Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 117: Thời không như cát bụi, lại nghe Phù Thế

Chương 117: Thời không như cát bụi, lại nghe Phù Thế


Thiên không chi thượng, không gian vỡ nát để lộ ra một khoảng trống lớn giữa bầu trời.

Trong khe nứt khổng lồ là một nguồn lực lượng bí ẩn tràn xuống thế gian, đồng thời lấy tốc độ nhanh nhất hồi phục, khép lại lỗ hỏng.

Trung niên đế hoàng buông xuống chiến kiếm, hai tay kết thần ấn, miệng lẩm bẩm pháp quyết.

Theo pháp quyết được niệm xuống, vũ trụ thời không bị kéo gần lại với khe hở.

Đây chính là chân quyền thực lực của kẻ được mệnh danh là Thần Đạo Chí Tôn.

Kể cả khi đã tự dẫn bạo thần cảnh vũ trụ thì một vị Thần Đạo Chí Tôn cũng có thể chỉ sử dụng hơi tàn để thi triển thủ đoạn trích tinh chấn vũ.

Từ sau lưng của trung niên đế hoàng, vô số quang cầu vàng óng khắp mọi ngóc ngách trong vũ trụ hướng thẳng đến thương khung, muốn đi xuyên qua khe hở.

Quang cầu màu vàng có kích thước chỉ bằng một viên sỏi nhỏ.

Dưới tinh hà rộng lớn, sự hùng vĩ nhưng tăm tối của vũ trụ tinh không, những quang cầu kia giống như những con đom đóm đem theo ngọn lửa sinh mệnh bay tán loạn giữa trời đêm.

"Đùngggg......."

"Đùngggg......."

"Đùngggg......."

"..."

Những t·iếng n·ổ liên tiếp xuất hiện quanh toàn bộ Vũ Trụ Thần Thụ.

Đứng ở bên ngoài dòng sông thời gian, hai người Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong có thể quan sát toàn cảnh cuộc hỗn loạn.

Những tầng cao nhất của Vũ Trụ Thần Thụ, nơi tập trung lượng lớn Thần Đạo Chí Tôn không ngừng xuất hiện hình ảnh tự bạo thần cảnh vũ trụ.

Tất cả Thần Đạo Chí Tôn đều có cùng một hành động như nhau, đó là phá hủy thương khung miệng đọc pháp chú.

Bọn hắn đều mang theo mục đích muốn đưa tiễn những quang cầu màu vàng như đom đóm kia đi qua khe hở, qua đó rời khỏi phiến thiên địa này.

Thế nhưng, số lượng quang cầu đom đóm là quá nhiều, tốc độ di chuyển của quang cầu cho dù có thần lực hỗ trợ vượt qua không gian thì vẫn còn rất chậm.

Hơn nữa khe nứt trên cao ngày càng nhỏ dần, số lượng quang cầu đã đi qua vết nứt vẫn là cực kỳ ít ỏi, vạn không được một.

"Aizz, Thần Đạo Chí Tôn cũng không phải là toàn năng vô địch." Đặng Phi Long cảm thán.

Nhìn vị trung niên đế hoàng kia đang không ngừng thiêu đốt sinh mệnh lực lượng của bản thân, trong lòng Đặng Phi Long kính nể, đồng thời có chút đồng cảm.

Đồng cảm ở đây là bởi vì cảm giác bất lực, hắn biết, vị trung niên đế hoàng kia đang đi tới phần cuối của sinh mệnh.

Kể cả khi thiêu đốt hết sinh mệnh của bản thân thì số lượng quang cầu vượt qua khe nứt thương khung vẫn là con số rất nhỏ.

"Ta từng nghe tiểu Phong nói qua, tu luyện đến cấp độ càng cao đối với sinh mệnh lý giải càng thâm hậu.

Có những người tu luyện thậm chí đã làm đến đoạn tình tuyệt d·ụ·c, xem chúng sinh như sâu kiến.

Bây giờ xem ra cũng không phải là như vậy, đại trí có đảm phách, đại năng có đảm lực."

Nguyễn Thanh Phong đồng dạng cảm nhận được sự bất lực trong cảm xúc của trung niên đế hoàng.

Mặc dù không biết những quang cầu kia là thứ gì, nhưng tất nhiên có mang theo sinh mệnh khí tức, nói rõ trong đó có sự sống, không khó để đoán quang cầu kia đại khái chính là sinh mệnh hỏa chủng.

Những vị Thần Đạo Chí Tôn kia thật sự đã làm hết sức có thể, từ dẫn bạo vũ trụ cho đến thiêu đốt sinh mệnh bản thân để cố gắng truyền thừa sinh mệnh hỏa chủng, nói rõ hắn cũng rất có trách nhiệm với phương vũ trụ này.

Nếu không, lấy cấp độ sinh mệnh của Thần Đạo Chí Tôn, nếu hắn không tự hại mình thì ai có thể làm gì được hắn?

Cho dù là lực lượng thần bí xuất hiện trên thương khung cũng không được.

Chỉ cần tiếp xúc với lực lượng thần bí đủ lâu, nói không chắc những vị Thần Đạo Chí Tôn kia thậm chí có thể từ từ làm quen, cuối cùng bước ra một chân trời mới.

Lúc này, vết nứt trên thiên không chuẩn bị khép lại, số lượng quang cầu đom đóm còn lại nhiều đến mức khi so với những quang cầu trước đó đi qua khe hở thì chỉ như là chín trâu mất một sợi lông.

Đang lúc ánh mắt của những vị Thần Đạo Chí Tôn kia trở nên tuyệt vọng, bỗng nhiên, dị biến phát sinh.

Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ vũ trụ thần thụ phát sáng, những vùng tinh không rộng lớn bị tàng phá bởi c·hiến t·ranh liên miên lần đầu tiên nhìn thấy ánh sáng.

Trong màn đêm bất tận của tinh không, một con thoi dệt vải dạng tròn có một đường có một phần đỉnh mềm mại hơi nhọn về phía trước xuất hiện, chiếu rọi thế gian.

Con thoi nhẹ nhàng di chuyển từ từ dệt nên một khe hở khác.

Khe hở do con thoi dệt thành có cấu trúc thời không vô cùng vững chắc, đến mức lực lượng thần bí kia không thể nào vá kín được.

Vết nứt vẫn tiếp tục mở rộng, con thoi vẫn tiếp tục di chuyển.

Hai người Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong đôi mắt hiện lên vẻ kinh dị.

Bọn hắn đưa không tự chủ lấy ra thứ mà sư phụ đã tặng cho nhóm cao tầng trong Võ viện trước khi tham gia khảo hạch.

"Giống, quá giống, đậy thật sự là thứ kia sao?"

Cả hai có chút tê dại cả da đầu.

Hình dáng con thoi xuất hiện trong đoạn hồi ức của trung niên đế hoàng hoàn toàn không khác với con thoi trên tay của hai người.

Càng đáng sợ hơn là bọn hắn có thể cảm nhận được khí tức đồng nguyên của con thoi trong hồi ức truyền xuyên qua khoảng thời không này.

"Bảo vật... bảo vật.... mà... mà sư phụ tặng cho chúng ta... cũng.... cũng quá là quý giá đi."

"Ngươi....ngươi cầm....cho thật....cẩn... thận à..."

Nguyễn Thanh Phong đôi mắt mở to, nuốt một ngụm nước bọt, giọng run run.

Không chỉ có Nguyễn Thanh Phong, ngay cả Đặng Phi Long cầm món quà được tặng trên tay cũng trở nên run liên tục.

Cả hai bọn hắn rất sợ, một khi không cẩn thận làm rớt thì lực lượng tràn ra có thể sẽ hủy diệt cả thế gian này.

Phải biết, một vị Thần Đạo Chí Tôn tự bạo thần cảnh vũ trụ cũng chỉ mở ra được một khe nứt vừa phải mà thôi, hơn nữa, khe nứt kia năng lực có hạn, sẽ sớm bị lực lượng thần bí tại thiên khung chi thượng bài trừ.

Vậy mà con thoi mà sư phụ Huyền Chủ tặng cho mọi người lại dễ dàng làm được điều, mà ngay cả chí tôn vĩ lực đều không thể thực hiện.

Nhưng rất nhanh, trạng thái của hai người Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong chuyển qua mờ mịt khó hiểu.

Bọn hắn thật sự không hiểu sư phụ tặng cho bọn hắn thứ này để làm gì.

Đây không phải là tặng trẻ sơ sinh siêu cường thần khí sao? Coi như tặng thì chưa chắc người nhận đã dùng được à?

Thêm nữa, coi như dùng được không sợ bọn hắn bốc đồng sao?

Lở như chỉ là vài chuyện xích mích nhỏ nhặt lại muốn cầm thứ này ra đánh nhau thì tính hủy diệt sẽ là khủng kh·iếp như thế nào?

Sức mạnh rơi vào tay nhầm người đó cũng là một tội lỗi!

Trong lúc cả hai đang suy nghĩ, bỗng nhiên đôi mắt co rụt lại, một chuyện lạ tiếp tục phát sinh.

Tại một dòng thời không khác, tiếng sáo truyền đến, âm vực du dương lại mang theo ý nghĩa đượm buồn.

Sở dĩ mọi người có thể đoán được tiếng sáo truyền từ khoảng thời không khác là bởi vì dòng thời gian mà tiếng sáo truyền đến không phải là từ thời gian trường hà, mà là từ một dòng thời gian hải sa.

Nói cách khác, đơn vị tính thời gian của tiếng sáo là một sa mạc cát.

Không giống với thời gian trường hà có thể ngược dòng tìm hiểu, dòng chảy thời gian có hướng đi cố định.

Thời gian hải sa là một sa mạc cát vô cùng vô tận, không có quá khứ, không có tương lai, không có hiện tại, dòng thời gian là trôi nổi vô định, không thể phân biệt.

Mỗi hạt cát ngụp lặn không theo bất cứ quy tắc hay trật tự nào, hoàn toàn không có cách ngược dòng hay xuôi dòng để tìm hiểu.

Muốn tìm hiểu thời gian hải sa là chuyện viễn vông, nhất định sẽ bị lạc đường mà mê thất bản thân cuối cùng trở thành cát bụi hòa chung với sa mạc.

Thời gian hải sa chỉ tồn tại trên lý thuyết của Huyền Môn Chi Đạo, cách tính thời gian trong Huyền Môn Chi Đạo chính là ngưng tụ một vùng sa mạc cát.

Nếu tiếng sáo truyền từ Thời Gian Hải Sa thì không khó để đoán ra người thổi sáo là cao thủ Huyền Môn.

Hai người Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh liền yên tĩnh quan sát chuyện xảy ra tiếp theo.

Bọn hắn nghe được tiếng sáo, ngay từ đầu đã sớm đoán ra được thân phận của người này!

'Gió thổi thanh bình mây như tuyết.

Ráng chiều nhuộm đỏ ánh Tà Dương.

...'

Phù Thế Khúc!

Tiếng sáo Phù Thế Khúc đượm buồn nhuốm màu hồng trần thế gian vang vọng khắp toàn bộ vũ trụ thần thụ.

Những quang cầu đom đóm mang theo sinh mệnh chi tức nghe thấy tiếng sáo lại phảng phất như tìm được người dẫn đường, có thêm thêm động lực, tăng tốc hướng về thương khung.

Qua được một nửa nhạc khúc, toàn bộ quang cầu đã hoàn toàn rời khỏi nguyên mẫu vũ trụ để đi qua khe hở.

Trên thương khung rộng lớn lúc này chỉ còn lại ánh sáng chiếu rọi bởi con thoi dệt vải.

Giờ phút này, toàn bộ vũ trụ thần thụ chỉ còn lại rải rác số ít Thần Đạo Chí Cường.

Nhờ vào con thoi dệt vải trên tay, hai người Đặng Phi Long có thể quan sát hết toàn bộ thế giới này.

Vũ trụ thần thụ chứa vô số phương vũ trụ rộng lớn, thần thụ biến tất cả các phương vũ trụ thành lá cây của mình, lá cây ở vị trí càng cao thì phương vũ trụ đó càng mạnh.

Chỉ có những cành cây ở trên đỉnh mới sở hữu những phiến thiên địa tồn tại Thần Đạo Chí Tôn.

Ở phía dưới càng đi xuống thì trình độ của những vũ trụ chi chủ cũng chỉ đạt đến nửa bước Chí Tôn hoặc là tiệm cận Chí Tôn mà thôi, nhưng kẻ yếu nhất cũng đạt đến cấp độ ngưng tụ ra thần cảnh vũ trụ.

Có thể thấy phiến thiên địa bám vào vũ trụ thần thụ là mạnh đến mức độ nào, thiên địa quá yếu thì không có tư cách tồn tại ở đây.

Những khe nứt vừa rồi chính là con đường để thoát ra khỏi vũ trụ thần thụ.

Mặc dù bỏ ra công sức rất lớn, nhưng không hiểu vì lý do gì, cuối cùng chẳng một vị cường giả nào muốn bước qua bên kia khe hở.

Quang cầu trông như đom đóm kia đã rời đi hết, những vị cường giả có công mở đường chỉ bình tĩnh đứng nhìn về phương xa, trên gương mặt của bọn hắn là một nụ cười, nụ cười mang theo sự giải thoát, mãn nguyện.

Có lẽ đã rất lâu rồi, kể từ khi c·hiến t·ranh tàn phá liên miên, bọn hắn mới lần nữa cảm nhận được sự yên bình hiếm có như vậy.

Tất cả giống như đạt được một nhận thức chung, phàm là người đứng đầu một phiến thiên địa thì sẽ không bỏ rơi nơi đã nuôi dưỡng mình.

"Hưummm..... Hưummmm..... Hưummm......"

Tiếng sáo ngân nga đi đến hồi kết.

Nương theo giai điệu của Phù Thế Khúc dừng lại, con thoi dệt vải tỏa sáng vũ trụ thần thụ cũng theo đó mà biến mất.

Những vị Thần Đạo Chí Tôn sinh mệnh chi tức đang nhanh chóng trôi qua, chỉ còn lại một hơi tàn, thần quang trên người bọn hắn đã ảm đạm phai mờ không thể tiếp tục chiếu rọi tinh không như ban đầu.

Hai người Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong nhìn một màn này, trong lòng không hiểu cảm giác nặng nề.

Bọn hắn biết, một khi toàn bộ vũ trụ chi chủ vẫn lạc...

Vũ trụ chỉ thụ chính thức rơi vào hắc ám, không còn bất cứ một sinh linh nào.

Chương 117: Thời không như cát bụi, lại nghe Phù Thế