Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 55

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55


Triệu Hiểu Bình cười nghiêng ngả.

Triệu Hiểu Bình nghe mà mơ hồ: “Nói như mây bay, chẳng hiểu gì cả.”

Ngọc Bảo cười nhẹ: “Nghĩa đen đó.”

Ngọc Phượng chua xót: “Hồi con cưới, mẹ lấy đống bông cũ, chạm vào như đá, đen sì, cứng như măng khô. Năm cái ruột chăn, cán ra được hai cái, đắp lên người vẫn cứng đơ.”

Ngọc Bảo nói: “Hàng từ Hồng Kông, kẹo hạnh nhân Nhạc Gia, anh ấy vét sạch túi mới được từng đó.”

Sự thay đổi nơi người đàn ông, Ngọc Bảo cảm nhận rõ ràng. Trước kia anh nhiệt tình bao nhiêu, giờ lại lạnh nhạt bấy nhiêu. Lúc này, cả hai không còn giấu giếm, mỗi người đều mang tâm sự, đứng ở hai phía khác nhau, chẳng ai hiểu ai, nhưng nỗi buồn thì ngang nhau.

Ngọc Bảo khẽ đáp: “Không phải, chỉ là… có tâm sự, nên không làm tiếp được.”

Triệu Hiểu Bình lắc đầu: “Trông bảnh bao lắm, mà cười lên, răng toàn tetracycline.”

Bà Tiền lườm một cái, xách bình nước tương rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi.

Triệu Hiểu Bình hứ một tiếng: “Cố tình chọc tức chị hả?”

Ngọc Phượng không đáp. Ngọc Bảo rửa tay rồi ngồi xuống.

Phan Dật Niên cảm nhận được sự kháng cự nơi cô, nụ hôn vì thế trở nên gượng gạo, sau đó vội vàng chấm dứt. Anh buông tay, khẽ nói: “Tôi tiễn Ngọc Bảo một đoạn.”

Ngọc Bảo nói: “Giữa chúng ta, ngoài chuyện nợ nần, chẳng còn gì để nói.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thu Sinh bảo: “Tôi vốn dĩ rất áy náy với Ngọc Bảo, không ngờ, thật không ngờ, Ngọc Bảo trở về chưa bao lâu đã vội trèo cao, tốc độ nhanh hơn cả tên lửa.”


Thu Sinh nói: “Ngọc Bảo giờ cũng học được cách châm chọc cay nghiệt rồi.”

Tiết Kim Hoa đáp: “Làm gì mà đến mức ấy? Xem là trò cười thì cứ để họ xem, có mất miếng thịt nào đâu. Thời đó, no bụng là quan trọng nhất, ai còn để tâm mấy thứ ngoài thân này.”

Triệu Hiểu Bình nhíu mày: “Là sao?”

Rồi chị bật cười: “Giấy đăng ký kết hôn cũng nhận rồi, còn gọi anh cả nhà họ Phan, nghe sao xa cách, chẳng giống vợ chồng gì cả.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngọc Bảo không đáp. Thu Sinh tiếp: “Trong lòng tôi, Ngọc Bảo từng là người thiện lương, tốt đẹp, chung tình, một lòng không đổi với tôi. Hóa ra đều là giả, thật khiến tôi thất vọng.”

Ngọc Phượng nghẹn lời: “Con nói sai à? Cả Thượng Hải này, nhà ai gả con gái mà chỉ cho có hai cái vỏ chăn?”

Triệu Hiểu Bình ngạc nhiên: “Không chịu nổi khổ cực sao?”

Kiều Thu Sinh vang lên. Ngọc Bảo hỏi: “Gọi làm gì?”

Triệu Hiểu Bình ghé sát, bật cười: “Dấu răng! Anh cả nhà họ Phan chứ gì? Cắn cũng chẳng chọn chỗ gì cả.”

Về đến nhà, Tiết Kim Hoa và Ngọc Phượng đang xem đống chăn lông cừu, vỏ chăn, vỏ gối vừa mua. Ngọc Phượng vuốt nhẹ đôi uyên ương thêu trên vỏ chăn, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Sáu cái đều là lụa gấm cả. Hồi con cưới, mẹ chẳng chịu chi tiền, chỉ mua được hai cái vỏ chăn, một cái vải thô, một cái lụa mềm. Lụa gấm hay chăn lông cừu, mơ cũng không dám mơ.”

Ngọc Bảo nói: “Vậy tôi chờ.”

Ngọc Bảo bật cười.

Chương 55: Chuyện xưa

*

Ngọc Bảo vén rèm, bước vào sau quầy, ngồi xuống, nói: “Cãi nhau gì dữ vậy? Làm ăn thì phục vụ người ta cho tử tế.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngọc Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: “Trắng đến phát sáng.”

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Không làm ở chợ rau nữa à?”

Ngọc Bảo nghĩ là Phan Dật Niên gọi, vừa đi vừa nghĩ cách nói chuyện. Nhưng khi nhấc máy, giọng

Ngọc Bảo hỏi: “Gia cảnh, công việc thì sao?”

Ngọc Bảo buông tóc xuống, thở dài: “Coi như bị c·h·ó cắn đi.”

Ngọc Bảo khẽ lên tiếng: “Anh Phan không cần tiễn nữa, em đi xe buýt số 16 là về được.”

Trước quán mì Hưng Vượng, ông chủ Đỗ Hưng Vượng đang phơi củ cải khô, thấy Phan Dật Niên thì cười toe toét: “Ông chủ Phan, lâu rồi không thấy, vào ăn bát mì lạnh đi!”

Ngọc Bảo gật đầu: “Ừ.”

Ngọc Bảo bình tĩnh nói: “Thu Sinh bắt đầu rồi bỏ rơi, cưới người khác, vậy mà lại muốn tôi dựng cổng tiết hạnh cho anh, có phải ý này không?”

Triệu Hiểu Bình hỏi lại: “Anh cả nhà họ Phan, răng đẹp không?”

Ngọc Bảo cười: “Ngon không? Em cũng thích lắm. Anh cả nhà họ Phan cho bảy viên, Tiểu Đào lấy mất bốn.”

Triệu Hiểu Bình chậc lưỡi: “Chỉ có bảy viên, keo kiệt thật.”

Ngọc Bảo im lặng một lúc, rồi đáp: “Bị ép lên Lương Sơn, mà Lương Sơn đâu có quân tử, toàn phường háo sắc thôi.”

Tiết Kim Hoa nói: “Chú Tần giới thiệu anh thợ Tiểu Trương, cán bông giỏi lắm. Bông mới hái, cán ra mềm mịn như mây, hai ngày nữa cậu ấy đến.”

Thu Sinh hỏi: “Hiểu gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Phan Dật Niên đáp: “Đi thôi, bến xe gần đây.”

Ngọc Bảo không để tâm, cứ thế bước đi. Phan Dật Niên cũng không giải thích gì, chỉ mỉm cười. Đỗ Hưng Vượng nhìn theo một lúc, cắn miếng củ cải, nhai rôm rốp, lẩm bẩm: “Lâm Ngọc Bảo, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.”

Kiều Thu Sinh đáp: “Tôi không được phép gọi điện sao?”

Chương 55

Cơm nước xong xuôi, Ngọc Bảo ra ngõ ngồi hóng mát. Bà dì ở buồng điện thoại gọi với ra: “Ngọc Bảo, có điện thoại, mau ra nghe.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Đó, thái độ đó đấy, có giỏi thì đến tận nhà mà nói!”

Thu Sinh nghẹn lời. Ngọc Bảo nói: “Tôi hiểu rồi.”

Ngọc Bảo vén tóc, để lộ gáy: “Chị nhìn hộ, chỗ này hơi rát.”

Bà Tiền bực bội: “Muốn lắm chứ, nhưng còn tiệm nào khác đâu?”

Ngọc Bảo đáp: “Trước đây tôi nghĩ, người thi đỗ đại học, học bao nhiêu kiến thức, phẩm chất và tư tưởng sẽ đạt đến cảnh giới cao hơn, sẽ bao dung, rộng lượng, hiểu chuyện đời, rõ lý lẽ. Hóa ra không phải vậy. Thi đỗ đại học, với Thu Sinh, chỉ chứng minh anh giỏi học hành, giỏi thi cử. Chỉ thế thôi, chẳng liên quan gì đến phẩm chất hay tư tưởng.”

Chiếc xe hơi đậu bên đường lúc này hạ cửa kính xuống. Phan Dật Niên châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, khiến nét mặt anh khó đoán.

Thu Sinh bảo: “Ngọc Bảo nhìn sang bên kia đường, tôi đang đứng trước tiệm tạp hóa, qua đây, chúng ta nói chuyện.”

Triệu Hiểu Bình cãi: “Biết vậy rồi còn lắm lời!”

Triệu Hiểu Bình nghiêng đầu: “Hối hận gì cơ?”

Ngọc Bảo nói: “Lạc đà gầy c·h·ế·t vẫn to hơn ngựa.”

Tiết Kim Hoa lạnh giọng: “Đổ lỗi cho mẹ à? Sính lễ nhà Hoàng Thắng Lợi được mấy đồng? Còn nhà họ Phan thì sao? Không tiền thì tính kiểu không tiền, có tiền thì tính kiểu có tiền, có gì sai?”

Triệu Hiểu Bình gằn giọng: “Bà cô đó, hồi trước kéo một đám người đi cắt tóc, cắt ống quần, đập giày, xông vào nhà người ta đập phá. Bây giờ xã hội thay đổi rồi, mà bà ta vẫn chưa biết cúi đầu làm người. Dám to tiếng với chị!”

Trái tim Ngọc Bảo lập tức lạnh ngắt, cô cười nhạt: “Tốt thôi, vậy nói thật đi. Gần nửa năm rồi, bao giờ trả tiền đây?”

Ngọc Bảo lấy ba viên kẹo, ném lên mặt quầy, tự bóc một viên ăn. Triệu Hiểu Bình cũng ngậm một viên, reo lên: “Trời ơi, ngon quá! Mua ở đâu vậy?”

Phan Dật Niên chỉ đáp: “Lần sau nhé.”

Ngọc Bảo cười: “Chỉ là răng thôi mà.”

Ngọc Bảo xuống xe buýt, bước vào tiệm nước tương. Triệu Hiểu Bình đang cãi nhau với bà Tiền.

Triệu Hiểu Bình đáp ngay: “Có ý kiến thì sang tiệm khác mà mua!”

Thu Sinh hiểu rõ trong lòng, giận dữ nói: “Lâm Ngọc Bảo, đừng giả vờ giả vịt!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngọc Bảo khẽ nói: “Con biết rồi.”

Ngọc Bảo nhìn qua, quả nhiên thấy anh ta. Cô nghĩ một lát, cúp máy, trả tiền xu, băng qua đường, bước đến trước mặt Thu Sinh. Ánh đèn đường vàng vọt, gương mặt Thu Sinh trông nho nhã mà u uất. Bất giác, Ngọc Bảo nhớ đến chuyện ở tiệm áo cưới, khi người cô kia đã chế giễu Thu Sinh thậm tệ. Trong lòng cô lẫn lộn đủ cảm xúc, khẽ nói: “Đây chính là cuộc sống mà Thu Sinh muốn.”

Thu Sinh đứng thêm một lúc rồi cũng rời đi. Gió đêm lùa qua lề đường, mọi thứ trở lại yên tĩnh. Tiệm tạp hóa vẫn sáng đèn.

Ngọc Bảo hỏi: “Xem mắt thế nào rồi?”

Ngọc Bảo thở ra: “Em hối hận rồi.”

Tiết Kim Hoa mỉa mai: “Giờ tổ chức đại hội phê bình chắc?”

Triệu Hiểu Bình gật gù: “Có dịp chị phải đến cửa hàng Hữu Nghị tìm thử.”

Triệu Hiểu Bình lập tức ngưng cười. Ngọc Bảo thúc: “Nói đi.”

Triệu Hiểu Bình đáp cụt lủn: “Chẳng buồn hỏi.”

Bà Tiền nói lớn: “Cô làm ăn nghiêm túc chút đi, bình rượu đầy như vậy, xách lên thì tay run, đến nơi chỉ còn nửa!”

Ngọc Phượng im lặng. Ngọc Bảo đứng dậy, đi xuống lầu, vào góc bếp chuẩn bị cơm tối.

Ngọc Bảo khẽ nói: “Chẳng sao cả. Tôi đã nhận giấy đăng ký kết hôn, đã là vợ người khác. Giữa chúng ta, ngoài ba ngàn đồng, thật chẳng còn gì để nói. Thu Sinh, tạm biệt.” Cô không nán lại, quay người băng qua đường, bước về phía đầu ngõ.

Bà Tiền hậm hực: “Cái thái độ gì thế, thật là tức c·h·ế·t người!”

Triệu Hiểu Bình chau mày: “Ngọc Bảo không làm, anh cả nhà họ Phan cũng sắp nghỉ, hai người tính sống thế nào?”

Lâm Ngọc Bảo không đáp. Hai người một trước một sau bước xuống cầu thang, suốt dọc đường không ai nói lời nào, lặng lẽ ra khỏi cửa ngõ, rời khỏi Phục Hưng Phường.

Thu Sinh đáp: “Tôi không quỵt đâu, đến hạn sẽ trả.”

Nói chung, nhà nào cũng chuẩn bị ít nhất bốn cái chăn, thế mà lại đi bắt nạt Hoàng Thắng Lợi mồ côi cả cha lẫn mẹ. Thử đổi sang nhà đàn ông khác xem, chỉ có bốn cái vỏ chăn mà muốn gả con gái qua cửa, cha mẹ nhà ấy chắc bị chửi là chẳng biết xấu hổ. Tiết Kim Hoa không nói gì. Ngọc Phượng rưng rưng nước mắt, bảo: “Nhà người ta tám cái, mười cái vỏ chăn, mặt mũi đẹp đẽ biết bao. Còn con thì sao? Chuyện tốt chẳng ai hay, chuyện xấu truyền ngàn dặm, cả con ngõ này xem con như trò cười.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55