng thêm đau.
Mãi một lúc sau cô ấy mới dừng lại tay lại, mặt không tin tưởng nhìn vào Khôi Đăng, miệng lẩm bẩm không ngừng “Kì quái, sao lại có vụ như vậy được…”
“Ayaaa, nắng gắt vậy chắc qua trưa rồi. Được ngủ một ngày không sợ hãi khoẻ cả người.” Vươn vai dãn cơ, Khôi Đăng cảm thán. Tinh thần lẫn thể lực được phục hồi rất tốt, các v·ết t·hương cũng khá hơn trước rất nhiều.
Lúc này cả hai người một lớn một nhỏ đơ mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì. ((╯°Д°)╯︵/(.□ . \) )
“HAHAHA, ngài cứ đùa. Ai chả biết nếu t·ấn c·ông vượt qua hệ thống bảo vệ vẫn có thể c·hết thật. hahaha. Cảm ơn ngài tin bảo vệ của chúng tôi.” Rqia sảng khoái cười to.
Hiện cậu đang ngồi bên đống lửa trong một quán cà phê chăng?? Nhìn nhớ bàn ghế cùng quầy bar đổ nát, thêm cả gói café đen đặc dưới đất mà Khôi Đang đoán vậy. Dường như thây ma trong đây dã bị thế lực hoặc ai đó ăn sạch, chỉ để lại chút vụn xương.
[THÔNG BÁO: Phát hiện khách hàng có phản hồi, tiến hành quá trình gặp mặt. Xin quý khách sẵn sàng cho cuộc gặp mặt với “Quản Lý Trưởng – Hồng Sư Rqia” về giao dịch @@@@@ của quý khách vừa rồi ]
Một bóng người to lớn lực lưỡng tận 2 mét 5 bước ra. Tóc đỏ hồng như lửa đến tận lưng, rối bời hay bồng bền như bờm sư tử. Trang phục có phần gọn gàng, dễ vận động, đặc biệt khí chất của cô ta khiến người khác nghĩ rằng cô ta đến để đánh vỡ mặt bạn chứ không phải là một thương gia. Gương mặt mang theo nét tự tin cực kì cùng sự năng động.
Rqia càng thêm tái mặt. Nhìn mặt cô ta có vẻ là một điều gì đó rất tồi tệ. Ngay lập tức cô ta mở hệ thống của mình ra, vội vả nhập gì đấy. Khôi Đăng biết mình không nên xen vào lúc này.
“Không hề thưa ngài, mỗi người sử dụng dịch vụ của chúng tôi tự động được đăng kí bằng linh hồn người ấy, không có cách nào một linh hồn khác sử dụng dưới tài khoản người khác được.”
Nhận thức được tình cảnh Khôi Đăng ngậm ngùi đi tiếp, vẫn hướng về phía cột sáng. Rất may cho cậu ngoại trừ thây ma dường như không có côn trùng nào t·ấn c·ông cậu, có thì chỉ cào “nhẹ” cậu mấy cái rồi bỏ đi. Nói chung đến tối cậu cũng xem như lành lạnh.
Rqia lại nhận ra hình như mình hơi quá tay, vội thu tay lại, thầm nghĩ .”C·hết moẹ, quên điều chỉnh sức lực. Người ở nơi đây nhỏ bé hơi mình tưởng.”
“Ta… à không tôi là Rqia, Quản lý trưởng của “Thương Mại Đen”. Rqia cúi người chào tiêu chuẩn, mặt đầy hãnh diện khi giới thiệu. “Ba ngày trước Tôi nhận được báo cáo hệ thống có nhân viên t·ấn c·ông khách hàng và có ý đinh ra tay s·át h·ại họ. Điều ấy đã được xác nhận. Chúng tôi xin chân thành xin lỗi trải nghiệm dịch vụ của quý khách.”
“Không đúng.” Rqia nhăn mặt nhìn hệ thống. “Hệ thống ghi chép là 5 năm trước cậu đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi. Còn mua đồ kí gửi ở chỗ chúng tôi theo thời hạn.”
TIN TIN. Cửa sổ thông báo hiện ra.
Khôi Đăng không tin vào mắt mình, nâng thoi đá quý xanh mướt ấy lên, nó chỉ to bằng hai bàn tay người lớn úp lại, nhưng nhẹ vô cùng.
“Quý khách, ngài nhớ lần đầu sử dụng dịch vụ chúng tôi khi nào không?”
“Tôi ngoài việc biết giao dịch mỗi lần là một thương gia khác nhau, có cơ chế bảo hộ khiến cho khách và thương gia không làm hại nhau, đa dạng tiền tệ mua bán... còn lại không biết gì.” Khôi Đăng mỉm cười đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 77: Không nhớ
“….Ngài gặp con rắn tím ư??? Trời abcxyzz (từ thô tục theo tiếng bản ngữ cô ta Khôi Đăng nghe không hiểu)” Rqia vò đầu. “Má nó, tưởng vụ này nhanh gọn sao lại phiền phúc thế chứ AAAAhhhh”
“Cái này…” Khôi Đăng nhìn kĩ vào bên trong, tại tâm thoi đá có thứ gì đó như nụ hoa, những vết nứt trong thoi ngọc như hướng về nụ hoa ấy. “Từ đã…1..2..58.. 59…nó đang đập à?? Không thể nào??”
“Uống cà phê khi đói hả trời???” Nhìn cốc cà phê trong tay Khôi Đăng thở dài phát nản, đồ ăn trong tiệm đa số đều bị mốc thối, đồ đóng gói duy nhất còn lại là gói kẹo sữa cùng gói cà phê pha sẵn. Đành chịu thôi.
Cuộc đối thoại đi vào bế tắc.
“Không sao đâu, có hệ thống bảo vệ hắn không làm được gì tôi. Haha” Khôi Đăng thầm nghĩ ‘Mình đã ngất tận 3 ngày liền sao? Quá may đi.’
“Hệ thống chúng tôi không thể nào sai được…..Ở đây nó ghi là tháng 8, năm 31, cậu đã sử dụng 50 năm năm tuổi thọ để mua vài thứ đồ ở chúng tôi và được kí gửi ở đây, ngày nhận…là ngày hôm nay???”
“A… chỗ sườn vẫn đau… cả chỗ tay nữa. Chắc không vận động mạnh được rồi.”
“Cốc cà phê còn uống được. may quá.” Khôi Đăng húp một ngụm bình tĩnh nhìn trước mặt mình xuất hiện những vết nứt nhìn như bị cào xé vậy.
Nụ hoa ấy nếu nhìn thật kĩ sẽ thấy nó phập phồng, tuy rất mong manh nhưng quan sát thật kĩ vẫn sẽ nhận ra được, gần 1 phút mới nhấp nhô nhẹ.
“Lẽ nào ngài không biết….???” Bây giờ đến lượt Rqia tái mặt hỏi lại. Khôi Đăng gật đầu lia lịa.
Nói rồi Rqia chắp tay lên ngực, cúi đầu xin lỗi lần nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.