Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 112: Qua sông, biến cố
"Cái này, sao có thể?"
Lý Tiêu Dao cùng Phan Ngọc Lâm đồng thanh kinh ngạc.
Ngay vừa rồi, cả hai người đưa linh thức vào Sinh Mệnh Giới Tuyến, muốn lần nữa kiểm tra bản đồ tại cực Bắc chi địa, kết quả vô tình khiến người ta không khỏi bất ngờ.
Chỉ thấy, điểm tích lũy của Đệ Tam Quân Đoàn đang không ngừng thay đổi một cách đều đặn.
Điều khiến cả hai người Lý Tiêu Dao ngạc nhiên là điểm tích lũy của Đệ Tam Quân Đoàn lại thay đổi theo chiều hướng giảm dần, cứ cách vài phút sẽ giảm liền mấy vạn.
Lý do duy nhất khiến điểm tích lũy bị trừ chỉ có thể là do quân đoàn có thành viên bị loại khỏi Bách Tông Lĩnh.
Càng kỳ quái hơn nữa là Đệ Tam Quân Đoàn mặc dù bị giảm điểm, nhưng hai quân đoàn còn lại không hề được tăng điểm tích lũy tương ứng, chứng tỏ, Đệ Tam Quân Đoàn cũng không phải là bị người khác đánh bại.
Phan Ngọc Lâm nhanh chóng đưa ra phán đoán: "Xem ra Đệ Tam Quân Đoàn xảy ra chuyện, chỉ là không biết, bọn họ gặp phải chuyện gì, đến mức thiệt hại lớn như vậy mà lại không thể sử dụng chuộc mạng."
Theo Phan Ngọc Lâm, Đệ Tam Quân Đoàn liên tục mất người chỉ có thể là do gặp phải chí cường tà niệm, hoặc là nguy hiểm không biết ở khu vực bên ngoài căn cứ Tàn Tích Hỗn Mang, khiến đối phương trở tay không kịp.
Nếu không, những người kia tuyệt đối sẽ không tiếc điểm tích lũy để chuộc mạng.
Dù sao, không ai biết phần cuối của sự kiện là gì, cho nên, việc tổn thất người ở thời điểm hiện tại là một mất mát rất lớn.
Lý Tiêu Dao trầm mặc không nói, hắn biết, Huyết Vô Tâm đã sớm trở về phương Đông, đó là cứ điểm của Đệ Tam Quân Đoàn, là sân nhà của đối phương, cho nên, không thể có chuyện Đệ Tam Quân Đoàn bị g·iết đến thể sử dụng chuộc mạng được.
"Bảo tàng đúng là không dễ thu thập nha". Phan Ngọc Lâm thở dài bất đắc dĩ.
Lý Tiêu Dao nghe được lời này, có chút tò mò hỏi: "Ồ, khó thu thập sao?"
Ngay từ đầu, Lý Tiêu Dao cũng có vài nghi vấn, Phan Ngọc Lâm đến nơi này từ hơn mấy giờ trước, nhưng lại không hề thu thập tài nguyên dưới sông, thật khiến người ta không hiểu.
Phải biết, những thành viên còn lại, sở dĩ không thể đi vào con sông này là do thiếu hiểu biết về Cổ Ngữ.
Về phần Phan Ngọc Lâm, nàng không chỉ là Huyền giả cao cấp mà còn có hiểu biết rất sâu về Cổ Ngữ, là một trong những người từng được đọc hết Cổ Ngữ Cấm Thư.
Cho nên, nếu Phan Ngọc Lâm không xuống sông thu thập tài nguyên, e là có nguyên nhân khác.
Phan Ngọc Lâm lắc đầu, không dám chắc, giải thích: "Ta không dám chắc tà niệm ở nơi này có mạnh hay không, vì ngay cả bản thân ta cũng chưa gặp, có điều, nơi này thật sự là rất kỳ quái."
"Dòng sông này nhìn rất ngắn, rất yên bình, nhưng một khi đặt chân vào bên trong, giống như khiến con người rơi vào một vùng thiên địa khác."
"Những thành viên không có Tinh Không Phong Linh rất dễ dàng bị mất đi phương hướng, rơi vào r·ối l·oạn."
"Thêm nữa, cho dù là có Tinh Không Phong Linh, nếu không có Cổ Ngữ chi lực kết hợp thì cuối cùng cũng bị một cơn gió mạnh đẩy ngược về."
"Giờ nghe đến cái tên Diệt Thế Phong bình nguyên, thật sự là không hổ danh là diệt thế chi phong..."
Nói đến đây, Phan Ngọc Lâm có chút dừng lại, giống như nghĩ thông suốt, lắc đầu, nói: "Dòng sông này rất tà mị, thậm chí có thể mê hoặc xuyên qua Tinh Không Phong Linh."
Lý Tiêu Dao gật đầu, một nơi mà tiên sinh chú thích có thể nguy hiểm đến tính mạng thì tất nhiên với trình độ Ngũ Huyền Môn hiện tại của bọn hắn, thì việc Tinh Không Phong Linh b·ị đ·ánh xuyên là chuyện không khó để giải thích.
"Để ta thử một chút."
Lý Tiêu Dao chuyển sự chú ý đến màn sương bên kia bờ.
"Ta đi cùng tiền bối."
Phan Ngọc Lâm mở to đôi mắt mong chờ, một bộ dáng không kịp chờ đợi.
Lúc trước, nàng muốn vượt qua bờ bên kia, nhưng lo ngại sẽ lạc mất đồng đội cho nên một mực không dám buông tay đánh cược.
Bây giờ gặp được người có cùng trình độ, lại có cùng ý tưởng, hoàn toàn không có lý do để bỏ qua.
Qua một hồi dò xét, hai người Lý Tiêu Dao cùng Phan Ngọc Lâm quay về một khúc sông có khoảng cách hai bờ là mười mét.
Đúng như lời Phan Ngọc Lâm từng nói, khi cả hai đặt chân vào thủy giới thần hà liền cảm giác được bản thân bị đưa đến một thế giới khác.
Dòng sông tựa như hải dương mênh mông, không bờ không bến kéo dài vô tận.
Phía trên mặt nước là từng cơn gió thổi nhẹ, nhưng mang theo lực lượng kỳ lạ, dễ dàng xuyên qua lớp hộ thể Huyền lực của người muốn vượt sông.
Quỹ đạo khinh phong như từng vòng bán nguyệt uốn lượn, trong gió đôi khi còn mang theo tiếng thì thầm, có oán giận, có u buồn, có sự không cam lòng,... bên cạnh đó là vô số cảm xúc tiêu cực khác.
Vô số ý nghĩ tà ác xuất hiện muốn xâm chiếm tâm trí Lý Tiêu Dao cùng Phan Ngọc Lâm, khiến cả hai có chút chịu không được.
Nửa giờ sau, hộ thể Huyền lực của hai người cuối cùng bị bào mòn, Cổ Ngữ chi lực có dấu hiệu mất kiểm soát.
"Phải quay lại, tiếp tục đi về phía trước kết quả chỉ còn đường bị loại khỏi sự kiện lần này."
Lý Tiêu Dao nhìn về phía Phan Ngọc Lâm, dẫn đầu tử bỏ, người sau đồng thuận gật đầu.
Lần nữa trở về bờ, Phan Ngọc Lâm nói ra suy nghĩ của mình: "Tiền bối có nghĩ rằng Đệ Tam Quân Đoàn bị loại là do cố chấp vượt qua con sông này không?"
Con sông được xem là biên giới của Diệt Thế Phong bình nguyên rất dài, có vô số cách để đến được nơi này.
Đệ Tam Quân Đoàn nằm ở hướng Đông của Bách Tông Lĩnh, chỉ cần đi ngược lên trên thì hoàn toàn có thể tiếp cận với bình nguyên phương Bắc.
Trải qua chuyện vừa rồi, Phan Ngọc Lâm đã nhận ra, muốn vượt qua bờ bên kia là không thể nào, e rằng phải sử dụng Hoàng Kim Thần Kiều xa xôi kia mới đi qua được.
Vì vậy mà nàng có lý do để nghi ngờ việc Đệ Tam Quân Đoàn bị mất người là do cố chấp vượt sông, ý đồ muốn chiếm trước tiên cơ nhưng cuối cùng tự mình hại mình.
Lý Tiêu Dao lắc đầu phủ nhận, nói: "Ta nghĩ khả năng này là không cao..."
Kế đến, Lý Tiêu Dao bắt đầu giải thích suy đoán của mình, đồng thời cũng kể ra sự bất thường trong nội bộ của Đệ Tam Quân Đoàn lúc đó.
Hơn nữa, Lý Tiêu Dao cũng không quên nhắc nhở Phan Ngọc Lâm về tính cách những thành viên chủ chốt bên phe đối thủ, người sau nghe được cũng bắt đầu suy xét lại.
Những thống soái tham gia đoàn chiến cũng xem như là đồng môn, đã cùng nhau tu luyện, tiếp xúc lẫn nhau nhiều năm, có độ am hiểu nhất định.
Mọi người có xuất thân từng là giang hồ nghĩa hiệp, nhưng lại không phải là loại thiếu đi sự thông minh tỉnh táo, chỉ biết dùng cơ bắp cậy mạnh.
Lấy tính cách của các thống soái trong Đệ Tam Quân Đoàn chắc chắn sẽ không làm những việc lỗ mãng, thiếu suy nghĩ.
Cho nên khi nghe lời giải thích của Lý Tiêu Dao, Phan Ngọc Lâm rất khó hiểu, đến cùng là nguyên nhân gì lại khiến những người bằng hữu thân thiết xích mích lẫn nhau.
"Ngọc Lâm thống soái, ngươi nghe ta nói sao?"
"Tiêu Dao thống soái, các ngươi đang ở đâu à?"
"..."
Đang lúc hai người Lý Tiêu Dao cùng Phan Ngọc Lâm đang trầm mặc thì hàng loạt âm thanh kêu gọi truyền đến.
Từ đằng xa, những thống soái còn lại trong Đệ Nhất Quân Đoàn dẫn theo nhóm của mình dần dần xuất hiện, trên gương mặt của mỗi người lúc này đều mang theo vẻ mặt bất an, lo lắng.
Nhìn thấy một màn này hai người Lý Tiêu Dao, Phan Ngọc Lâm có chút khó hiểu.
"Nha, mọi người đều đến cực Bắc chi địa à? Có chuyện gì sao?"
Phan Ngọc Lâm mở lời hỏi thăm.
Cực Bắc chi địa tài nguyên rất nhiều, nhưng không cách nào thu thập được, chẳng lẽ là những thành viên trong nhóm truyền tin cho toàn bộ thống soái đến đây trợ giúp?
Chỉ là nhìn quân số hiện tại, Phan Ngọc Lâm nhận ra đã thiếu đi mười bốn người.
Tàn Đăng sắc mặt trầm xuống, lên giọng hỏi: "Một tháng này hai người các vị đã đi đâu à?"
"Đã nói sẽ cùng nhau bảo vệ thành viên trong nhóm, làm sao hai người lại đi đánh lẻ như vậy?"
Giọng nói của Tàn Đăng mang theo sự buồn bực, âm vực lộ ra vẻ chất vấn.
Những người còn lại trầm mặc không nói, chờ đợi một lời giải thích từ hai người trước mắt.
Phan Ngọc Lâm cùng Lý Tiêu Dao nghe xong câu hỏi chợt giật mình, đôi mắt hiện lên vẻ kinh dị.
"Cái gì là một tháng? Chúng ta chỉ vừa đi hơn một giờ à?"
Lý Tiêu Dao đồng tử co rụt lại, đưa tay chỉ qua bờ sông đang bị sương mù bao phủ bên kia.
Hắn không hoài nghi lời của những người ở đây.
Nếu tất cả đều đã lên tiếng thì khả năng cao thời gian thật sự đã trôi qua một tháng.
Đến lúc này, hai người Lý Tiêu Dao, Phan Ngọc Lâm lần nữa đưa linh thức chìm vào Sinh Mệnh Giới Tuyến muốn kiểm tra một vài thông tin.
Không ngoài dự đoán, điểm tích lũy của ba quân đoàn đã thay đổi cực lớn so với thời lần cuối cùng hai người kiểm tra là vào khoảng một giờ trước.
Cả hai càng ngạc nhiên hơn nữa là điểm tích lũy của Đệ Tam Quân Đoàn đã rớt mất bảy mươi hai vạn điểm, điều này chứng minh, bảy mươi hai thành viên của đối phương đã bị loại khỏi Bách Tông Lĩnh.
Nói cách khác, Đệ Tam Quân Đoàn chỉ có duy nhất chín thống soái còn sót lại đến thời điểm này.
"Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Các ngươi cùng Đệ Tam Quân Đoàn bạo phát chiến đấu sao?"
Lý Tiêu Dao thúc giục hỏi.
Phan Phi Vân lắc đầu, ánh mắt có chút hoang mang nhìn về bờ bên kia dòng sông: "Điên hết rồi, đều điên hết rồi, Đệ Tam Quân Đoàn xảy ra n·ội c·hiến."
"Đại khái gần một tháng trước, Đệ Tam Quân Đoàn không hiểu vì lý do gì mà ngừng mọi hành động tìm kiếm điểm tích lũy."
"Ban đầu, chúng ta nhất trí cho rằng bọn họ sẽ đi công kích quân đoàn khác hòng chiếm đoạt lợi thế."
"Nhưng dò xét một hồi, từ đầu đến cuối đối phương đều không có động tĩnh, ngay đến cả Đệ Nhị Quân Đoàn đều không gặp phải kẻ địch."
"Không chỉ vậy, điểm tích lũy của Đệ Tam Quân Đoàn còn có dấu hiệu suy giảm, khiến nhiều người không khỏi nghi ngờ."
"Qua một hồi thương nghị, chúng ta quyết định đến phía Đông, nơi đóng giữ của Đệ Tam Quân Đoàn dò xét."
"Nơi đó tà niệm vẫn còn rất nhiều, tài nguyên vẫn còn một mảng lớn chưa được thu thập, điểm tích lũy đầy đất là như vậy, nhưng điểm tích lũy của đối phương lại không có dấu hiệu ngừng suy giảm."
Phan Phi Vân nói đến đây thì hơi dừng một chút, vẻ mặt có chút khó tin, muốn tiếp tục nói tiếp.
Lý Tiêu Dao cùng Phan Ngọc Lâm nghe đến đây, cũng đã phần nào đoán được diễn biến tiếp theo của câu chuyện.
Chỉ là nghe được lời kể từ Phan Phi Vân khiến hai người không khỏi giật mình.
Nếu cả hai đoán không sai, thì Đệ Tam Quân Đoàn thật sự đã xảy ra mâu thuẫn nội bộ, vốn tưởng rằng đây chỉ là mâu thuẫn về quan điểm bình thường.
Bây giờ nghe được lời kể chứng thực, thì rất rõ ràng mâu thuẫn đã lớn đến mức độ không thể dung hòa.
Thật sự rất khó hình dung, với những con người đó thì phải là vấn đề nghiêm trọng đến mức độ nào mới có thể khiến bọn hắn sinh tử đối mặt như vậy?