Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Khởi Nguyên Lãnh Chúa
Unknown
Chương 9: Chuyện Báo và c·h·ó săn.
Chương 9: Chuyện Báo và c·h·ó săn.
Không khí trong xe ngựa có chút căng thẳng, Swain vẫn cái nét mặt cau có, không có một chút hảo cảm gì với Phạm Long, còn Rem thì cũng chẳng ưa gì lão khọm già kia. Đã không thích điện hạ thì thôi, sao không lượn đi xe ngựa khác, hơn nữa lão rất là tham ăn, sau khi thưởng thức mỹ vị mà điện hạ nấu, thì cứ mặt dày ăn ké.
Ăn ké thì thôi, đã ăn ké còn chê bai, " vương tử sao lại làm công việc thấp hèn này!" miệng thì nói vậy, thế nhưng lão ăn thì là nhiều nhất.
Chỉ có mỗi Sophia tiểu thư thì rất là nho nhã, hơn nữa còn có một chút ý tứ với điện hạ, nên Rem cũng có hảo cảm với nàng.
Hôm nay Phạm Long quả thật là mặc một bồ đồ rất là kỳ lạ, điều này khiến cho lão Swain có cơ hội mắng hắn thêm một trận, thế nhưng hắn chỉ cười trừ.
Nếu như có một người hiện đại ở trong khoang xe ngựa thì hẳn là cực kỳ kinh ngạc a. đây chính là trang phục bộ đội biệt kích, đội đặc nhiệm. với trang bị đầy đủ v·ũ k·hí chiến đấu.
1 khẩu MP5 cùng 4 băng đ·ạ·n dự phòng, 2 khẩu Pc90, lựu đ·ạ·n, đ·ạ·n khói, đ·ạ·n choáng, dao găm quân dụng, giáp chống đ·ạ·n, mũ chống đ·ạ·n.
Quả thật để kiếm những thứ này tại Việt Nam lúc bấy giờ thì là chuyện khó như lên mây, thế nhưng hắn từng là thành viên chủ chốt trong đội đặc nhiệm thì mấy cái này tuy khó kiếm, nhưng hẳn là không có.
Ngoài những tư trang trên người, hắn còn mang lên xe ngựa một số thứ khác, như đ·ạ·n dược, ngay cả một khẩu RPG cũng có một thanh, nhưng được giấu kỹ và ngụy trang thành cái ghế phủ lên bằng một lớp da thú mỏng.
Trong không khí, dường như Phạm Long cảm nhận được điều gì đó, nên hắn liền cho đoàn người dừng lại nghỉ chân. Bây giờ chỉ mới 4 giờ chiều nghỉ dừng lại nghĩ chân quả thật là hơi sớm, nên lão Swain bực dọc mắng chửi.
"Hừ! đúng là bùn nhão không đắp lên được tường mà! Với cái kiều 1 ngày đi 3 ngày nghĩ như ngươi thì chừng nào mới đến West Lonia được. hừ! không biết làm sao Quốc vương lại ưu ái cho ngươi đến thế!"
"Cha! Ngài đừng có sinh khí mà! Dù gì điện hạ vẫn còn chưa khỏi bệnh. Điện hạ phải nghỉ ngơi thật nhiều!" Sophia cảm thất bất bình cho Lucas nên oán giận nói với lão.
"Hừ! ta vẫn còn chưa đồng ý hôn sự của các ngươi! Ngươi đừng có giở cái mặt mê trai!" lão Swain sinh khí a.
"Hừ! tí nữa ngươi đừng có xin ta tí thức ăn nào!" Sophia a chu cái mỏ lên. Quả thật, mấy ngày này cái miệng của nàng được ăn mỹ vị quen rồi, chỉ có thức ăn do Lucas vương tử làm nàng ăn mới ngon miệng mà thôi. Trong nội tâm nàng thầm thề, nếu như lão cha không đồng ý hôn sự này, nàng quyết vì cái bụng mà bỏ nhà theo tam vương tử.
"Hừ! ngốc nghếch thì sao, cái miệng mới là vương đạo a! ."
Nhìn thấy hai cha con đấu khẩu Phạm Long cũng không có ý tứ ngăn cản, tuy lão già Swain miệng có chút thối, thế nhưng hắn lại cảm thấy rất vui, con người yên ắng quá cũng có chút không tốt, đôi khi ồn ào mới là niềm vui.
"Sophia ! Rem! Ta có cái này rất hay cho các ngươi xem này!" Phạm Long lấy ra từ trong ba lô một vật màu xám trắng bóng loáng cực kỳ tinh xảo.
Rem và Sophia nhanh nhảy đến bên cạnh hắn ngồi, từ trong túi hắn tiếp tục lấy ra một sợi dây nhỏ màu trắng, Rem cùng Sophia có chút không hiểu hắn muốn làm gì.
Bất chợt tấm bảng tinh xảo kia phát sáng, để lộ ra hình ảnh một cái thác cực kỳ sống động, trong tấm bảng. Rem Sophia cùng Swain có chút giật mình chăm chú nhìn về Phạm Long.
Sau một hồi thao tác kỳ lạ, Phạm Long mở ra một thứ gì đó, một con mèo và một con chuột xuất hiện bên trong tấm bảng kia. Cả ba người trố mắt nhìn, cực kỳ kinh ngạc.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, Phạm Long nhét hai đầu sợi dây màu trắng vào lỗ tai Sophia và Rem. Hai cái ngươi xem đi. Đừng có làm ồn, tý nữa bên ngoài sẽ rất là loạn, cho dù thế nào cũng đừng ra nhé. Nói xong hắn nắm cổ lão Swain đi ra ngoài.
Hai con nai vàng ngơ ngác gật đầu sau đó chăm chú nhìn về tấm bảng tinh xảo kia.
Chỉ là một cái Ipad đồng thời mở một bộ phim hoạt hình nổi tiếng Tom And Jerry mà thôi. Chủ yếu là để hai nàng phân tâm, hắn không muốn cho tâm linh bé nhỏ của hai nàng bị tổn thương.
Swain lão nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ thâm ý, đang định mở miệng nói gì đó, thì Phạm Long đã nói trước.
"Để ta kể cho ngài một câu chuyện. xưa kia tại một vương quốc, có một vị bá tước, người này rất thích săn bắn và nuôi dưỡng c·h·ó săn, trong một lần sắc bắn, hắn đã bắt sống được một con báo hoa.
Sau khi nuôi dưỡng con báo hoa này một thời gian hắn mới quyết định tổ chức một cuộc chạy đua giữa con báo hoa kia và 10 con c·h·ó săn dũng mãnh nhất, nhanh nhẹn nhất mà hắn có.
Thế Swain lão, ngài đoán xem! Con nào sẽ chiến thắng! báo hoa hay c·h·ó săn!"
Swain lão trầm ngâm một hồi rồi nói! "hẳn là Báo hoa, vì trên cạn không ai bì nổi tốc độ của nó!"
"Ha ha ha ha ! ngài sai rồi!" Phạm Long cười lớn.
"Báo hoa không thèm chạy! Tại sao nó lại thi đấu cùng một lũ hạ đẳng chứ! Ha ha ha ha ! ! ! ! 1" phạm Long cười lớn.
"Họ cười ta, vì ta không giống họ. ta cười họ vì họ không giống ta!"
"Thôi đủ rồi! Các ngươi cũng lộ diện đi là vừa! núp ở đó làm gì!" Phạm Long bất ngờ thay đổi giọng điệu, ánh mắt nhìn về phía rừng cây bên kia.
Lời nói của hắn vừa dứt 200 tên kỵ sĩ bất ngờ đứng dậy, vũ khi vung ra sẵn sàng vào thề chiến đấu, trực tiếp chạy đến trước xe ngựa Phạm Long mà thủ vệ.
Bất chợt từ trong rừng cây đi ra khoảng 500 người, khi khí chiến giáp đầy đủ, tuy nhìn sơ qua có vẻ ô hợp thế nhưng từ tướng đi, cách cầm v·ũ k·hí và trang bị thì hằn là người được huấn luyện nghiêm ngặt, và có kỷ luật rất cao.
Đứng đầu 500 tên này là một tên cao lớn, toàn thân là chiến giáp màu đen, trên tay cầm một cái chiến phủ lớn.
"Xem ra ngũ đệ không cho ta sống yên ổn rồi!" Phạm Long than nhẹ.
Nghe được lời này tên thủ lĩnh kia có chút chấn kinh, sau đó cười khặc khặc.
"Quả nhiên là tam vương tử đã khỏi bệnh, trí thông minh cũng không phải là của thường nhân a!"
"Hôm nay bổn tướng quân đến lấy mạng c·h·ó nhà ngươi! Nếu không muốn thuộc hạ t·hương v·ong thì mau t·ự s·át, để tránh bọn ta đồ sát gà c·h·ó không tha!"
Swain lão nét mặt giận dữ! cuồng đồ, ngươi dám đại nghịch bất đạo! ta sẽ báo cáo cho quốc vương, để ta xem ngươi còn sống được bao lâu.
"Hừ! lão già! Ngươi có sống qua đến ngày hôm nay không phải xem vào vận khí của các ngươi rồi!" tên giáp đen khinh miệt.
200 tên kỵ sĩ tử thủ trước xe ngựa không rồi một bước, tên thống lĩnh 200 kỵ sĩ này quát lớn, điện hạ mau chạy, ta sẽ câu giờ cho ngày.
Phạm Long nét mặt vẫn chưa chứt nụ cười, một nụ cười khinh miệt chúng sinh.
"A! các ngươi lui xuống đi! Mục tiêu của bọn chúng là ta!" Phạm Long than một cái.
"Ha ha ha tốt! quả thật là rất là thức thời " tên giáp đen cười ha hả.
"Vậy lại đây ta cho ngươi một cái khống khoái. !"
Khi hắn nói xong thì một đám binh sĩ của hắn cười ha hả.
"Điện Hạ! không được!" tên thống lĩnh kia quát lớn.
"Lệnh ta các ngươi không nghe! Còn không mau lui xuống! nếu không nghe lệnh, các ngươi sẽ c·hết đấy !" Phạm Long quát.
200 tên kỵ sĩ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, sau đó lui xuống phía sau xe ngựa. còn 3000 cái nô lệ kia thì cả người quỳ mọp xuống dưới đất, tay giơ lên trời.
"Lucas điện hạ, ngược lại là ngươi rất là thức thời a! lại đây ta cho ngươi một cái thống khoái, ta đảm bảo rất là nhẹ nhàng."
Phạm Long miệng nhếch cười, từ bên hông rút ra một vật tròn nhỏ màu xanh lục. " bắt lấy!" Phạm Long ném về phía tên giáp đen kia.
Tên giáp đen nhíu mày, chụp lấy cái khối hình cầu màu xanh kia. Hắn chăm chú nhìn quả cầu màu đen có một chút nặng, dùng để ném người cũng rất là thuận tay. Hắn định cất vào trong túi.
"Qanh!" một t·iếng n·ổ kinh thiên vang lên, giống như là tiếng sấm giữa trời minh.
Khói bụi mịt mù, từ trong đám bụi đó là phát ra vô số tiếng rên la thảm thiết.
"Cái gì đây! Thần linh trừng phạt, không! Còn kinh khủng hơn cả thần linh trừng phạt!" Swain lão bị chấn kinh nên miệng lắp bắp nói những lời vô nghĩa.
Đám người kia chưa kịp biết gì, chỉ nghe một âm thanh khủng bố, một v·ụ n·ổ lớn vang lên, xung quanh bán kính 5m xung quanh tên giáp đen kia đều bị chấn kích, có kẻ c·hết có kẻ đang rên rỉ. còn tên giáp đen kia thì bị xé tan thành mảnh nhỏ.
"Các ngươi đến đây g·iết ta! Thì cũng phải chuẩn bị tinh thần bị g·iết ngược lại à. !" Nói xong Phạm Long rút ra khẩu PC90 bách phát bách trúng, mỗi một phát bắn đều nổ sọ từng tên, từng t·iếng n·ổ vang lên, giống như là tiếng gọi của địa ngục. đám người kia không ngần ngại mà quay đầu bỏ chạy, còn đám kỵ sĩ kia thì không ngừng quỳ xuống van xin thượng thần tha cho tội c·hết.
"Nhìn cái đám kia! Phạm Long không nhịn được mà chửi mẹ nó! Bọn khốn cái ngươi quỳ lạy cái giống c·h·ó gì, còn không mau đi chỗ khác, còn một đoạn đường dài để đi đây nè.
Nói xong hắn liền túm cổ lão Swain trở lại trong khoang xe ngựa.
Nhìn thấy 2 tiểu mỹ nhân đang cười khúc khích dán mắt vào trong Ipad, Phạm Long thở một hơi, xem ra hai nàng quả thật là chăm chú.
" Swain lão! Không để ý đến hình tượng thì coi cùng với các nàng. Nói xong hắn rút dây phone ra, đồng thời tăng âm lượng.
Sau đó là từ trong xe ngựa truyền ra những tiếng cười cực kỳ sảng khoái.