Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

CHƯƠNG 9: Chiến đấu Bọ Cạp

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

CHƯƠNG 9: Chiến đấu Bọ Cạp


Nó ở sau lưng cậu. Một luồng khí áp bức, ngột ngạt từ nó bung ra, khiến bấn kì ai ở đó đều cảm thấy khó thở. Nó phát hiện ra mình rồi.

“Không hiệu quả rồi. Nó quá lớn với mình. Gấp 2 lần chứ ít gì. Moẹ nó.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Vốn dĩ ban đầu tìm cách lén lút rời đi, đu xích đu càng gì đó mà đi, bỏ xa nó. Ai ngờ nó lại luôn trực chờ con mồi thế nhứ. Chạy không lại thì đánh, đánh không lại thì c·hết.

Con bọ cạp bị liền 2 thạch tự ảnh thưởng khiến nó thét lên kinh khủng, chắc chắn là rất rất đau rồi, thật sự sát thương quá hiệu quả rồi. Người ta nói côn trùng sợ lửa, mà cổ tự tạo lửa phức tạp hơn là cổ tự ‘bạo nổ’ nên chỉ có cách kết hợp như vậy.

Một thạch tự được ném vào nó, p·hát n·ổ ngay khi chân nó chạm vào, khiến nó hoảng loạng, càng trước của nó đã b·ị t·hương rồi. Nó ré lên kinh khủng, thật sự rất rít tại đồng thời lùi lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hợp đồng khi nãy bổng dưng xuất hiện, bay đến chỗ bọ cạp. Nó phát sáng bao lấy bọ cạp, bọ cạp bị hút vào bên trong. Xong việc hợp đồng bổng dưng b·ốc c·háy với ngọn lửa tím, không để lại dấu tích gì.

Bùm. Sự v·a c·hạm đã khiến cho thạch tự kích hoạt. Lần này bạo nổ phát huy sức mạnh của nó từ dưới bụng, nơi không có giáp đen cứng ngắc ấy nên sức mạnh trở nên mãnh liêt rất nhiều. Cái cây xui xẻo cũng bị đốt cháy cùng nó. Tiếng rít gào không ngừng, từ đống lửa bóng đen nó từ từ xuất hiện. Khôi Đăng ôm tay nhìn chằm vào nó, hi vọng v·ụ n·ổ này đủ khả năng triệt để hạ nó. Hơn thế giờ cậu ta cũng không đủ khả năng di chuyển nữa rồi, toàn thân đau nhức.

CHƯƠNG 9: Chiến đấu Bọ Cạp

Khôi Đăng vừa lao lên vừa vung xích. Bọ cạp không thể đứng yên chịu trận được, nó lại vung càng đập xuống đất, tiếc là không trúng. Nó căng đuôi, dấu hiệu chuẩn bị phun độc về phía Khôi Đăng. Khôi Đăng đang đợi lúc này liền tung xích vào đầu đuôi, quấn chặt nó lại. Con bọ cạp khó chịu liền quay quay vung đuôi nhằm ném Khôi Đăng ra. Nhân lúc này mượn lực vung vẩy đuôi của nó mà Khôi Đăng đu xích lên trên người nó.

‘Đành phải nghỉ một chút vậy, dù sao đã thoát c·hết rồi.’ Cậu ta thầm nghĩ, lê lết thân tàn vào chỗ nhà đổ nào đó, thay băng gạc phục hồi, nhỏ thuốc. Uống chút nước thuốc vào giúp nhanh hồi phục từ bên trong hơn, hướng dẫn ghi thế, dù vị của nó nhạt tếch.

Thật ra đã có một bí mật đã diễn ra khi Khôi Đăng đang giao dịch. Một quy tắc hay một sức mạnh đã được áp dụng vào lúc đấy. Đó là thời gian sẽ dừng lại khi việc giao dịch được diễn ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Trơn quá, không biết có được không. Ấy ấy đừng điên nữa. Moẹ con điên này…” Con bọ cạp vũng vẫy mãi không thể vứt con mồi trên lưng xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hết cách rồi. Vật lộn với nó cả buổi, vất vả như trâu cày mà cuối cùng vẫn thua số mệnh. Haha (cười chế giễu).”

“Moẹ mày. Tưởng tao sợ à.” Linh xà xích vung lên t·ấn c·ông liên tục vào nó, nhưng có vẻ không quá hiệu quả với bộ giáp ấy. “Chậc. C·h·ó vãi. Xem đây.”

“A… Có cách làm nó đau đơn nhất nhưng hơi mạo hiểm.”

Xoẹt.. một thứ gì đâm về phía cậu, Khôi Đăng lộn liền sang 1 bên, bất chấp tất cả, nhưng chiếc đuôi đã cứa qua người cậu, để lại 1 đường máu ngay eo. Chỗ đấy dường như đã trúng độc rồi.

Cuối dùng nó đứng lại trước mặt cậu 2m, 8 mắt nhìn thẳng mặt cậu như muốn khắc ghi cái mặt kẻ g·iết mình lần cuối. Nó gục xuống, nằm bất động. Nó thất bại rồi. Thất bại không thể ăn được con mồi, chỉ một chút nữa thôi nó ăn được con mồi có thể phát triển thêm lần nữa, có thể… Nhưng tất cả đều dừng lại. Độc, lửa và sự sốc nhiệt đã khiến nó c·hết nhanh hơn bao giờ.

Đúng lúc ấy con bọ cạp như đã phục hồi kha khá, cũng đã đứng lên. Lần này con bọ cạp không lao lên trước nữa mà lại bắn độc ra thăm dò, Khôi Đăng chạy nhanh né tránh chúng. Nó còn biết gắp những tảng đá ném về phía cậu. Rõ ràng… một con bọ chuyên về cận chiến mà lại ném đồ lun tung như vậy thật khác thường. Thi thoảng Khôi Đăng lại bắn mấy mũi tên phản kích.

“Thêm nữa nè” Cậu ta liền ném thêm 1 viên ‘bạo nổ’ vào làn khói, tức khắc còn bùng lên dữ dội hơn lúc nãy. “Hiệu quả hơn mình tưởng.”

Đúng lúc này độc ở v·ết t·hương khi nãy cũng đã phát tác rõ rệt khiến cậu phải dừng t·ấn c·ông. Nhưng bọ cạp phát giác điều đó thường xuyên bắn độc về phía cậu, không cho cậu đứng yên chữa trị, buộc cậu lại trốn sau tường đổ lần nữa. Giờ đây cả 2 lại rơi vào thế rằng co như lúc nãy. Cả hai cùng chữa chị, nhưng ác nỗi con bọ cạp có khả năng phun độc, bức tường sau lưng giờ cũng bị ăn mòn không ít, chạy ra sẽ thành bia nhắm cho nó. May mắn là thuốc chữa trị có tác dụng với giải độc, dùng gần 1/3 bình mới hết độc được thêm cả cú đập vào tường lúc nãy cũng khiến lưng cậu đau rát, vậy là mất thêm 1/3 nữa cho cái lưng, nhưng cảm giác ăn mòn do độc không dễ chịu chút nào.

Cuối cùng nó đã đến trước mặt cậu, chỉ một chút nữa thôi là cậu sẽ bị húc tung như xe tải tông. Nhờ phóng linh quanh xích vào cái cây gần đó kéo cậu đi mà có thể tránh được, tuy vậy chính Khôi Đăng cũng tự mình b·ị t·hương do đập người vào cây. Khôi Đăng mới chỉ tiếp nhận kĩ năng mà thôi, chưa thẻ thành thục sử dụng tự nhiên như dị năng của mình được.

Cậu cố gắng tạo ra dây xích nhưng không thể hình thành rồi tan vụn. Có vẻ cậu hoàn toàn cạn năng lượng rồi.

Nếu không phải do cái cây đang cháy, sức nóng phả vào mặt cậu chính cậu cũng không tin mình đã hạ được môt con quái vật như thế. Cậu ngồi bệt xuống đất. Hít thờ từng ngụm. Thật quá đáng sợ. Thật mệt mỏi mà.

Cuối cùng con bọ cạp đã t·ấn c·ông trước, nó lao tới như chiếc máy ủi, Khôi Đăng né sang 1 bên đồng thời bóp cò, bắn liền 3 mũi tên về phía nó. Đuôi bọ cạp như chiếc chùy vung gẫy mũi tên đồng thời đập thẳng vào cậu khiến cậu không kịp né, văng mạnh vào tường. Cậu ta lồm cồm bò dậy, Bọ cạp tiến đến gần.

‘Nếu lập ngược nó lại thì dễ hơn rồi, mỗi tội mình không đủ sức mạnh. Chậc….xích chỉ có 5m…’

“Phù. Chút nữa thôi là thành dưa hấu nát rồi.” Không ngoẳn lại mà chạy đi lập tức. Bọ cạp tức tối khi con mồi lại thoát được, liền quay lại bắn tia độc hướng vào Khôi Đăng.

Qua một lúc rồi mà không thấy thứ đó, con mồi sẽ không làm trò gì đó nữa nó liền lao lên t·ấn c·ông. Chiếc càng nặng nề vung xuống gây ra 1 đường công kích đến tận chỗ cậu, phá nát đường đi. May sao cậu ta kịp đổi hướng phút cuối, nếu không ít nhất cũng mất nhần nào đấy. Không biết là do tiếng thét hay sự đáng sợ của nó mà khiến chân cậu không nhúc nhích. Khôi Đăng đành cầm nỏ ráng hết sứ bắn về phía nó, dù càng lúc càng tiêu hao tên. Nhưng điều đấy không tác dụng lắm.

Trên thân của nó trơn bóng đồng thời nó lắc lư liên tục khiến Khôi Đăng trượt đập mặt vào thân nó. Đau chứ không đùa. May dây xích vẫn còn bám vào đuôi nên không rơi xuống luôn.

BÙM.

“Con bọ khốn kh·iếp. Mày c·hết chắc rồi.” Nói rồi cậu ném ra thạch tự, Con bọ không né tránh, chỉ cho là đá sỏi bình thường. Bùm, từ thạch tự nổ ra đống khói bụi xanh, chắc chắc là khói độc khi nãy đã chế tác thành công.

Cậu định quay về tìm mọi người nhưng cậu nhận ra cậu quá mệt rồi. Đôi chân, cánh tay mất hết sức lực. Hơn thế nữa, ở nơi này quá yên ắng, không chút khác thường. Tư lúc quay lại gần nhà căn nhà cậu cảm giác ớn lạnh sống lưng khiến cậu không dám vào, đành uống ngụm thuốc phục hồi thêm chút rồi mang đồ của mình rời xa chỗ này. Cái cây đang cháy đó sẽ thành tâm điểm cho bọn thây ma hay mấy con côn trùng khác. Rời đi càng sớm càng tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khôi Đăng ráng bám trụ trên lưng, lấy ra một thạch tự ‘Bạo nổ’ quấn nó với dây xích. Cậu điều khiển dây xích mang theo thạch tụ luồng xuống dưới, vòng quanh bung nó. May mắn dây xích đủ dài để quấn quan nó được. Khi đã hoàn thành cũng là lúc bọ cạp đang định mang theo cậu tông thẳng vào cái cây lớn gần đó, thấy thế Khôi Đăng liền từ bỏ dây xích này mà nhảy xuống theo hướng ngược lại.

Dù đang bị lửa bao quanh nhưng con bọ cạp lại không dừng lại thậm chí nó còn lao nhanh về phía Khôi Đăng. Điều này khiến cậu ta khá bất ngờ. Lúc này nhìn nó kinh khủng hơn nữa, một chiếc xe rực lửa… đáng sợ hơn rất nhiều. Nhưng đến một đoạn nó gục xuống, ảnh hưởng của thạch tự đã khiến nó chịu thương.

Khôi Đăng tiếp tục vung xích t·ấn c·ông, tuy không gây được nhiêu sát thương nhưng có thể khiến nó không dám lại gần.

“Au…đau quá. Nhưng vậy đỡ hơn là bị nó tông.”

Con bọ cạp dường như to lớn hơn lúc nãy, chắc hẵn nó đã tiêu hóa hoàn toàn con mồi trước đấy. Nó chăm chú vào con mồi, còn Khôi Đăng tay cầm nỏ, tay cầm 1 thạch tự, nén đau chuẩn bị chiến đấu.

“Bị nó ăn thịt sẽ không thành thây ma ha. Vậy cũng tốt, hơi đau tí.” Khôi Đăng tự an ủi. Lúc này cậu nhớ về gia đình mình, thật nhớ họ quá. “Đi ăn một bữa lẫu lại phải trả giá thành thức ăn của kẻ khác. Nhọ quá đi mất thôi!!!!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

CHƯƠNG 9: Chiến đấu Bọ Cạp