Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 130: Thoát đi

Chương 130: Thoát đi


Ở một bên khác.

Thủy Thượng Phương đứng trong màn chắn trận pháp, hai ngón tay ngọc chuyển động vẽ nên từng hình thái Cổ Ngữ từ từ xâm nhập vào màn che.

Mỗi một đạo Cổ Ngữ đem theo những nguồn lực lượng từ thời đại Khởi Nguyên nhanh chóng làm nhiễu loạn phương hướng vận hành của trận pháp.

Ba người Huyết Vô Tâm, Đặng Phi Long cùng với Nguyễn Thanh Phong đứng ở cạnh nàng, vì kéo dài thời gian giúp Thủy Thượng Phương mà không ngừng liều mạng chống đỡ.

Tuy nhiên, dư âm chiến đấu từ lục đại cao thủ đã xung kích đến bên ngoài trận chiến.

Giờ phút này, Thủy Thượng Phương bên dưới áo bào đỏ thẫm, tiên huyết chảy ra đã sớm nhuộm hồng Thanh Vân Bạch Y của nàng.

Nhiều dòng văn tự Cổ Ngữ được đánh ra bắt đầu có dấu hiệu mất kiểm soát, đồng thời tự động hấp thu Sinh Mệnh Chi Tức từ chủ nhân.

Lạc Tinh Hy cùng Lạc Tinh Nguyên đứng từ đằng xa, trong lòng rất muốn tham chiến giải quyết nhanh phe đối địch, nhưng cả hai cảm nhận được trận pháp đang bị phân tích, nhất thời trong lòng trầm xuống.

Nhóm người Huyết Vô Tâm không ngần ngại hy sinh bản thân để câu giờ cho Thủy Thượng Phương, đều này nói rõ bọn hắn đã tìm ra cách để thoát khỏi Tà Dương Miếu.

Mặc dù không biết bọn hắn muốn làm gì, nhưng ở chiến trường ba đấu ba, nhóm của Lạc Hồng Minh cùng hai huynh đệ Trần gia đã sớm chiếm được ưu thế, do đó hai người Lạc Tinh Hy cùng Lạc Tinh Nguyên quyết định tách ra để ngăn chặn Thủy Thượng Phương, không để cho nàng tiếp tục phân tích trận pháp.

"Không được, Thủy Thượng Phương đã sắp phân tích xong trận pháp, nếu kéo dài thời gian ta e sẽ có biến."

Lạc Tinh Hy trầm giọng truyền âm, nhắc nhở đồng minh.

Lạc Tinh Nguyên đứng ở bên cạnh không nói gì, vẫn tiếp tục chữa trị, che dấu tung tích vận hành của trận pháp.

Hai huynh đệ Lạc thị hoàng thất nhận thấy một luồng khí tức xa lạ đã thành công tiếp cận vào bên trong mắt xích trận nhãn.

Diễn biến tại chiến trường ba đối ba.

Phe phái "chọn lọc tự nhiên" nghe được truyền âm từ Lạc Tinh Hy, trong lòng nhất thời khẩn trương.

Tuy rằng việc tìm thấy mắt xích trận nhãn cũng không ảnh hưởng gì đến trận pháp, nhưng suy cho cùng vẫn phải kết thúc trận chiến này sớm, tránh cho đêm dài lắm mộng.

"Bỏ qua những người khác, bắt vào vị trí của Thủy Thượng Phương."

Nghe được Trần Hiền Khanh nói ra, Lạc Hồng Minh cùng Trần Hiền Quân nhanh chóng đưa tầm mắt về sau lưng Huyết Vô Tâm.

Lần này, bọn hắn quyết tâm xông thẳng về vị trí đứng của Thủy Thượng Phương.

"Là bây giờ."

Đang lúc ba người Huyết Vô Tâm muốn tiến đến ngăn cản thì nghe đến Thủy Thượng Phương truyền âm.

Trại thống soái.

Lúc này, tại vị trí mà Huyết Vô Tâm đặt lên truyền tống trận pháp đột nhiên phát sáng, hiện tượng kỳ lạ xảy ra.

Vô số Cổ Ngữ từ từ luân chuyển tụ tập dần về một điểm đồng nhất.

Tại trung tâm vòng tròn trận pháp, Sáng Thế vĩ lực bị Cổ Ngữ hấp thu, đã áp s·ú·c đến cực hạn.

Quang trận nổi lên, toàn bộ nguồn năng lượng tập trung lại với nhau ngưng tụ thành một thanh Cực Quang Đạo Kiếm màu sắc như máu.

Quang kiếm bên ngoài, Cổ Ngữ ma sát lẫn nhau tạo nên từng tia sét đỏ rực.

Truyền tống trận lần nữa được kích hoạt, nương theo đó là sự biến mất của huyết sắc Cực Quang Đạo Kiếm.

Tà Dương Miếu.

Mưa linh khí vẫn nhẹ nhàng rơi xuống.

Mặt đất phủ lên một màn hơi nước mỏng, cho dù là mưa, nhưng mặt đất không hề có dấu hiệu ẩm ướt khó chịu.

"Rì... rào.... rì... rào..."

"Tang... tưng.... tangg..."

Mùi hương từ cỏ cây tỏa ra, kết hợp với âm thanh từ cơn gió đìu hiu mang theo tiếng nhạc có hồn, trầm bỗng du dương giống như muốn đưa sinh linh vào giấc ngủ yên bình.

"Tang... tưng.... tangg..."

"Tang... tưng.... tangg..."

Bất chợt, từ đài phun nước, hình chiếu một nữ tử tuyệt mỹ đôi mắt có hồn, hai tay đang gãy Hạc Cầm xuất hiện bên dưới mặt nước.

Âm thanh từ Hạc Cầm khuếch đại theo gió, ngược hướng thượng du thẳng về thiên không.

Tốc độ dẫn truyền tiếng đàn quá nhanh, hơn nữa phạm vi còn được phân tán ra xung quanh nhờ luồng gió đặc biệt ở Tà Dương Miếu khiến nhiều người trở tay không kịp.

Sóng âm hóa thành từng cánh chim nhỏ uốn lượn bay tự do dưới khoảng không rộng lớn.

Những thành viên của phe phái "chọn lọc tự nhiên" nghe được tiếng Hạc Cầm bất chợt cảm thấy bất ngờ.

Đây là tiếng đàn được Thủy Thượng Phương đánh ra trước khi tất cả tập trung ở trại thống soái để nói rõ lập trường.

Chỉ trong một cái chớp mắt có phần hơi thất thần, Hạc Cầm chi âm đã mang theo Hỗn Mang Vô Định lực xâm nhập vào bên trong linh hồn của những kẻ bị nhắm tới.

"Không ổn, nàng đã sớm dung nhập Hạc Cầm linh âm vào không gian xung quanh đài phun nước."

"Nhanh chóng giải quyết linh âm, một khi bị xâm nhập vào sâu bên trong sẽ rất phiền phức."

Lạc Tinh Hy đứng mũi chịu xào một cơn buồn ngủ từ từ hiện ra trong đầu hắn, thế là gào lên để đồng đội chuẩn bị.

Những người khác hiểu rõ tình hình lập tức tạm thời đình chỉ thế công, kế đến sử dụng Tinh Không Phong Linh hóa giải.

Hạc Cầm linh âm không gây thương tổn đến linh hồn hay thể chất, nhưng lại có thể khiến thần trí mơ hồ bị rơi vào mộng cảnh, qua đó kéo dài thời gian.

Hiển nhiên, ngay từ đầu vào lúc trận pháp bị mất khống chế, Thủy Thượng Phương đã nhận ra được có điều không ổn, lúc đi ra đài phun nước, nàng đã sớm giấu một tay.

Nhân lúc nhịp tiến công của nhóm người Lạc Tinh Hy bị trễ một nhịp, Thuỷ Thượng Phương đã thành công tách màn chắn trận pháp, tạo ra một vết nứt.

Ba người Huyết Vô Tâm, Nguyễn Thanh Phong cùng Đặng Phi Long nhìn thấy cơ hội, ngay lập tức tế ra Thời Không Trật Tự Thần Văn, đồng thời còn truyền vào đó rất nhiều nguồn lực từ thời đại Khởi Nguyên.

"Ầm..."

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Từ vết nứt nhỏ ban đầu, nay đã bị lực lượng hủy diệt tạo ra một khoảng không lớn.

Bên trong khoảng không, thời không loạn lưu thổi ra từng cơn cương phong mãnh liệt, có thể dễ dàng xé rách bất cứ thứ gì.

Nhìn đến cảnh tượng này, bốn người chuẩn bị bỏ chạy khỏi Tà Dương Miếu có chút do dự.

Vẫn biết thời không của Niệm Huyền Thiên rất đỗi huyền diệu, căn bản không thể hình dung, nhưng cương phong khủng khiếp như vậy thật sự vẫn là hơi quá.

So với hư không trong kiến thức từ Giang Thừa Phong, thì khoảng không trước mặt còn đáng sợ hơn hư không vô số lần.

"Đi". Cả bốn người đồng loạt đưa ra quyết định.

Cá trong chậu, chim trong lồng.

Ở lại Tà Dương Miếu chỉ có một con đường c·h·ế·t, ngay cả khi có thể "chuộc mạng" thì cũng vô dụng, đã là tử địch thì đối phương tuyệt đối sẽ không để bọn hắn sống sót.

Đường nào cũng không có hy vọng chi bằng đánh cược vào nơi có tỷ lệ sống sót cao hơn.

Dứt lời, bốn người nhanh chóng biến mất vào khoảng không tăm tối bên trên khe hở.

Ở phía dưới, năm người phe "chọn lọc tự nhiên" vừa hóa giải công kích tinh thần xong thì đã nhìn thấy Thủy Thượng Phương dẫn đầu rời khỏi Tà Dương Miếu.

Lạc Hồng Minh muốn đi lên ngăn cản, thì bất ngờ một đạo huyết sắc kiếm quang được tụ lực từ rất lâu, mang theo uy áp mạnh mẽ xuất phát từ trại thống soái đâm thẳng về phía mấy người truy đuổi.

Thêm một biến số bất ngờ khiến cả nhóm lần nữa bị trễ mất một nhịp, không còn ngăn cản được bốn người kia rời khỏi Tà Dương Miếu.

Lạc Tinh Hy đưa đôi mắt dõi theo những người rời đi, lên tiếng: "Bọn họ đã bị thương, trong thời gian ngắn hẳn là không đi xa được."

"Chúng ta có nên đuổi theo sao?"

Ý định rất rõ ràng, Lạc Tinh Hy không muốn những người kia có mặt ở Bách Tông lĩnh thêm phút giây nào, dự định truy cùng diệt tận.

"Tìm thì chắc chắn là phải tìm, nhưng chúng ta biết được bọn họ ở đâu sao?"

Trần Hiền Quân chú ý đến vết nứt trận pháp, khẽ lắc đầu.

Bốn người Huyết Vô Tâm có thể liều mạng chạy qua khe hở là bởi vì bọn hắn có lý do bắt buộc phải làm như vậy.

Về phần những người ở đây thì hoàn toàn không có bất cứ lý do gì để mạo hiểm.

Dù sao, thời không loạn lưu sẽ khiến người ta bị lạc lối, ai dám đảm bảo một khi bước vào thì có thể thuận lợi được đưa đến cùng một địa điểm để đuổi theo kẻ địch?

"Cần ra tay với những quân đoàn khác sao?"

Lạc Hồng Minh gương mặt thanh tuấn hiện ánh mắt có vài sắc lạnh, đưa ra quyết đoán.

Là địch hay là bạn đều không quan trọng, một khi toàn bộ nhóm cao tầng bị loại khỏi Bách Tông lĩnh thì Hỗn Mang Thần Trụ tuyệt đối sẽ được an toàn.

Bây giờ chỉ mới có Đệ Tam Quân Đoàn là thức tỉnh năng lực thiên phú của Sát Niệm Ý Thức, trình độ đã sớm áp đảo hai quân đoàn còn lại.

Chỉ cần xuất thủ nhanh gọn, những quân đoàn khác chắc chắn không kịp trở tay.

"Ta không nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng."

Trần Hiền Khanh lắc đầu cười khổ.

Hắn cũng từng có ý nghĩ tương tự, nhưng mọi chuyện đôi khi lại không như vẻ bề ngoài.

"Ồ, Hiền Khanh Thiên Chủ vì sao lại nói như vậy?" Lạc Hồng Minh ngạc nhiên hỏi.

Những người khác cũng đưa cái nhìn hiếu kỳ về nam tử có gương mặt đem đến cảm hòa ái dễ gần kia.

"Đệ Nhất Quân Đoàn thì ta không dám chắc, nhưng Đệ Nhị Quân Đoàn khả năng cao đã biết được gì đó.

Ngọc Chúc viện trưởng từ đầu đến giờ chưa từng rời khỏi Ẩn Sĩ sơn, cũng không hề có ý định săn g·i·ế·t tà niệm.

Chuyện này không phải là rất kỳ lạ sao?"

Trần Hiền Khanh từ từ giải thích. "Hơn nữa, các ngươi cũng nên nhớ, Ẩn Sĩ sơn là nơi nào, Hoàng Minh còn là thành viên của Đệ Tam Quân Đoàn."

"Lại nói, nhóm của Vô Tâm Thiên Chủ sẽ để yên cho chúng ta tàn sát những người kia sao?"

"Bây giờ chưa biết là địch hay là bạn nên bọn họ mới không dám đánh liều phá vỡ thế cân bằng."

"Một khi kế hoạch của chúng ta bị bại lộ, nhóm người kia nhất định sẽ đem sự thật nói ra, đến lúc đó mọi chuyện càng trở nên phức tạp."

Nghe đến đây, mọi người đều lộ ra vẻ trầm tư, tạm thời từ bỏ ý định triệt tiêu những người không biết chuyện.

"Theo ta thấy, việc bây giờ cần làm là phải tìm ra được nhóm người Vô Tâm Thiên Chủ trước, hiện tại chỉ có bọn họ mới giống như quả bom nổ chậm, cần phải thanh trừng."

"Bốn người bước vào không gian loạn lưu, hơn phân nửa là bị chia cách ở nhiều nơi riêng biệt, sức chiến đấu hiện giờ đã bị hạn chế xuống mức thấp nhất."

Lạc Tinh Hy từ từ thu hồi trận pháp, đồng thời nhẹ giọng nhắc nhở.

"Không sai, không gian ở Niệm Huyền Thiên vô cùng vững chắc, khoảng cách bọn họ truyền tống nhất định là gần nơi này."

"Hơn nữa, những người kia còn đang bị thương, không có Tàn Tích Hỗn Mang trợ giúp thì không thể khôi phục, giờ này bọn họ khả năng cao vẫn chưa thể đi xa."

Lạc Tinh Nguyên gật đầu đồng thuận, đưa ra phán đoán.

Tàn Tích Hỗn Mang đã bị hắn cùng huynh trưởng phong ấn, nhóm người kia muốn thừa cơ lẻn vào trong thời gian ngắn giải ấn là không có khả năng, ngay cả khi người đó là Thủy Thượng Phương cũng không được.

"Đã như vậy thì chúng ta hãy chia ra tìm kiếm, một khi có biến, nhất định phải liên lạc trợ giúp."

Thương thảo một hồi, cả nhóm năm người hóa thành lưu quang tách ra, rời khỏi Tà Dương Miếu.

Năm người vừa đi thì cũng là lúc mưa linh khí trong Tà Dương Miếu ngừng lại.

Dưới nắng chiều yên bình, nước ở bên trong đài phun nước phản chiếu hình dáng mặt trời như một quả cầu lửa chìm xuống đáy hồ.

Chương 130: Thoát đi