Khởi Ẩn Tận Thế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 85: Gặp lại (3)
“…”
Bốn người họ tíu tít nói chuyện, mặc kể những ánh mắt nhìn chằm vào họ. Dương và Nhã Quyên phụ trách kể chuyện, tám chuyện, còn Minh Long thi thoảng thêm vào chậu nước lạnh khiến Khôi Đăng cười không ra nước mắt.
“Ra vậy. Còn vất vả hơn bọn anh.” Minh Long vỗ vai an ủi cậu. “Về được đây là tốt rồi.”
Âm thanh ngại ngùng rất to từ bụng Khôi Đang phát ra. Ba người họ nhìn chằm vào Khôi Đăng một lúc rồi đồng thanh cười phá lên. Khôi Đăng cũng xấu hổ gãi đầu. Mấy ngày qua trừ việc uống nước ăn rau dại có độc thì không gì thật.
Ọt ọt ọt…
“Sao thế??/ Nhìn fui khác lắm à?? Hahaha” Thuỳ Linh cười ngượng. “….Xin lỗi lúc đấy đã to tiếng với ông. À mà Ba con anh ấy đâu rồi??? Sao không thấy họ đi cùng cậu??”
“Rồi sao họ c·hết??”
Một phần là từ khi biết được quái vật có thể hình thành do việc hấp thụ dị thạch thất bại mà cậu đã giảm thiểu sử dụng chúng.
-----
Bụng đói có quyền lên tiếng.
“Anh ấy trúng độc của thây ma, không thể sống lâu nên đã tách ra sau đó…. giống như cặp Nhật Khương Bình An, đều chọn băng táng rồi. Còn bé Linh Đan bạo phát bệnh mà hoá thành ngọc kén. Tui vẫn mang bên mình.”
“À…. Chuyện là thế này…” Khôi Đăng thong thả kể câu chuyện của mình. Có những thứ cần kể cậu vẫn kể, có những điều không nên vẫn không kể. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Một dị thạch cấp 1 đổi 1 quả à??? Để Anh qua xem thử được không.” Khôi Đăng Đứng dậy muốn qua bên đấy mua trái cây. Có thể cậu không phải dị năng giả cấp cao nhưng số lượng dị thạch cấp cậu thu được cũng không ít. Khôi Đăng có những thạch tự giúp hồi phục nên chả mấy khi hấp thụ dị thạch. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Híc híc… Anh Khôiiii… Sao anh khổ quá vậy….. híc..” Dương An và Nhã Quyên mặt lã chả nước mắt. Dương An muốn nhào vào an ủi liền bị Khôi Đăng đẩy ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thật là… Của bà.” Khôi Đăng đành đưa tiền nhưng giữa chừng dừng lại, lấy ra một dị thạch khác cho vào. “Cái này cho bà.”
“Nhưng mà đồ kiếm về toàn đồ đóng hộp, ăn chán lắm.” Dương An bỉu môi. “Đồ tươi duy nhất chỉ có thể là trái cây ở bên kia thôi.”
“Ừ, cái kế hoạch nó đề ra đúng khó chịu thật. Có lần còn để chính Trần Bình và Đỗ Giang Nhi ra làm mồi nhữ.” Minh Long gật đầu. Trần Bình “phi dao” Giang Nhi “lá chắn” hai người họ với mấy người khác phối hợp với Minh Long rất tốt. Chính vậy anh không thích người bạn của mình bị đem ra làm lá chắn.
“Anh đói rồi để em đi lấy thức ăn cho. Anh ngồi đấy với họ đi.” Nhã Quyên đứng lên lau nước mắt đi lại nhóm chính của họ.
“Còn em thế nào?? Sao em thoát khỏi con bọ cạp đó được?? Thằng Trí Dũng bảo là ai dính tới con bọ đó đều sẽ c·hết.” Minh Long hỏi thăm. Phải biết từ lúc đấy cả ba người họ vẫn tin là cậu vẫn sống. Cuối cùng niềm tin ấy đáp lại họ.
“Oke oke.” Thuỳ Linh gật đầu ra hiệu, lát sau có người mang tới rổ trái cây cho cậu. Tất cả đều chính tới, căng tròn ngon lành. Quả thật là đồ tươi. “Đây của ông, 15 dị thạch không trả giá. Hehe.”
“Vậy à???Vậy là chỉ còn hai người à không ba người còn sống thôi sao?” Thuỳ Linh cười nhưng nét buồn bã hằn rõ trên mặt cô. “Thôi bỏ đi,…. Làm sao có thể tất cả sống sót được.” Cố nói nhỏ nhưng Khôi Đăng vẫn nghe được nhưng không nói gì, vì nó đúng.
Dương An chỉ về cái cây xanh tốt ở giữa một nhóm khác. Khôi Đăng nhìn theo, phát hiện cái đây phát triển tốt thật, tốt đến mức kì lạ… có táo lê đào.. trên cùng một cây.
“Xin chào. Nghe nói mọi người có trái cây tươi, tôi có thể mua vài quả được không?” Khôi Đăng rút kinh nghiệm không đến quá gần nhóm họ, tránh gây hiểu lầm.
(Cô chỉ chỉ người phụ nữ lớn tuổi nhiều nếp nhăn ở chỗ khác. Nếu Thuỳ Linh không chỉ chắc Khôi Đăng cũng không để ý.)
Nhưng mà trải qua nhiều chuyện rồi mới mò đến đây được. Ông cũng khá lắm đó, một mình tới được đây quả là siêu giỏi.”
Lục Kình: Ai đoán đúng Thuỳ Linh không? Tuy sau này có thể khó gặp lại cô ấy, hahahuhu.
“Tui á… Hì hì không nói.” Thuỳ Linh lắc lư đầu không nói. “Lúc đó tui không c·hết, mà chỉ bị dịch chuyển đến tổ bướm thôi, ở đó toàn là con gái. Lúc tôi sắp thành thức ăn cho bướm chúa thì được đoàn trưởng cứu thoát.
“Ây dà, anh lo gì, đồ cũng là do nhóm em mang về chủ yếu, nhóm họ có được bao nhiêu đâu mà không cho được. Họ dám không cho thì em dám không tìm thêm thức ăn cho họ.” Dương An chán ghét nói. Thức ăn nhóm cậu tìm về đa số bị lấy lý do lợi ích nhóm mà “quyên góp”. Vậy nên Dương An chả bao giờ thấy họ mặt mũi gì.
“Gắt vậy, lớn quá nhận không ra. Nhất là mất cái đầu trọc rồi.” Khôi Đăng chậc lưỡi giơ ngón cái không quên nhắc đểu cậu. Quả nhiên Dương An mặt đỏ lên hết gấc.
Thuỳ Linh gật đầu không để ý, mãi khi Khôi Đăng rời đi cô mới mở ra xem, mắt cô có chút đắng cay. Bên trong là một đá kĩ năng cấp 3, không phải viên trước đấy cô đòi nhưng nó chứa thành ý của cậu. Lúc đó không ai sai, một người cầu mạnh một người cầu an toàn. Nhưng giờ giữa hai người đã không còn là đồng đội mà thành người quen, không cách nào như trước.
“Ông đoán xem. Đoán đúng tui sẽ bán ông 10 quả giá 15 dị thạch.” Cô gái ấy cười nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cười thêm tiếng nữa anh đá mày đấy Dương An.” Khôi Đăng giơ nắm đấm đe doạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thuỳ Linh cười sảng khoái khen Khôi Đăng, Cậu cũng cười đáp lại. “Yeah, đã hứa với anh ấy phải chăm sóc cho Linh Đan thì phải ráng hết sức thôi. Nhưng mà,, bán tui rẻ thêm chú đi. 10 dị thạch thôi.”
“Xì, lâu không gặp mà nói gì nghe nặng thế.” Mai Thuỳ Linh có chút phụng phịu, nhảy đến trước mặt cậu. Khôi Đăng cảm thấy có bất ngờ, Thuỳ Linh giờ nhìn rất khác, cảm giác âm u. u sầu hơn. Một bên mắt cũng che đi, có lẽ… đã không còn rồi. Trên người vẫn quấn rất nhiều vải như băng bó nhưng vẫn cảm thấy được dáng hình năng động.
“… Lâu không gặp, Thuỳ Linh.” Phải mất một lúc lặng người Khôi Đăng mới có thể nói lên cô ấy. “Cậu còn sống tốt quá.”
“hả?? À được.” Người quản lý ở đó ngạc nhiên nhưng cũng đồng ý liền. “Mỗi quả hai dị thạch cấp 1. Có táo, lê, đào ba loại chọn đi.”
“Anh biết không, sau khi chị Thanh Nguyệt hoá kén thằng Trí Dũng gần như đoạt quyền luôn ấy. Nó tự cho mình là vua không bằng ấy. Cái gì cũng muốn người khác nghe theo mình.” Dương An cau mày nhắc tới Trí Dũng. “Mấy lần em bị nó gài xém nữa bị thây ma cắn c·hết rồi. Mẹ thằng khốn đó. Nghĩ mà tức.”
“Còn bà??? Sao bà sống được??”
Những người nhóm kia (không phải nhóm Ngô Quý Tân) thấy cậu sang cũng chăm chú nhìn cậu. Nhân vật mới tới đầy máu mặt này hướng bên họ không biết định làm gì.
Thuỳ Linh chủ động nói về chuyện ấy trước, vẫn là cô gái bui vẻ. Khôi Đăng đơn giơn giải vài câu sau này:
Chương 85: Gặp lại (3)
“C·hết... vì làm mồi nhữ nhưng bị bể kế hoạch, sau cùng bị thây ma cắn. Em không thể chữa trị kịp mà khiến họ hoá thành thây ma. Cuối cùng anh Minh Long phải kết liễu họ.” Nhã Quyên buồn rầu kể, trong nhóm khởi đầu hai người đó rất tốt với cô, nhất là chị Giang Nhi luôn bảo vệ cô rất tuyệt.
“Vậy có ổn không?”
….
“Có nhầm không vậy 2 dị thạch một quả?....Ấy ai chơi che mắt nhau vậy??” Đang muốn mặc cả bổng Khôi Đăng bị ai đó bịt mắt từ đằng sau. Bàn tay nhỏ gọn này chắc chắn của nữ.
“Né ra mày, bôi bẩn áo tao giờ.” Bonus thêm cái cốc đầu.
“Muốn ăn trái cây phải đổi dị thạch. Đ·M nó chứ bên đó ỷ mình có thực vật sư duy nhất mà đòi giá cắt cổ. Một dị thạch cấp 1 mà đổi được 1 quả. Bố ai chịu được.” Dương An có chút cau có nhưng cũng đành chịu.
“Ừm….” Khôi Đăng dường như có chút đồng cảm với họ. Không thể giúp đỡ người bạn của mình đến lúc c·hết.
Lão phụ trưởng đoàn thấy cô liền vẫy tay kéo cô với mình, vỗ vai an ủi. Thuỳ Linh ra hiệu mình không sao, cất dị thạch ây đi thật kĩ.
“Kum cười nữa… hahaha” Kết quả cậu ta bị đá thật.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.