Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 116: Vũ trụ thần chiến

Chương 116: Vũ trụ thần chiến


Trong vùng không gian độc lập diễn hóa bởi trật tự thần văn, bắt đầu xuất hiện những hình ảnh cổ lão của một dòng thời gian không xác định.

Hai người Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong giống như bị kéo vào một khoảng thời không riêng biệt.

Cả hai trở thành khán giả chờ đợi vở kịch sắp được biểu diễn, khán đài đang đứng là một dòng sông lịch sử, cảm giác tĩnh lặng mà t·ang t·hương.

Qua một lúc sau, thời không dần được ổn định, những hình ảnh cũng dần dần được kết nối với nhau theo từng mắt xích rõ ràng.

"Thủ đoạn thật đáng sợ, niên đại khí tức quá xa xưa, đã qua hơn tỷ tỷ năm lại có thể bảo tồn thần lực đến bây giờ.

Thật sự không biết, người tạo ra những thứ này trình độ thần đạo đã đạt đến bước nào."

Trong lời nói của Đặng Phi Long mang theo vô hạn sự hướng tới.

Thông qua Sinh Mệnh Giới Tuyến, Đặng Phi Long có thể đo được thời gian tồn tại của thần lực quang cầu.

Theo đó, thần lực có thể bảo tồn gần như bất hủ tất nhiên phải là đại nhân vật có thủ đoạn thông thiên.

"Không sai, mặc dù công lao của thế gian đệ nhất thần vật là Tử Lăng Thần Thiết góp phần không nhỏ.

Nhưng có thể vận dụng đến cấp độ này thì đẳng cấp của vị kia thật sự rất xứng đáng với danh xưng Thần Đạo Chí Tôn."

Nguyễn Thanh Phong nghiêm túc gật đầu, thần thái thể hiện sự kính trọng cường giả.

Lúc này, quang cảnh trong thế giới độc lập hiện rõ trước mắt.

Trong một khỏa Vĩnh Hằng Đại Thế Giới vô biên rộng lớn, xung quanh có vô số sinh mệnh cổ tinh, thậm chí Tuyên Cổ Đại Thế Giới cũng chỉ là một tiểu chư hầu.

Ở đó, tinh vực phồn hoa, thánh đạo là cơ bản, thần đạo là căn cơ, thiên kiêu tranh phong náo nhiệt, mỹ nữ bước ra từ tranh, cường giả nhiều như cá diếc sang sông.

Không chỉ là tinh vực, toàn bộ vũ trụ, vô số chủng tộc, có yêu, có nhân, có tà, có ma, có thiên sứ,.. bất cứ đâu đều là một mảnh tu hành thịnh thế.

Tại Vĩnh Hằng Đại Thế Giới trung tâm là một vùng không gian mật cảnh, bên trong mật cảnh không khó để nhận ra những kiến trúc được xây dựng giống như là một phương Cổ Chi Thần Quốc.

Có từng khu vực thành thị, có thần đô rộng lớn, có cung điện khổng lồ thống trị tại thượng thiên.

Sở dĩ có thể nhận ra đây là Thần Quốc bởi vì Thần đạo khí tức tỏa ra từ nơi đây rất cường đại có thể dễ dàng xuyên qua thời gian thần hà truyền đến thực tại.

"Trang phục này...

Khí tức của người đó, chẳng lẽ vị kia chính là người đã tạo ra thần lực quang cầu cùng những thứ này sao?"

Nguyễn Thanh Phong nhìn cảnh tượng trước mắt, trầm giọng kinh ngạc, mở to đôi mắt không thể tin được.

Từ trong thần cung thống ngự cổ quốc, một vị nam tử trung niên quanh thân tỏa ra một cỗ quý khí, dáng vẻ uy nghiêm, gương mặt kiên nghị, từ từ bước ra.

Người này lưng khoác tử kim hoàng bào, trên hoàng bào thêu ba đầu hoàng kim thần long.

Thần long đầu tiên tản ra thời gian thần lực, một đầu thần long khác thì tản ra lực lượng của không gian thần lực, một đầu thần long còn lại tản ra lực lượng của lôi điện thần lực.

Ba đầu thần long sinh động như thật, thần lực quang mang của phát ra có thể dễ dàng ảnh hưởng đại đạo, luân chuyển thời không, khiến vạn vật bị áp chế, không thể không cúi đầu.

Hai người Nguyễn Thanh Phong cùng Đặng Phi Long nhìn vị Thần Đế trước mặt trong lòng có chút dao động, bọn hắn giường như đã đoán được thân phận của đối phương.

"Vut... vụt... vụt..."

Quang cảnh xung quanh thay đổi, không gian bắt đầu có sự chuyển di

Thời không trật tự thần văn luân chuyển đưa người xem đến một mốc thời gian khác trên dòng sông.

Tại thời điểm này, vùng tinh vực phồn hoa kia đã không còn dáng vẻ ban đầu.

Sinh mệnh cổ tinh bị t·hiêu r·ụi, Tuyên Cổ Đại Thế Giới b·ị đ·ánh đến méo mó,... toàn bộ tinh vực đã không thể sử dụng từ ngữ để hình dung.

Trong tinh không, thần huyết nhuộm đỏ vật chất tối, thần lực mất kiểm soát hóa thành thần phong dễ dàng thổi tung một tinh cầu.

Từng giờ từng phút đều sẽ có cảnh hằng tinh vỡ vụn, tinh cầu phá toái.

Thần cảnh cường giả trở nên nhỏ yếu đến đáng thương, thần thi trôi nổi vô định không có người mai táng.

Ngay cả Vĩnh Hằng Đại Thế Giới kia cũng đã có dấu hiệu nứt gãy, chiến hỏa bốc lên tại nhiều thế lực.

Từ những vùng tinh vực xa xôi, nhiều chiều vũ trụ không gian hình thành cầu nối dưới dạng cổng dịch chuyển liên kết với nhau.

Những vũ trụ có đẳng cấp không kém gì nhau bạo phát đại chiến.

Mỗi trận chiến của Thần Đạo Chí Tôn đều sẽ khiến đại đạo sụp đổ, thiên đạo tan vào hư vô, dư âm thoát ra xuyên thấu chư thiên vạn giới.

Dưới tác động từ dư âm chiến đấu, những bức tường dày đặc dựng lên từ trận pháp phòng thủ tại Tuyên Cổ Đại Thế Giới yếu đến đáng thương, không cách nào chịu nổi một chút tác động.

"Thật đáng sợ, khí tức của mỗi vị Thần Đạo Chí Tôn chỉ sợ không thua kém vị Thần Đế kia."

Đặng Phi Long có chút run rẩy.

Phải biết vị Thần Đế xuất hiện lúc ban đầu Thần Đạo của hắn đã đi đến một con đường rất xa.

Xa đến mức, nếu theo như đánh giá trong ghi chép từ sư phụ, thì thế giới bên ngoài hiện tại tuyệt đối không có ai đạt đến trình độ này.

Thậm chí cho dù là tiệm cận trình độ cũng xa xa chưa từng xuất hiện.

Đã qua vô số năm, lại đứng ở bên ngoài thời gian trường hà, cộng thêm đây chỉ là hình ảnh tái hiện lại nhưng Đặng Phi Long đều cảm giác được khí tức áp đảo, mạnh đến mức không thể kháng cự.

Thật khó có thể hình dung, những người đang chiến đấu trong kia tại thế giới chân thực phải khủng bố đến mức độ nào.

Không chỉ Đặng Phi Long mà ngay cả Nguyễn Thanh Phong khi thấy được cảnh này trái tim cũng đập liên hồi, cảm giác nhỏ yếu bất lực hiện lên trong đầu.

"Chẳng trách sư phụ nói chúng ta chỉ nên sống trong hiện tại, từng bước từng bước đi về phía trước, không nên mơ tưởng viễn vông."

Sau khi bình tĩnh lại, Nguyễn Thanh Phong nhẹ giọng thì thào.

Một hồi quan sát vũ trụ chiến trường, hai người Đặng Phi Long lại được thời không trật tự thần văn đưa đến một thời điểm khác.

Tại đây, tinh hà đã vẫn diệt, sao trời dập tắt, sinh mệnh tinh cầu còn sót lại trở nên khô héo, không còn cảm ứng được đại đạo khí tức tồn tại.

Vũ trụ tinh không chỉ còn lại vô số mảnh vụn rải rác trôi nổi vô định.

Đi kèm với sự đổ nát t·ang t·hương của một phương vũ trụ phế tích là một cơn mưa kéo dài vô tận.

Nước mưa mang theo thần lực chi phong nhuộm đỏ thế gian, đây là một cơn mưa thần huyết, cũng là dấu hiệu báo trước cho sự vẫn diệt của thế gian.

Tại thời đại hoàng hôn của chư thần, thần linh tận vẫn, đại đạo bỏ trốn, linh khí mang theo những lực lượng khủng bố khiến người tu luyện hấp thụ vào sẽ bị bạo thể.

Tiếng oán linh gào thét xuyên qua dòng thời gian khiến người ta không khỏi giật mình.

Tòa Vĩnh Hằng Đại Thế Giới ban đầu giờ phút này đã khuyết đi một mảng lớn, truyền thừa của những đại thế lực ở đây gần như đã bị đoạn tuyệt.

Chốn thế ngoại đào nguyên ban đầu bây giờ đã trở thành những vùng t·ử v·ong hoang mạc.

Trong mật cảnh của Cổ Chi Thần Quốc, nam tử trung niên lưng khoác đế bào một lần nữa xuất hiện.

Vị Thần Đạo Chí Tôn này khí tức vẫn như cũ rất cường thịnh, khí huyết chi lực phát ra từ hắn vẫn đem theo nguồn sinh mệnh như biển, vô cùng vô tận.

Trong một thời đại loạn lạc, chư thần tận vẫn, Thần Đạo Chí Tôn giao chiến là chuyện bình thường, vị hoàng đế của Cổ Chi Thần Quốc lại có thể bình an vô sự, lông tóc không thương.

Điều này chứng minh, hoặc là người này nhát gan bỏ trốn, sợ hãi phiền phức, hoặc là người này cho dù tại hàng ngũ Thần Đạo Chí Tôn cũng nằm trong nhóm chí tôn chi tôn, là chí tôn trong chí tôn.

Hai người Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong có xu hướng nghiên về vế sau hơn, vị Thần Đế này chắc chắn phải là kẻ cực kỳ mạnh mẽ.

Kẻ yếu, nhu nhược thì không thể thành Thần Đạo Chí Tôn được.

Hơn nữa, đừng nhìn nơi này thế giới sụp đổ, tinh không vỡ vụn, nhưng so với những thiên ngoại vũ trụ bên ngoài thì nơi này có thể xem như là ít chịu thương tổn nhất, được bảo tồn khá hoàn hảo.

Nếu người cai trị phiến vũ trụ này là kẻ yếu thì đã sớm bị xâu xé, chia năm xẻ bảy, biến mất khỏi dòng thời gian.

Cổ Chi Thần Quốc, trong thần cung, nơi cư ngụ của trung niên đế hoàng.

Bên dưới hoàng vị, vị trí sắp xếp của các thần quan, thần tướng, thần soái,... nhiều chức vị đã trống hơn phân nửa, có lẽ c·hiến t·ranh đã mang bọn hắn rời đi.

Ngày triều luận hôm đó, nắng chiều chiếu xuyên qua cung điện, tà dương dần buông như báo hiệu một buổi hoàng hôn của sự kết thúc.

Bên ngoài dòng sông thời gian, có hai người đứng quan sát hết thảy một màn này, trong lòng không hiểu xuất hiện sự đượm buồn, cảm xúc tại buổi thượng triều hôm đó đã ảnh hưởng đến bọn hắn.

Chỉ thấy, khi buổi thượng triều kết thúc, tất cả những người tham gia tại chỗ cưỡng ép hóa đạo, thần đạo tu luyện một đời của bọn họ ngưng tụ thành từng viên đạo quả trôi nổi trên không.

Không chỉ là các vị thần quan, thần quân, tướng, soái,... mà ngay cả những thần dân ở trong cổ quốc đều bắt đầu cưỡng ép hóa đạo, lần lượt biến mất trên thế gian.

Một màn diệt đạo ngưng tinh này không chỉ xảy ra ở duy nhất một phương vũ trụ này mà ngay cả thiên ngoại vũ trụ cũng xuất hiện tình cảnh tương tự, từ mạnh đến yếu đều không ngoại lệ.

Không bao lâu, vô số vùng vũ trụ từng một thời phồn vinh thịnh thế kia chỉ còn lại những bóng lưng cô độc của các vị Thần Đạo Chí Tôn.

Cổ Chi Thần Quốc đế hoàng nhìn lấy một viên bán thần đạo quả, gương mặt tuyệt trần, luôn hiện lên vẻ kiên nghị của hắn trải qua bao nhiêu gió sương ngỡ như xưa nay không thể bị lây chuyển lần đầu tiên đã xuất hiện sự bi thương.

Một cảm giác bất lực bao phủ lên bầu không khí ảm đạm, rất khó để đoán ra, đến cùng là chuyện gì xảy ra mới có thể khiến những kẻ mạnh như những vị Thần Đạo Chí Tôn, Thần Đạo Đế Hoàng có cảm giác như vậy.

Đặng Phi Long cùng Giang Thừa Phong ngay từ đầu như đã đoán được thân phận vị đế hoàng của Cổ Chi Thần Quốc cho nên khi nhìn được cảnh này, trên gương mặt cũng không có quá nhiều gợn sóng.

Trung niên đế hoàng cầm lấy Thánh Đạo Tinh Quả, kế đến biến ra một mảnh tử kim thần y chưa hoàn thiện, được dệt từ tơ của Thời Không Thần Cổ xuất hiện.

Vị Thần Đạo Chí Tôn này bắt đầu vận chuyển thần lực, chỉ thấy ba đầu thần long được thêu trên tử kim đế bào có dấu hiệu sống lại, tiếp đó từ từ bay ra khỏi đế bào.

"Gào... Gào... Gào..."

Ba con thần long, mỗi con lại mang theo một loại trật tự thần lực không ngừng gào thét bay lượn trên thiên không, thần lực bọn chúng tỏa ra khiến phiến thiên địa này bị rung chuyển.

Trung niên đế hoàng ở phía dưới, đưa mắt nhìn về cơn mưa thần huyết trong vũ trụ, thần lực một lần nữa lại được vận chuyển.

Chương 116: Vũ trụ thần chiến