Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 100: Thời Gian Trật Tự Thần Văn
Trong gốc phòng của khu vực chính điện.
"Phù...nguy hiểm thật, nếu không phải lúc nãy nhanh chân chạy trốn, chỉ sợ là Sinh Mệnh Giới Tuyến của chúng ta sẽ bị cắt đứt."
Một chấp sự tham gia khảo hạch đoàn chiến thở phào một hơi nhẹ nhỏm, có biểu hiện của người sống sót sau t·ai n·ạn.
Ngay vừa rồi, khi Tà Niệm Lão Giả tung ra một thức võ hồn tuyệt kỹ, mặc dù đã bị Tử Lăng Thần Thiết tiêu hao chín thành, nhưng những người ở đây đều có thể cảm giác được uy lực phát ra đủ để tiễn bọn họ ra khỏi Bách Tông Lĩnh.
May mắn, vào thời khắc mấu chốt, hai vị chủ soái đã kịp thời thi triển tuyệt học, ngắt đi một nhịp dẫn động khí lực của Tà Niệm Lão Giả, nhờ đó mà những võ giả chỉ có thực lực Thông Huyền cảnh mới kịp thời chạy trốn.
"Cao thủ quyết đấu, hơn thua nhau một nhịp thật sự sẽ đem đến kết quả khác biệt, thậm chí là sinh tử."
Một con yêu thú đầu như hổ, có ba sừng tê giác, miệng phun nhân ngôn, nói.
Những người, thú còn lại nghe được lời này, bất giác gật đầu, tỏ ý đồng tình với quan điểm của đối phương, đồng thời, trong lòng dâng lên một cổ thán phục với hai vị chủ soái.
Ngay từ đầu, ngoại trừ những người trong Võ viện là có sự tiếp xúc với các chủ soái, vì vậy mà có phần tin tưởng về bản lĩnh của người dẫn đội.
Còn về phần yêu thú trong Thần Thụ Lâm, rất ít ai hiểu rõ nhóm cao tầng trong Võ viện, cho nên, khi nghe được mình sẽ được dẫn dắt bởi người khác không quen biết, thì tất nhiên sẽ có phần nghi ngờ.
Đặc biệt là khi chủ soái lại là những vị tiểu sư, những thiếu niên chỉ mới mười tám tuổi, không hơn, không kém.
"Xem ra nhóm cao tầng trong Võ viện được chọn làm chủ soái, hoàn toàn không phải là nhờ quan hệ với Huyền Chủ đại nhân."
Nhiều yêu thú có mặt trong phòng âm thầm đánh giá.
Rất hiển nhiên, qua trận chiến vừa rồi, bọn hắn đã phần nào tin tưởng sâu hơn vào thủ lĩnh của mình.
Đổi lại là người khác, chỉ biết dùng man lực thì đã sớm lao vào ăn thua đủ với Tà Niệm Lão Giả, nhân lúc đối phương bị suy yếu, tấn công dồn dập, phá hủy Liên Kết Hỗn Mang.
Những người được phong soái có thực lực mạnh mẽ, nhưng không tự phụ, từ đầu đến cuối đều nhìn theo đồng đội, hỗ trợ lẫn nhau, biết tiến, biết lùi, không tham lợi nhỏ, hai chữ thống soái, tuyệt đối không phải là hư danh.
...
Ở một bên khác,
Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong dẫn theo Giang Thừa Phong đi vào một không gian thông đạo nằm ở tầng tám của Hoàng Kim Cổ Điện.
Đây chính là nơi mà Tinh Không Phong Linh trên người Giang Thừa Phong lay động, phát hiện ra nguồn lực bất thường.
Bên trong thông đạo, không gian như ở thể lỏng, người bước vào giống như đang đi bộ dưới mặt nước, sức ép tác động lên cơ thể là rất lớn.
Xung quanh nơi này hiện lên từng nếp gấp không gian có đầy đủ nhiều loại màu sắc, hoàn toàn trái ngược với hư vô, hay không gian trong tưởng tượng của nhiều người, chỉ toàn một màu đen kịt.
Chính giữa trung tâm thông đạo là tám chiếc Tử Kim Thần Trụ to lớn hơn cả, đang phát ra lôi điện chi dẫn, Thời Gian Trật Tự Thần Văn luân chuyển từ từ xoay vòng xung quanh.
"Người tạo ra nơi này có tạo nghê trên thời gian chi đạo rất cao."
Đặng Phi Long nhìn xung quanh một vòng, cảm khái nói ra.
Nguyễn Thanh Phong gật gù tán thành, đôi mắt không rời, chằm chằm vào tám chiếc trụ to lớn trước mặt.
Hắn có thể cảm giác được, Thời Gian Trật Tự Thần Văn nhìn như chậm chạp kia, thực tế đang di chuyển rất nhanh, đến mức mà Huyết Luân Nhãn thời điểm hiện tại không thể nào theo kịp, cho nên suy nghĩ mới phán định là đang đứng yên.
Một khi có người chạm vào những Thần Văn cổ quái trên kia, thọ nguyên nhất định sẽ tan vào tuế nguyệt, sinh cơ chấm dứt chỉ trong một tích tắc.
Hơn nữa, lực lượng phát ra từ Tàn Tích Hỗn Mang cũng đang cung cấp thêm sức mạnh cho các Tử Kim Thần Trụ.
Nếu sơ ý chạm phải, cho dù là Thánh cảnh cường giả cũng sẽ lập tức tiêu biến.
"Tám trụ này chắc hẳn là mắt xích tối quan trọng của trận pháp, giờ thì phải tìm cách xử lý thứ này mới được."
Đặng Phi Long có chút bất đắc dĩ.
Trọng lần dò xét này, biến cố đã xảy ra.
Ban đầu, Nguyễn Thanh Phong chỉ dò xét được người bị giam giữ hẳn là một vị Thần cảnh bình thường.
Nếu chỉ là Trật Tự Thần Văn thông thường, Nguyễn Thanh Phong tự tin bản thân mình có thể nghĩ ra cách hóa giải.
Tuy nhiên, người bị giam cầm thân phận không thấp, hơn nữa lực lượng giam cầm lại liên quan đến chí cao Thần Đạo, Thời Không Trật Tự Thần Văn, điều này làm mọi người có chút trở tay không kịp.
Không một ai có thể tưởng tượng được, Bách Tông Lĩnh chỉ là nơi dành cho những người tu luyện ở trình độ Thông Huyền cảnh, Thiên Võ cảnh mà thôi, vậy mà lại có thể xuất hiện Thần Đạo chí cường, còn có Thần Đạo chí cao đại đạo.
Thật sự là quá kỳ lạ!
Trật Tự Thần Văn là do những cường giả đạt đến trình độ Thần cảnh chí cao để lại, đối với những người chỉ ở cấp độ Ngũ Huyền Môn, còn chưa nhập thánh như nhóm cao tầng của Võ viện thì đây là một bài toán quá cao cấp, không thể đưa ra lời giải.
Thời không chi đạo được xem là một trong những chí cao Thần Đạo của thế gian, do đó, đừng nói là Ngũ Huyền Môn yếu đuối, cho dù là Thần trong Thần cũng chưa chắc có thể tìm hiểu được Thời Gian Trật Tự Thần Văn.
Giang Thừa Phong đứng ở một bên, gương mặt tò mò, ánh mắt mở to, liếc qua lại, hắn hoàn toàn không nhìn thấy được bất cứ thứ gì trên tám chiếc trụ màu tím kia.
Tuy nhiên, khi nghe được âm thanh bất đắc dĩ phát ra từ Phi Long thống soái khiến Giang Thừa Phong không khỏi thắc mắc.
"Hai vị ca ca, nơi này có gì đặc biệt sao?"
Giang Thừa Phong nhìn Nguyễn Thanh Phong cùng Đặng Phi Long một lượt, quay qua, quay lại hỏi.
"Lấy trình độ của ngươi hiện tại thì không thể nhìn ra điểm đặc biệt của nơi này được.
Tốt nhất vẫn là nên đứng yên một chỗ quan sát, đừng đi lung tung, nếu không sẽ gặp họa."
Nguyễn Thanh Phong đưa tay xoa đầu tiểu tử bên cạnh, nhẹ giọng nhắc nhở, đồng thời, trong lòng suy nghĩ đối pháp.
Cổ Ngữ lực lượng kết hợp Huyền khí mặc dù rất đặc biệt, nhưng chung quy thực lực của bản thân là quá yếu, chưa thể vận dụng hết được.
Dùng Cổ Ngữ kết hợp Huyền Khí, muốn hóa giải Thời Gian Trật Tự Thần Văn trên kim trụ, không biết phải đến tháng năm nào.
Điều tương tự cũng xảy ra với Triền khí, Triền khí mạnh là rất mạnh, tuy nhiên mỗi người chỉ có thể ngưng tụ một lượng giới hạn tùy theo trình độ cá nhân, dùng hết mới ngưng tiếp được.
Chợt, Nguyễn Thanh Phong cùng Đặng Phi Long đưa mắt nhìn nhau, dường như nghĩ tới một điều gì đó.
"Ha ha, đúng vậy ngươi có nghĩ giống như ta sao?"
Nguyễn Thanh Phong ha ha cười lớn, hắn đã tìm ra cách giải quyết.
Đặng Phi Long nhìn thấy đồng bạn mình vui vẻ cũng hiểu ý nở nụ cười.
Trật Tự Thần Văn đúng là rất mạnh, rất khó giải quyết, nhưng mà trên người của những người tham gia khảo hạch lần này còn có thứ lực lượng khó giải quyết hơn rất nhiều.
Cả hai thống soái không hẹn mà gặp, hướng sự chú ý dến sợi chỉ trong tay của mình.
Sinh Mệnh Giới Tuyến!
Một sợi chỉ mảnh chứa Sinh Mệnh Chi Tức, hơn nữa còn thể hấp thụ lực lượng từ Tàn Tích Hỗn Mang để hồi phục.
Mỗi khi Sinh Mệnh Chi Tức bị khô kiệt thì người đeo Sinh Mệnh Giới Tuyến sẽ bị trục xuất ra khỏi phạm vi của Tàn Tích Hỗn Mang.
Điều này nói rõ, Sinh Mệnh Chi Tức mang năng lực tự ngừng dòng thời không của mỗi người, đồng thời phân định ranh giới sinh tử cho cá nhân.
Do đó, lực lượng từ dòng thời không luân chuyển trong Sinh Mệnh Giới Tuyến chắc chắn ở một trình độ cao hơn Tàn Tích Hỗn Mang, vì vậy mới có thể dễ dàng phán xét, can thiệp sâu vào khu vực Bách Tông Lĩnh như vậy.
Chỉ cần tận dụng được nguồn lực mạnh mẽ có trong Sinh Mệnh Giới Tuyến, đến lúc đó, tám thanh Tử Kim Thần Trụ ở đây sẽ không còn là vấn đề.
Tuy nhiên, sử dụng lực lượng từ Sinh Mệnh Giới Tuyến thì tất nhiên phải cần trả giá bằng Sinh Mệnh Chi Tức.
Hiện tại, trong thời điểm này, chỉ có hai người là Nguyễn Thanh Phong cùng Đặng Phi Long là có thể vận dụng nhiều loại năng lực đặc thù như Huyền khí, Cổ Ngữ, Triền khí để phát động Sinh Mệnh Giới Tuyến mà thôi.
Những thành viên còn lại trong nhóm không đủ Sinh Mệnh Chi Tức, cũng không đủ khả năng phát động lực lượng đặc biệt từ Sinh Mệnh Giới Tuyến.
Dù sao, trong tất cả những người tham gia khảo hạch lần này, ngoại trừ nhóm cao tầng Võ viện thì đến bây giờ, vẫn chưa có ai bước vào Tâm Sinh Lộ, để tìm hiểu Cổ Ngữ Cấm Thư cả.
Không tìm hiểu Cổ Ngữ Cấm Thư đồng nghĩa với khả năng kiểm soát, khả năng điều động các loại lực lượng đặc biệt còn rất yếu.
"Ta chỉ có thể kéo dài mười phút, còn người?"
Đặng Phi Long lên tiếng, hỏi dò.
Sinh Mệnh Chi Tức của Đặng Phi Long tối đa chỉ có thể đem đến việc chủ động điều khiển lực lượng từ tám thanh trụ khoảng mười phút, trong thời gian này, những người còn lại phải chiến đấu với trạng thái thiếu mất một soái.
Nếu trong vòng mười phút điều khiển lực lượng mà không thể phá bỏ Liên Kết Hỗn Mang với Tà Niệm Lão giả thì mọi chuyển sẽ chuyển biến xấu.
Khi thời gian điều khiển kết thúc, Liên Kết Hỗn Mang chưa bị cắt đứt, sẽ sớm được hồi phục, lúc đó thì Sinh Mệnh Chi Tức của Đặng Phi Long đã tuột dốc trầm trọng, không thể hỗ trợ tái chiến.
Nguyễn Thanh Phong sắc mặt trầm xuống một chút, suy nghĩ một hồi, lắc đầu, cảm thán nói: "Ta cũng chỉ điều khiển được trong mười phút."
"Aizz, thật không ngờ, Tà Niệm Lão Giả khi còn sống lại có thân phận cao như vậy, phải dùng đến Trật Tự Thần Văn mới có thể giam cầm hắn."
Nghe được lời này, Đặng Phi Long gật đầu, hắn cũng đồng tình với nhận xét từ Nguyễn Thanh Phong, tinh thần ý chí có chút sa sút.
Tà Niệm Lão Giả là Thần đạo chí cường, vậy mà...
"Không đúng."
Giống như nhận ra điều gì, Nguyễn Thanh Phong cùng Đặng Phi Long nhanh chóng sử dụng Tinh Không Phong Linh, tự tác động lên bản thân.
"Keng...."
"Keng...."
Hai tiếng chuông gió ngân vang khắp vùng không gian yên tĩnh.
"Đây là ý chí chi lực ảnh hưởng đến thời không, là cảm xúc của Tà Niệm Lão Giả dưới kia."
Đặng Phi Long ánh mắt kinh dị, nhìn qua Nguyễn Thanh Phong.
Vừa rồi, một luồng Tinh Thần Tà Niệm đã vô thức xâm nhập vào bên trong tinh thần ý chí của bọn hắn, khiến tâm cảnh trở nên sa sút, hoang mang, mất đi đấu chí.
Nguyễn Thanh Phong cũng nhận ra điều này, vẻ mặt dứt khoát: "Một lát nữa, chờ ta ra hiệu, đến lúc đó ngươi hẳn điều động mắt xích trận pháp, đừng làm quá sớm."
Nói xong, Nguyễn Thanh Phong sử dụng Liễm Tức Thuật, mang theo Giang Thừa Phong rời khỏi, để lại một mình Đặng Phi Long ở lại.