Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 108: Hấp thu Tinh Quả, suy đoán
"Chuyện gì xảy ra?"
Giang Thừa Phong đưa thần thức chìm vào không gian giới chỉ, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Chỉ thấy bên trong giới chỉ, một phần cổ thư vàng ố đã ngả màu thời gian đang tỏa ra quang mang, đồng thời tự lật những trang sách của bản thân.
Cổ thư này không gì khác, đây chính là cổ thư mà sư phụ của Kiếm Huyền Phong đời trước tặng cho, là nguyên nhân chủ yếu giúp bản thân trọng sinh đến Niệm Huyền Thiên.
Bây giờ, cổ thư phát sáng đồng thời có dấu hiệu bị mất kiểm soát, đây là chuyện rất kỳ lạ.
Tinh thần lực thánh giả từ trước đến nay có khả năng vận dụng thánh lực một cách bài bản, vì vậy truyền thừa mà hắn để lại tự nhiên cũng thuận lý thành chương trở thành một vật phẩm có độ ổn định cao, không nên bị mất kiểm soát mới phải.
Hơn thế nữa, dựa theo cảm giác đặc biệt của huynh trưởng Giang Thừa Vân thì người viết ra cổ thư truyền thừa này tuyệt đối không phải là loại thánh giả bình thường, tuyệt đối phải là thánh trong thánh, thậm chí có thể là Bán Thần.
"Chẳng lẻ...."
Giang Thừa Phong giống như nghĩ đến chuyện gì, tiếp đó liền lấy ra cổ thư đặt giữa không trung.
"Phạch....phạch...."
Cổ thư vừa thoát ra khỏi không gian giới chỉ như hóa thành cánh chim đập nhẹ, bay đến một mộ phần nằm tại khoảng giữa hậu điện thì dừng lại.
Giang Thừa Phong trầm ngâm một hồi, quyết định đi theo cổ thư đến quan sát.
Mộ phần mà cổ thư bay đến không khác gì so với những nắm đất xung quanh, không có tên, không có tuổi, không có bia đá, chỉ có một phần đất nhô lên, trông cực kỳ bình thường.
Điều khác biệt đến từ Thánh Đạo Tinh Quả mọc lên bên trên lại mang theo một tia thần lực.
Không hề nghi ngờ, chủ nhân mộ phần này khi còn sống, khoảng cách đặt chân thần đạo cũng chỉ cách một bước ngắn, có thể xưng tụng là bán thần.
"Thật kỳ lạ, Thánh Đạo Tinh Quả theo lý thuyết thì không nên mọc một cách dễ dàng như vậy mới phải."
Giang Thừa Phong nhìn cảnh bảo vật xung quanh như nấm mọc sau mưa, trong lòng bất giác cảm thấy kỳ lạ.
Thánh Đạo Tinh Quả rất trân quý, không chỉ bới vì Thánh Hoàng cường giả hiếm gặp, mà còn là bởi vì, cho dù Thánh Hoàng cường giả ngã xuống, đồng thời đáp ứng đủ điều kiện, thì tỷ lệ mọc lên cũng cực kỳ thấp.
Nói không ngoa, tỷ lệ xuất hiện của Thánh Đạo Tinh Quả trong điều kiện lý tưởng là vạn không được một.
Tuy nhiên, trong Cổ điện, tất cả mộ phần đều có thể mọc lên Tinh Quả, hoàn toàn không có ngoại lệ, thật khiến người khác cảm thấy có chút quỷ dị.
"Vụt...."
Một ánh chớp lóe lên.
Giang Thừa Phong kinh nghi phát hiện, cổ thư đang không ngừng hấp thu Thánh Đạo Tinh Quả trên mộ phần.
"Hưuuu....."
Chỉ trong vài chớp mắt, Thánh Đạo Tinh Quả hoàn toàn bị nuốt chửng, muốn ngăn chặn đã không còn kịp, điều này làm Giang Thừa Phong có chút hốt hoảng, nhưng rất nhanh cũng liền bình tĩnh lại.
Suy nghĩ cẩn thận, Giang Thừa Phong biết, cổ thư hẳn là có một chút liên hệ đồng nguyên với chủ nhân ngôi mộ này.
Nếu không, ngay từ đầu, cổ thư đã sớm hấp thụ những phần Tinh Quả của những mộ phần khác, chứ không cần phải kén cá chọn canh chờ đến mãi bây giờ.
Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán, cổ thư sau khi hấp thụ Thánh Đạo Tinh Quả liền rơi xuống mặt đất, trở về dáng vẻ vốn có ban đầu, không còn tỏa sáng, không còn sức sống bay lượn.
Đem cổ thư nhặt lên, Giang Thừa Phong cẩn thận lật ra quan sát.
So với lúc trước, cổ thư hoàn toàn không có gì khác biệt, vẫn là một bản chép tay cũ kỹ, chỉ là cổ thư đã nhiều thêm vài trang giấy vàng ố, nhưng không có chữ.
"Mọi người, rời khỏi đây thôi."
Đang lúc những người khác còn đang thu hoạch tài nguyên thì một âm thanh vang lên, tất cả đồng thời đưa ánh mắt về phía xa xôi trong hậu điện.
Hai người Nguyễn Thanh Phong cùng Đặng Phi Long chẳng biết từ lúc nào, đã lặng yên không tiếng động xâm nhập vào sâu bên trong Cổ điện để thu thập tài nguyên.
"Hai vị thống soái."
"Thống soái đại nhân."
"Hai vị đại nhân."
"..."
Những thành viên trong quân đoàn lên tiếng chào hỏi.
Hai vị thống lĩnh trẻ tuổi gật đầu, tỏ ý đáp lại, cả hai nhanh chóng hội tụ ánh mắt đến cổ thư trên tay của Giang Thừa Phong.
Cổ thư này, bọn hắn đều biết, đây chính là thứ đã đưa vị tiểu đệ đệ đáng yêu này đến với Niệm Huyền Thiên, là trường hợp duy nhất cho đến thời điểm hiện tại đã từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Về phần những người khác ở Niệm Huyền Thiên, chỉ biết được thông tin về thế giới bên ngoài qua lời kể từ Huyền Chủ đại nhân, cũng chính là sư phụ của hai người Nguyễn Thanh Phong.
Giang Thừa Phong nhìn thấy hai vị ca ca nhìn chằm chằm bản thân, có chút khó hiểu.
Từ trước đến nay, hai vị tiểu sư đều rất nuông chiều tên tiểu đệ này, cho dù biết được quá khứ của người sau cũng chưa từng thay đổi thái độ, việc bị nhìn với ánh mắt như vậy là chưa từng xảy ra.
Nguyễn Thanh Phong từ từ bước đến, nhẹ giọng truyền âm: "Việc vừa rồi, khoan nói với người khác, trước tiên, đưa cổ thư cho ta."
Nói rồi, Nguyễn Thanh Phong mỉm cười, tự nhiên cầm lấy bản cổ thư ghi chép truyền thừa trên tay Giang Thừa Phong, động tác mây trôi nước chảy, không thể nhìn ra điểm bất thường.
Giang Thừa Phong gật đầu, không nói thêm bất cứ điều gì.
Hắn biết, Thanh Phong ca ca làm như vậy chắc chắn có thâm ý khác, tuyệt đối không phải là loại tham lam một cái bán thần cấp độ truyền thừa.
Phải biết, bên ngoài hậu điện có rất nhiều Thánh Đạo Tinh Quả, vậy thì bên trong hậu điện tuyệt đối phải có Thần đạo truyền thừa, thậm chí không phải là bình thường Thần đạo mà còn phải là Thần trong thần.
Hai vị tiểu sư trước mặt vừa đi từ hậu điện ra, điều này nói rõ bọn họ đã thu thập rất nhiều tài nguyên, truyền thừa, có nhiều truyền thừa cường đại như vậy thì chẳng có lý do gì phải tham luyến một cái Bán Thần cấp cả.
Lý do duy nhất khiến cả hai vị tiểu sư muốn lấy đi bản cổ thư, chắc chắn phải liên quan đến việc cổ thư hấp thu Thánh Đạo Tinh Quả vừa rồi.
Giang Thừa Phong rất tò mò, muốn biết chuyện gì xảy ra, nhưng, đã hai người kia không nói thì hắn cũng không tiện hỏi thêm, nhưng đôi mắt của hai người đã xác nhận cho Giang Thừa Phong, bọn họ biết gì đó.
"Thống lĩnh, chúng ta còn chưa thu thập xong à, ở đây có nhiều tài nguyên như vậy, nhất định có thể giúp quân đoàn chúng ta dẫn đầu."
"Đúng vậy, thống lĩnh, chi bằng cho chúng ta thêm một ít thời gian để thu thập hết Đạo Quả nha."
"..."
Những thành viên trong quân đoàn lên tiếng dò hỏi.
Xung quanh còn rất nhiều tài nguyên chưa kịp thu thập, mà trong đó toàn là tài nguyên cấp cao, chỉ cần gom hết đi, bọn họ tự tin, Đệ Tam Quân Đoàn có thể ngồi vững thượng tọa.
Đặng Phi Long có chút mất kiên nhẫn, trầm giọng nhắc nhở: "Xem Sinh Mệnh Giới Tuyến."
Mọi người khi nghe được lời này, liền đưa thần thức chìm vào bên trong sợi chỉ đỏ trên tay mình.
"Cái này..."
Chỉ một lần quan sát, tất cả thành viên mở to mắt, há mồm kinh ngạc, bộ dạng trông có chút thất thố.
Điểm tích lũy của Đệ Tam Quân Đoàn nhiều đến mức cho dù có dọn sạch tà niệm ở Bách Tông Lĩnh đều không thể nào đạt đến được.
Hiển nhiên, Tử Lăng Thần Thiết cùng những món bảo vật bên trong Cổ điện đã thay đổi toàn bộ cách cục sự kiện đoàn chiến.
"Chuyện này..."
"Hai vị thống lĩnh, theo ý của tại hạ, ta cho rằng Cổ điện này không phải là duy nhất.
Nói không chắc, hai quân đoàn còn lại cũng có thể tìm ra được bảo điện giống như chúng ta."
Yêu thú đầu hổ có sừng trâu tên là Ngưu Miên nói ra lo lắng của mình.
Mặc dù chỉ cần một lần thám hiểm Cổ điện liền đem đến rất nhiều điểm tích lũy, nhưng, không ai dám chắc Cổ điện là độc nhất vô nhị, nếu hai quân đoàn còn lại cũng tìm thấy nơi tương tự thì ưu thế bây giờ sẽ không còn.
Nghe được lời này, nhiều người tỏ ý đồng tình: "Đúng nha hai vị thống lĩnh, thịt muỗi cũng là thịt, ta nghĩ chúng ta vẫn nên thu thập hết tài nguyên ở nơi này, rồi mới đi tìm địa điểm khác."
Hai người Đặng Phi Long có chú trầm mặc, không nói quá nhiều lời, cũng không biết đang suy nghĩ gì, cho đến lúc này, chỉ có hai người bọn họ biết điểm tích lũy không phải là tất cả.
Theo ghi chép kiến thức từ sư phụ của hai người, một nơi như Bách Tông Lĩnh rất khó để xuất hiện những tài nguyên cao cấp có liên quan đến Thần đạo, thậm chí, ngay cả Thánh đạo cũng là chuyện rất hiếm có.
Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong rất hy vọng bản thân mình đoán sai, bọn hắn hy vọng giống như Hoàng Kim Cổ Điện loại này bảo tàng là trường hợp hiếm có tại Bách Tông Lĩnh.
Hai người tuyệt đối không phải là loại ích kỷ, chỉ muốn bản thân là đỉnh kim tự tháp, vượt trội hơn người khác.
Nếu người khác cũng cố gắng như mình, thiên tư cao hơn mình, thì dựa vào cái gì mình lại hy vọng người khác yếu kém hơn mình?
Bọn hắn đã quyết định, nếu mọi việc suôn sẻ, thì sau khi kết thúc sự kiện sẽ chia đều tài nguyên trong Hoàng Kim Cổ Điện cho Võ viện, dù sao tài nguyên ở nơi đây là quá nhiều.
Nhiều đến mức, thật sự rất khó để diễn tả bằng lời, nhưng theo như ghi chép của sư phụ, thì lượng tài nguyên ở đây đủ để so sánh với một phương Tuyên Cổ Đại Thế Giới, thậm chí là còn vượt trội hơn.
Nguyên nhân khiến cả hai mong rằng Hoàng Kim Cổ Điện là trường hợp hiếm gặp, bởi vì, nếu như xuất hiện nhiều bảo tàng giống với Hoàng Kim Cổ Điện thì đây căn bản không giống như một sự kiện giao lưu bình thường.
Mà đây giống như là...
Suy nghĩ đến đây, hai người Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong lại không dám hướng về phía trước suy nghĩ, bọn hắn rất mong, đây chỉ là suy đoán vớ vẩn.
Nguyễn Thanh Phong truyền âm đến đại sư huynh Đặng Phi Long của mình: "Chúng ta phải tin tưởng sư phụ, sư phụ thương chúng ta nhất, tuyệt đối sẽ không tổn thương đến chúng ta."
Đặng Phi Long không tiếp tục nhìn cổ thư trên tay Nguyễn Thanh Phong, gật đầu đồng ý, bọn hắn chưa từng mất niềm tin vào sư phụ mình.
Đặng Phi Long không nhìn lượng lớn Thánh Đạo Tinh Quả còn chưa bị thu hoạch xung quanh, ra hiệu nói: "Ai muốn ở lại thì có thể ở lại, ta cùng Thanh Phong thống lĩnh phải trở về Tà Dương Miếu."
Nói xong, Đặng Phi Long ném cho mỗi người một chiếc nhẫn, đây là nhẫn không gian do chính sư phụ Huyền Chủ của hắn tạo ra, không gian bên trong rộng lớn thậm chí có thể chứa cả một đại dương rộng lớn.
Các thành viên Đệ Tam Quân Đoàn tiếp nhận nhẫn không gian, dò xét một hồi liền trở nên vui vẻ.
Giang Thừa Phong dò xét tài nguyên bên trong chiếc nhẫn, đôi mắt cũng hiện lên vẻ chấn kinh, tặc lưỡi, lầm bầm: "Chẳng trách, hai vị tiểu sư lại chướng mắt lượng tài nguyên còn lại ở Bách Tông Lĩnh."
Trong nhẫn không gian, đó là một lượng lớn tài nguyên mà đến cả Thánh Địa cũng phải thèm nhỏ dãi.
Không, cho dù là Chí Thần Đạo Thống đều phải thèm nhỏ dãi.
Trong một khoảnh khắc, Giang Thừa Phong đã suy nghĩ, Hoàng Kim Cổ Điện chính là bảo tàng duy nhất ở Bách Tông Lĩnh, không thể xuất hiện cái thứ hai.
Cũng không trách được Giang Thừa Phong tầm mắt hạn hẹp, dù sao lượng tài nguyên là quá khủng kh·iếp, mặc cho bất cứ ai, nếu đã từng tiếp xức với thế giới bên ngoài đều sẽ nghĩ như vậy cho dù là Thần cảnh đi chăng nữa.
Tuy nhiên, tất cả chỉ là suy đoán, linh cảm Giang Thừa Phong mách bảo, lần này hắn lại tiếp tục sai, Niệm Huyền Thiên không thể dùng lẻ thường đến ước đoán.