Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 104: Sáu câu thơ Phù Thế, bí ẩn
"Ta cảm nhận được, lực lượng của Tà Niệm Lão Giả cùng Thời Không Trật Tự Thần Văn có phần đồng nguyên.
Tuy Tà Niệm Lão Giả đã bị tà hóa nhưng thời không chi lực trong tà võ hồn có phần giống với nơi này."
Nguyễn Thanh Phong đem những gì cảm nhận được trong trận chiến bên dưới nói lại với Đặng Phi Long.
Lúc trước, trong quá trình giao thủ, Tà Niệm Lão Giả bạo phát ra năng lực thời không vô cùng sống động, chỉ là bởi vì tà hồn quá yếu cho nên không thể vận dụng hết mà thôi.
Hơn nữa, lôi điện hải dương từ đỉnh tháp mái lồng giam phủ xuống cực kỳ giống với thuộc tính lôi điện bán nguyệt đao võ hồn.
Tập hợp tất cả điều trên lại với nhau, e rằng có gì đó bí ẩn trong Hoàng Kim Cổ Điện.
"Ngươi còn nhớ bí ẩn của sự kiện này là gì sao?"
Đặng Phi Long nhìn Thần Lực Quang Cầu đang không ngừng hấp thu Cổ Ngữ Chi Lực từ Huyền Môn, bất chợt lên tiếng.
Nguyễn Thanh Phong ánh mắt đăm chiêu, vẻ mặt có chút mờ mịt, không nói một lời.
Hắn còn nhớ, sư phụ từng nói đây là một bài kiểm tra cuối cùng trước khi khám phá Niệm Huyền Thiên, đồng thời giới thiệu Niệm Huyền Thiên đến với thế gian.
Bản chất Niệm Huyền Thiên là gì thì không ai biết rõ, nhưng nhìn Thần Đạo Chí Tôn bị giam giữ có thể hiểu được nơi này không yên bình.
Thêm nữa, việc sư phụ không nói một lời gì về thời gian diễn ra phần cuối của sự kiện, càng làm mọi người cảm thấy kỳ lạ.
"Tiếng sáo của sư phụ lúc đó..."
Đặng Phi Long nhìn thấy đồng bạn trầm ngâm, đôi mắt đượm buồn nhìn xa xăm.
Nhóm cao tầng trong Võ viện học âm luật là do sư phụ của Đặng Phi Long truyền dạy, có sáo trúc, có hạc cầm, có dương cầm, vĩ cầm, khẩu cầm,...rất nhiều loại nhạc cụ kỳ lạ mà theo như Giang Thừa Phong nói là chưa từng tồn tại, chưa từng nghe qua.
Năm người Đặng Phi Long lúc trước bị sư phụ buộc phải học âm luật, còn dặn dò nghiêm túc, tinh thông âm luật, mới có thể lắng nghe hết những gì mà thế gian muốn truyền tải.
Cách nhanh nhất để trở nên thông tuệ đó là học cách lắng nghe...
Giống như nghĩ đến điều gì, hồi ức của Nguyễn Thanh Phong quay trở về thời điểm lần đầu tiên gặp lại sư phụ sau khi ngài ấy biên soạn xong toàn bộ đạo pháp cho các cảnh giới sau này.
Gió thổi thanh bình, mây như tuyết,
Ráng chiều nhuộm đỏ ánh Tà Dương,
Đàn ai trở về từ Vọng Ngữ,
Đêm buồn mưa xuống Ẩn Sĩ Sơn.
Hồng trần, cõi tạm nghe Phù Thế.
Mới tỉnh ra rằng...ta là ta
.
Phù Thế Khúc!
Bài thơ trên là những câu hát đầu tiên mà âm thanh của Phù Thế Khúc muốn truyền tải, một bản nhạc được mở đầu bằng vài câu thơ kỳ lạ, khó hiểu.
Bây giờ nghĩ đến, bốn câu đầu tiên vừa hay lại giống như tên ba vị trí có Tàn Tích Hỗn Mang được chia làm cứ điểm cho mỗi quân đoàn.
Tà Dương trong tên của Tà Dương Miếu.
Chữ Vọng Ngữ có trong Vọng Ngữ Hồ.
Ẩn Sĩ Sơn thì không cần phải nói nhiều, lấy nguyên tên cứ điểm của Đệ Nhị Quân Đoàn, hoàn toàn không cần phải đề cập.
"Sư phụ nói đến khảo hạch, chỉ sợ là có ẩn ý khác.
Sự kiện hồi cuối có lẽ phải chờ đến khi giải mã được bài thơ mở đầu của Phù Thế Khúc."
Nguyễn Thanh Phong trầm giọng thì thào, tiếng thì thào tuy rất nhỏ, nhưng đủ để đồng bạn của mình nghe được.
Đặng Phi Long đứng ở một bên lẩm bẩm: "Niệm Huyền Thiên, Hư Cực Niệm....Hư Cực Niệm..."
Sư phụ bọn hắn từ trước đến nay luôn tin tưởng vào thực tại, không bao giờ nhắc đến chuyện tương lai xa vời.
Theo lý thuyết, lấy tính cách của sư phụ thì ngài ấy tuyệt đối sẽ không truyền dạy kiến thức cho nhóm cao tầng trong Võ viện một cách cấp tiến như vậy.
Thay vào đó, sư phụ nhất định khuyến khích mọi người tự khám phá Niệm Huyền Thiên, tự tìm hiểu thông tin về thế giới này, về các cảnh giới võ đạo sau này.
Mọi chuyện chỉ thay đổi sau khi Phù Thế Khúc được ngân lên cũng trùng với ngày mà Ngọc Chúc gia gia cùng hai vị Huyết Vô Tâm, Lý Tiêu Dao tiền bối đột phá Đệ Ngũ Huyền Môn.
"Trở về thôi, chúng ta phải về tìm bí ẩn trong Tà Dương Miếu."
Nguyễn Thanh Phong thúc giục, âm thanh mang theo sự bồn chồn.
Tất cả cao tầng trong Võ viện từng được đọc qua rất nhiều tri thức cao cấp mà cho dù là Thần cảnh cường giả đều không thể tiếp xúc được.
Khi đó, mọi người chỉ đọc để ôm mục đích mở mang tầm mắt có lợi ích lớn cho con đường sau này.
Dù sao, lượng kiến thức cấp độ vạn cổ chi bí thật sự là quá nhiều, với đẳng cấp hiện tại thì đọc vào cũng giống như trẻ con khi đọc truyền thuyết, thần thoại mà thôi, không suy nghĩ quá nhiều.
Hồi tưởng lại một số thông tin trong quá khứ, kết hợp với Thần Lực Quang Cầu trong tay của Đặng Phi Long, Nguyễn Thanh Phong đã phần nào đó suy đoán được một thứ đáng sợ trong đầu.
Đặng Phi Long thu Thần Lực Quang Cầu vào Sinh Mệnh Giới Tuyến, im lặng không nói, tâm trạng bấp bênh, không vui không buồn, từ từ bước ra khỏi khu vực trận pháp mắt xích.
...
"Nguyệt Linh Thảo, Tử Lan Liên, Tịnh Hỏa Hoa, Huyết Mộc Đàm,... thật nhiều à."
Giang Thừa Phong mang theo tâm trạng vui vẻ, hớn hở chạy đi xung quanh thu thập linh dược, trong lòng nở hoa.
Hoàng Kim Cổ Điện thật sự không hổ là nơi chôn xương của Thần linh, chỉ riêng lượng thánh dược có ở một gốc đã có thể mua xuống bốn, năm cái thánh địa.
Thánh dược ở nơi này được trồng một cách tự nhiên, hơn nữa thời gian tồn tại đã rất lâu, tuổi thọ của thánh dược thông thường tuyệt đối không thể nào dài như vậy.
Điều này nói rõ, thế giới chi lực ở Niệm Huyền Thiên là rất khủng bố mới có thể kéo dài tuổi thọ một gốc thánh dược, đồng thời còn sinh ra biến chất.
"Mau đến đây, Thánh Đạo Tinh Quả, thật nhiều Thánh Đạo Tinh Quả à."
Một yêu thú trong nhóm người hét lớn, giọng nói mừng rỡ.
Nghe được tiếng kêu, những người đang đi thu thập tài nguyên khựng lại, quay người, chuyển hướng đến hậu điện.
Hậu điện rộng lớn, mọc lên nhiều cổ thụ phi phàm, lá cây rủ xuống từng giọt thần dịch xen lẫn Hỗn Mang chi khí.
Dãy đất trung tâm của hậu điện là những gò đất nhấp nhô trông giống như mộ phần của những người vô danh, không có bia đá, không có tên gọi.
Ở mỗi gò đất, mọc lên thánh dược nhiều vô kể, đặc trưng trong số đó là một loại quả trong suốt có nhiều màu sắc, hình dạng, giống như tinh thể kết tinh.
Loại quả kỳ lạ kia tỏa ra Thánh Đạo chi khí dày đặc, thánh văn luân chuyển ở bên trong, có lôi điện, có quang cầu, có hỏa đạo, có tinh thần lực, có đạo hồn,...
"Thật sự là Thánh Đạo Tinh Quả, nhìn số lượng ở đây.....lần này chúng ta kiếm bộn rồi, ha ha ha...."
Một vị Võ viện chấp sự không giấu được cảm xúc, mở miệng cười lớn.
Thánh Đạo Tinh Quả là loại đạo quả được mọc lên từ mộ phần của Thánh Hoàng cường giả, chất chứa tất cả kiến thức kết tinh một đời tu luyện.
Tương truyền, chỉ cần ăn một viên Thánh Đạo Tinh Quả rồi từ từ luyện hóa thì con đường thành thánh đã chắc như đinh đóng cột.
Nhưng Thánh Đạo Tinh Quả cực kỳ trân quý, cho dù là siêu cường đạo thống đều không thể lấy ra được mấy viên.
Bên cạnh đó, mộ phần của Thánh Hoàng cường giả càng phải thỏa mãn rất nhiều điều kiện để mọc lên được loại quả vô giá này.
Ở trước mắt mọi người bây giờ, Thánh Đạo Tinh Quả xếp thành hàng dài, số lượng không thể ước đoán, chỉ cần thu hoạch thì điểm tích lũy nhất định được củng cố thêm.
Về phần phục dụng Thánh Đạo Tinh Quả lại không có mấy ai quan tâm.
Dù sao phương pháp tu luyện mọi người đều đã tự tìm ra con đường cho riêng mình, nếu luyện hóa Tinh Quả thì chỉ có thêm một vài phần trải nghiệm cảnh giới mà thôi.
Nguyên vực phương pháp tu luyện đặc thù, không giống với tiền nhân, vì vậy, đối với võ giả ở Nguyên vực, bọn họ chỉ quan tâm trải nghiệm cảnh giới để rèn đúc căn cơ, còn lại không mấy ai quan tâm.
Kiến thức có nhiều hơn nữa, cũng không thể nào nhiều hơn kiến thức của Huyền Chủ đại nhân viết ra được, đây là điều bị cho là Tuyên Cổ bất biến.
"Mọi người cẩn thận một chút, đừng làm xáo trộn mộ phần."
Một Võ viện chấp sự khác chỉ hơi thể hiện biểu cảm, nhẹ giọng nhắc nhở.
Thánh Đạo Tinh Quả là kết tinh một đời tu luyện của Thánh Hoàng cảnh cường giả.
Mà đã là kết tinh một đời tu luyện thì không cần nói cũng biết bên dưới nắm đất nhô lên ở đây là cái gì.
Mỗi viên Thánh Đạo Tinh Quả được trồng bằng một kiếp sống, ẩn chứa những hồi ức của Thánh Đạo Hoàng Giả.
Đây không phải dược viên, đây là một phần, chư thánh chi mộ.
Nguyên vực từng là phàm nhân thế giới, được giáo d·ụ·c kỹ về lễ nghi phép tắc.
Do đó, mọi người ở đây đã đạt thành nhận thức chung, là chỉ lấy phần tài nguyên mọc ra ở phía bên ngoài, không khai quật, đào bới quá sâu mộ phần của người khác.
Đây là sự kính trọng cho n·gười đ·ã k·huất cũng là sự kính trọng đối với cường giả.
"Thánh Hoàng cường giả chung quy là không thể vĩnh sinh, aizz...
Không đến Thần cảnh, mãi mãi là phàm nhân, quả nhiên không sai."
Giang Thừa Phong đi thu hoạch đạo quả cùng linh dược ở phía Tây mộ viên, trong lòng cảm khái.
Thánh giả đã là một phương cường giả, đây là cảnh giới ước mơ của rất nhiều thành viên trong Thánh Địa, chứ đừng nói là Thánh Đạo Chi Đỉnh, Thánh Hoàng cảnh.
Nhìn thấy mộ viên vậy mà mai táng nhiều Thánh Hoàng cường giả như vậy, thật khiến người ta bùi ngùi.
Hơn nữa, đây chỉ mới là phần ngoài của hậu điện mà thôi.
Giang Thừa Phong dám khẳng định, sâu bên trong mộ viên hậu điện, nhất định mai táng rất nhiều tôn thần linh, thậm chí là tồn tại thần cảnh chí cường.
"Thật không biết Niệm Huyền Thiên đến cùng là thế giới gì? Chẳng lẽ là Tuyên Cổ Đại Thế Giới?"
Giang Thừa Phong âm thầm tự vấn.
Tuyên Cổ Đại Thế Giới, theo như truyền thuyết là thế giới có cấp độ sinh mệnh cao nhất, rộng lớn vô biên, một tòa thế giới này có thần linh nhiều vô số, gần như là kẻ thống trị một vùng tinh không rộng lớn.
Tương truyền, Tuyên Cổ Đại Thế Giới là những tòa thế giới tồn tại từ thời đại cực kỳ xa xưa, không thể nào lùi về quá khứ để truy tìm dấu vết, chỉ biết, sinh linh, tử linh, vạn vật ở nơi đây có thực lực vô cùng cường đại.
Tuy nhiên, Giang Thừa Phong lại không biết được, Niệm Huyền Thiên không phải là một thế giới duy nhất mà là tập hợp của vô số vũ trụ.
Tuyên Cổ Đại Thế Giới chỉ giống như hạt bụi trong Niệm Huyền Thiên mà thôi, cho dù là Thần Cảnh Chí Tôn cũng không thể đi hết được một tòa vũ trụ, chứ đừng nói đến việc đi hết Niệm Huyền Thiên.
"Vụt....vụt...."
Đang lúc Giang Thừa Phong đi đến một mộ địa, chuẩn bị thu thập đạo quả cùng linh dược ở đây thì hai ánh chớp xuất hiện bên trong nhẫn trữ vật, cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.
Bên trong trữ vật không gian, một phần cổ thư đang tự lật những trang sách của bản thân.
Giang Thừa Phong nhìn thấy cảnh này, đôi mắt rụt lại, hiện lên vẻ chấn kinh...