Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 131: Hoàng gia sử ký, Thiên Nam dòng chính

Chương 131: Hoàng gia sử ký, Thiên Nam dòng chính


Ẩn Sĩ sơn.

Hoàng Minh đảo qua Sinh Mệnh Giới Tuyến, phát hiện điểm tích lũy Đệ Tam Quân Đoàn suy giảm.

Số điểm bị trừ vừa đúng bằng số thành viên tham gia đoàn chiến, trong đôi mắt Hoàng Minh lóe lên vẻ kinh ngạc.

"Ngọc Chúc gia gia, chuyện này ngài biết là nguyên nhân gì sao?"

Hoàng Minh ngẩng đầu nhìn lên người ngồi đối diện, trong lòng xuất hiện phỏng đoán đáng sợ.

Theo thông tin nhận được thì Đệ Tam Quân Đoàn sớm đã quay trở về Tà Dương Miếu, từ đó án binh bất động.

Tàn Tích Hỗn Mang có khả năng ngăn chặn tà niệm xâm nhập, cộng thêm việc, khi ở Tàn Tích Hỗn Mang, Sinh Mệnh Chi Tức là vô hạn hồi phục, hai lợi thế này là lợi thế tuyệt đối.

Việc toàn bộ quân đoàn đều ở cứ điểm đồng nghĩa với việc quân đoàn đó là bất khả chiến bại.

Dùng lý thuyết để hình dung, hoàn toàn không thể suy nghĩ ra, làm cách nào mà điểm tích lũy Đệ Tam Quân Đoàn lại bị trừ ở bên trong Tà Dương Miếu.

Nguyễn Ngọc Chúc ngồi trên thạch tọa, trên tay còn đang cầm theo Con Thoi Vận Mệnh, không hề nhìn người trước mắt, trả lời: "Ngươi nghĩ cái gì thì là cái đó."

Ý tứ rất rõ ràng, nguyên nhân mà Đệ Tam Quân Đoàn bị trừ điểm chỉ cần hơi suy nghĩ một chút ai cũng có thể đoán ra.

"Đoàn chiến hẳn là một trò che mắt, phải gọi đây là sát lục n·ội c·hiến mới đúng."

Đúng lúc này, từ bên ngoài cổ điện thống soái truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Ma Nhân Môn tiền nhiệm môn chủ Lâm Chí Hải lên tiếng dẫn đầu nhóm cao tầng còn lại đi thẳng vào cổng chính.

"Ồ, có chuyện gì xảy ra sao?"

Nguyễn Ngọc Chúc đảo mắt một lượt nhìn đoàn người, nghi ngờ hỏi.

"Cái này vẫn phải hỏi hai người bọn hắn."

Lâm Chí Hải đôi mắt híp lại, miệng khẽ nhếch mang ý cười, hất hất đầu về hai thành viên Thiên Nam hoàng thất thuộc Đệ Nhị Quân Đoàn.

Thiên Nam lão nhị Lạc Tinh Thiền, Thiên Nam lão thất Lạc Tinh Lân nhìn thấy mọi ánh mắt đổ dồn về mình trong lòng lộp bộp, nhất thời không biết giải thích thế nào.

"Chúng ta, chúng ta... thật sự không biết gì, chuyện này không liên quan đến chúng ta."

Thiên Nam Lão nhị Lạc Tinh Thiền khoa khoa hai tay, cuống cuồng giải thích.

Chỉ là những người còn lại nghe ra được, lời nói của hắn có chút khó xử.

"Đến cùng là chuyện gì?" Hoàng Minh bồn chồn gặng hỏi.

Nhóm thống soái cùng trở về một lúc, nói rõ đây cũng không phải là trùng hợp ngẫu nhiên.

Qua lời nói của Lâm Chí Hải, nhóm người ở đây khả năng cao là biết một chút gì đó về bí mật nội bộ Đệ Tam Quân Đoàn.

Còn trầm mặc một chút, Thiên Nam lão thất Lạc Tinh Lân kể lại: "Vừa rồi chúng ta nhìn thấy các thành viên Đệ Tam Quân Đoàn giao tranh với nhau."

Hơi do dự dừng lại, Lạc Tinh Lân tiếp tục. "Không, nói giao tranh thì vẫn còn rất nhẹ, phải nói là tàn sát lẫn nhau, sinh tử đại thù mới đúng."

"Đại ca cùng ngũ ca của ta liên thủ với Trần Hiền Quân triển khai t·ruy s·át hai người Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong."

"Vào giây phút quyết định thì Vô Tâm Phó viện trưởng người mang thương tích đầy mình vừa vặn kịp thời xuất thủ ứng cứu."

"Nhìn chung tình hình chính là như vậy, không ai biết nguyên nhân cuộc n·ội c·hiến, nhưng rõ ràng, phân hóa đã kịch liệt đến mức không thể hòa giải."

Nói đến đây, Lạc Tinh Lân dừng lại, đôi mắt nhìn thẳng về Nguyễn Ngọc Chúc.

Ai cũng biết viện trưởng rất yêu quý năm đứa cháu của mình, bây giờ lại nghe tin Nguyễn Thanh Phong, Đặng Phi Long hai người b·ị t·ruy s·át, không dám đoán cảm nghĩ của hắn sẽ là như thế nào.

Nhưng, ngoài dự đoán của những người có mặt, Nguyễn Ngọc Chúc lại tương đối bình tĩnh: "Đừng nhìn ta như vậy, chỉ là một cuộc chiến thôi, Bách Tông Lĩnh là không c·hết người, cùng lắm cũng chỉ là bị loại."

"Chúng ta ngay từ đầu đã khác chiến tuyến, sớm muộn sẽ phải chạm mặt lẫn nhau, là người nào đánh người nào cũng không quan trọng."

"Thứ duy nhất mà ta cảm thấy chúng ta cần tìm hiểu là nguyên nhân cuộc n·ội c·hiến."

Mấy ngày nay, Nguyễn Ngọc Chúc luôn cảm giác nghe được lời kêu gọi gì đó tại Ẩn Sĩ sơn, kết hợp với sáu câu hát Phù Thế Thế Khúc cho nên bản thân luôn ngồi ở cứ điểm để cảm nhận bất thường.

Đến lúc lại biết chuyện Đệ Tam Quân Đoàn n·ội c·hiến, có nhiều suy nghĩ đã nhen nhóm bên trong tâm trí nhiều người.

Đang lúc mọi người còn suy nghĩ thì một giọng nói cắt ngang: "Ngươi còn quên một chi tiết quan trọng, toàn bộ những thống soái Đệ Tam Quân Đoàn đều trở về với thời thanh xuân tuổi trẻ."

"Còn nữa, lực lượng mà hắn sử dụng vượt quá sự hiểu biết của chúng ta, cảm giác như cực kỳ khát máu, nhưng lại có kinh thế vĩ lực."

"Mà lại còn có... còn có cảm giác cực kỳ quen thuộc."

"Lạc Tinh Hy, Lạc Tinh Nguyên, Trần Hiền Quân, Vô Tâm viện phó..."

"Nếu như bốn người bọn họ đều trẻ lại thì chắc chắn không có lý do gì mà Thủy Thượng Phương cùng Trần Hiền Khanh lại bị ra rìa cả."

"Dù sao, lấy trạng thái hiện tại của Đệ Tam Quân Đoàn, kẻ yếu chắc chắn là bị loại, hai người kia có thể sống đến đây, nói rõ năng lực hiển nhiên là không kém hơn mấy người kia."

Châu Thần Chi bổ xung sự kiện, đồng thời đưa ra phán đoán.

Nghe lời nhắc nhở từ Châu Thần Chi, những người có mặt ở đây bỗng nhiên giật mình.

Thông thường, sự thay đổi ngoại hình là dễ dàng nhận biết nhất, dễ dàng để lại ấn tượng sâu đậm nhất.

Nhưng, những thành viên Đệ Tam Quân Đoàn trở lại dáng vẻ thời thanh xuân mà không một ai ở đây quan tâm đến điểm này.

Nếu không phải Châu Thần Chi đề cập, có lẽ chẳng ai nhớ đến.

Điều này chứng tỏ người xem không quá chú ý đến sự thay đổi hình dạng.

Lý do duy nhất để giải thích cho hiện tượng này, đó là từ sâu bên trong tiềm thức, dáng vẻ thời thanh xuân của những người trong Đệ Tam Quân Đoàn đã được in hằng vào trí nhớ mỗi người.

Do đó khi nhìn thấy dáng vẻ trẻ trung của nhóm người Lạc Tinh Hy, Lạc Tinh Nguyên,... người xem mặc định đó là điều hiển nhiên, đó là sự thật chưa bao giờ thay đổi.

"Lực lượng khát máu, vĩ đại mà có cảm giác quen thuộc sao? Hình như ta cũng cảm nhận được điều tương tự."

Lâm Chí Hải nghiêm túc nhìn Phan Phi Hùng, gật gù lẩm bẩm.

"Ta cũng vây."

"Không sai, ta cũng không ngoại lệ."

"Ta thậm chí còn tưởng chừng như nguồn lực đó ở bên trong chúng ta là điều hiển nhiên."

Vừa dứt câu, một số ý kiến đồng tình nhanh chóng xuất hiện.

Không ai giải thích được, vì sao bản thân mình lại xem mọi chuyện xảy ra như một điều bình thường, dửng dưng trước sự biến hóa về hình dáng lẫn thực lực của bằng hữu.

"Đệ Tam Quân Đoàn trở về Tà Dương Miếu thì xảy ra n·ội c·hiến.

Nếu Phù Thế Khúc là không sai thì cứ điểm của chúng ta cùng cứ điểm của Đệ Nhất Quân Đoàn cũng tồn tại bí mật."

Nguyễn Ngọc Chúc cầm lấy dải lụa khắc họa hình ảnh nhóm cao tầng Võ viện vào ngày đoàn chiến bắt đầu, ra dấu người xung quanh nhìn vào sự m·ất t·ích của Huyền Chủ tiên sinh.

Hành động này nhất định mang ẩn ý sâu xa.

Rất nhanh, chín thành viên Đệ Nhị Quân Đoàn bước ra bên ngoài Điện Thống Soái.

Ẩn Sĩ sơn mang phong cảnh cổ kính với nhiều lớp rêu phong cùng dây leo xếp chống lên nhau, lớp đệm tự nhiên này khiến cho không gian xung quanh trở nên mềm mại mà tràn đầy sinh khí.

Nhìn lên bầu trời, linh khí cực quang vẫn đang bốc hơi, vẽ ra những đường nét uốn lượn tựa như dải lụa dài quấn trên thân thiếu nữ.

Màu sắc rực rỡ của thiên không biến Ẩn Sĩ sơn trở thành nơi có phong cảnh đẹp nhất tại Bách Tông lĩnh.

Trên ngọn núi cao chót vót, Hoàng Minh ngước lên nhìn những dải màu uốn lượn trên cao trong lòng có điều suy nghĩ.

"Rất lâu, rất lâu về trước, tổ tiên Hoàng gia từng một mình rời khỏi Nguyên Sơ sơn mạch."

"Sau khi rời khỏi Nguyên Sơ, thì ngài bắt đầu biên soạn Tàn Sơn Sử Ký, tiên tổ chính là người đặt những nét bút đầu tiên cho cuốn cổ thư truyền thừa của Hoàng gia chúng ta."

"Tàn Sơn Sử Ký ghi chép những câu chuyện ly kỳ qua từng thời đại."

"Dù đã trải qua hơn ngàn năm, xong nhiều câu chuyện cho đến bây giờ vẫn còn được truyền lại."

"..."

Bầu không khí trở nên im lặng, những thành viên còn lại đôi mắt dần hội tụ về cùng một hướng, chăm chú lắng nghe những lời tiếp theo.

Nguyên Việt quốc, Hoàng gia thi tộc nhiều đời tìm hiểu chiêm tinh, những thành viên trong gia tộc có truyền thống tôn sùng tri thức, vì vậy mà kiến thức của Hoàng gia tự nhiên cũng rất uyên bác.

Mọi người đều biết Hoàng Minh sinh ra đã bị liệt, từ nhỏ chỉ có thể làm bạn với sách vở.

Cộng thêm việc hắn là người của Hoàng gia vừa có kiến thức, lại có thiên tư thông minh, nên lời nói của Hoàng Minh vẫn được rất nhiều người coi trọng.

"Ta từng đọc qua một câu chuyện bên trong Tàn Sơn Sử Ký, nghe qua có chút hoang đường."

Nói đến đây, Hoàng Minh đưa mắt nhìn về hai huynh đệ Lạc Tinh Thiền cùng Lạc Tinh Ngân, nói: "Hoàng gia chúng ta vốn là dòng chính của Thiên Nam hoàng thất..."

Hai huynh đệ Thiên Nam hoàng tộc vừa nghe đến đây, đôi mắt co lại, vẻ mặt ngưng trọng.

Nhưng rất nhanh, cả hai giống như nhận ra điều gì, tâm lý lại có phần giãn ra.

Nguyên Việt Hoàng gia thị tộc có cổ thư truyền thừa của riêng mình thì Thiên Nam hoàng thất tự nhiên cũng có thứ tương tự.

Thiên Nam lấy võ lập quốc không có nghĩa là văn sử bọn hắn yếu kém.

Để thống lĩnh một quốc gia tiếp giáp với Thái Bình hải vực trên ngàn năm, các đời Quốc Chủ của Thiên Nam quốc tuyệt đối không thể là hạng người chỉ biết võ lực, không hiểu văn thư.

Thiên Nam từ khi lập quốc đến nay không thiếu chuyện lạ.

Trong số đó có một sự kiện bí ẩn mà ly kỳ đến bây giờ vẫn chưa có lời giải.

Tuy nhiên, khi hai người Lạc Tinh Thiền, Lạc Tinh Ngân nghe được lời của Hoàng Minh, bọn hắn ẩn ẩn đã đoán ra được điều gì đó.

Lâm Chí Hải đứng ở một bên, đôi mắt xanh như ngọc biển được tô đậm thêm bởi sắc trời từ Huyền Môn chi nhãn, trên môi nhếch lên nụ cười hứng thú, hỏi: "Ồ, chẳng lẽ Nguyên Việt cùng Thiên Nam có ân oán khó giải?"

"Nếu như là vậy thì nhóm người trong giang hồ như chúng ta chẳng phải trở thành lính đánh thuê sao?".

Giọng nói Lâm Chí Hải mang theo mấy phần thiếu kiên nhẫn, như muốn thúc giục Hoàng Minh cùng hai huynh đệ Thiên Nam tiếp tục giải thích.

Mọi người ở đây đều đoán được, việc Đệ Tam Quân Đoàn n·ội c·hiến, trông vào thì có vẻ giống như người của Thiên Nam quốc muốn liên thủ tiêu diệt Nguyên Việt.

Nhưng nếu suy xét kỹ thì trường hợp này tuyệt đối không có khả năng.

Tổ tiên của Hoàng Minh đã sống cách đây hơn nghìn năm.

Nếu có sinh tử đại thù thì Nguyên Việt sẽ không bao giờ giúp đỡ mỗi khi Thiên Nam gặp biển động.

Bây giờ Võ viện xuất hiện, Nguyên Sơ sơn mạch dần được khai phá, các đại gia tộc dần rời xa cố thổ, thế giới này rộng lớn như vậy Thiên Nam hay Nguyên Việt căn bản là quản không hết.

Lại nói, Lãng sơn nguyên là thế lực giang hồ, một khu vực độc lập, căn bản không phân biệt là Nguyên Việt hay Thiên Nam.

Hai huynh đệ Trần Hiền Quân, Trần Hiền Khanh có quan hệ mật thiết với Huyết Vô Tâm.

Theo lý thì bọn hắn hoàn toàn không có lý do để giúp phe Thiên Nam hoàng thất đuổi g·iết nhóm người còn lại.

Từ tài nguyên, lợi ích, quan hệ giữa người với người, cho đến lịch sử hữu hảo thì không có lý do khiến Thiên Nam hay Nguyên Việt phát động c·hiến t·ranh.

Không để mọi người nghi vấn quá lâu, Lạc Tinh Thiền kể lại: "Thiên Nam những năm đầu lập quốc từng xuất hiện một bí sử chưa có lời giải."

"Theo như ghi chép, rất lâu về trước, xuất hiện một cơn đại địa chấn, mà hệ quả nó mang lại tất nhiên là s·óng t·hần sẽ tràn bờ."

"Lúc bấy giờ, toàn bộ Thiên Nam quốc đã sẵn sàng cho việc một nửa quốc thổ sẽ bị nhấn chìm xuống đại dương sâu thẩm."

"Tuy nhiên, không biết vì lý do gì mà thiên nhiên chi phạt lại không xuất hiện."

"Truyền thuyết, có nhiều ngư dân đã nhìn thấy một con đường cát kỳ lạ dẫn sâu đến lối vào Nguyên Sơ sơn mạch..."

"Ầm.... ầm...". Lời kể từ Lạc Tinh Thiền còn chưa dứt, thì từ phương Bắc xa xôi, hàng loạt cột sáng chiếu rọi thương khung lần lượt xuất hiện.

"Oanh..."

Nương theo từng cột sáng xuyên qua thượng thiên là những cơn sóng mang theo uy lực hủy thiên diệt địa tràn xuống Bách Tông lĩnh.

Trong mơ hồ có thể nhìn thấy hình ảnh Bạch Hổ gầm vang, ánh mắt tựa như hằng tinh rực lửa, chân đạp vũ trụ tinh hà xông về phía trước.

Phía đối diện, Tử Sắc Thần Ngưu, hoàng kim thần giác uốn lượn, đứng trên tường vân chi thượng yên tĩnh nhìn về thế gian vạn vật.

Thần thú chạm trán vô hình chung mang theo Huyền Môn vũ trục ủa mình muốn xâm chiếm, hủy diệt đối thủ.

Nguồn lực lượng dư ba từ v·a c·hạm khuếch trương đến bát phương.

Từ bên ngoài nhìn vào, có thể dễ dàng cảm nhận được, những trận pháp phòng thủ do các thành viên tham gia đoàn chiến tạo ra, giống như tờ giấy mỏng manh khi so sánh với nguồn lực lượng hủy diệt này.

"Vụt.... vụt..."

Tàn Tích Hỗn Mang xung quanh các cứ điểm chớp động, hình thành từng vòng sáng trong suốt như chỉ tơ mỏng manh bao bọc lại khu vực bị ảnh hưởng.

Nhưng chỉ với một màn sáng mỏng manh như chỉ tơ này, lại dễ dàng ngăn chặn toàn bộ lực lượng mà Tinh Không Huyền Môn phát ra.

"Là Huyền Môn v·a c·hạm, khí tức này hẳn là của Thanh Phong cùng Trần Hiền Quân tiền bối."

Đỗ Nguyệt nhẹ giọng lên tiếng, trong giọng nói mang theo sự bình tĩnh.

Nguyễn Ngọc Chúc nét mặt không thay đổi, gật gù: "Không sai, nguồn lực lượng truyền vào Tinh Không Huyền Môn rất kỳ lạ, hơn nữa còn có tính chất cực kỳ sát phạt, cũng không biết là hai người bọn hắn đang xảy ra chuyện gì?"

"Không cần quản hai người bọn họ, chúng ta còn chưa nói xong, ngày xưa Thiên Nam cùng Hoàng gia cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?". Lâm Chí Hải vội vàng hỏi thăm.

Về phần chuyện khác?

Đệ Tam Quân Đoàn đã đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, hơn nữa lực lượng còn khủng kh·iếp như vậy, căn bản không phải là chuyện mà nhóm người ở đây có thể tham dự.

Chẳng lẽ không nhìn thấy? Nếu như Tàn Tích Hỗn Mang không tự động bảo vệ mọi người, thì chỉ cần dư âm của trận chiến từ phương Bắc truyền đến cũng đủ quét sạch toàn bộ Bách Tông Lĩnh.

Không cần nói cũng đoán được, cơ chế phòng vệ phát ra từ Tàn Tích Hỗn Mang hơn phân nửa là thủ đoạn của Huyền Chủ tạo ra, nhằm mục đích bảo vệ mọi người.

Rất rõ ràng, Huyền Chủ cũng không muốn mọi người vô duyên vô cớ bị loại.

Việc cả ba Tàn Tích Hỗn Mang đều phát ra cơ chế phong vệ, chứng minh không chỉ Đệ Tam Quân Đoàn có thể mạnh lên mà hai Quân Đoàn khác cũng làm được điều tương tự.

Bọn hắn, không phải là người ngoài cuộc.

Lạc Tinh Thiền dời đi ánh mắt, quay trở lại với câu chuyện: "Tương truyền, khi s·óng t·hần biến mất, có nhiều ngư dân đã nhìn thấy cát biển bị lún sâu một cách bất thường."

"Hình dạng vết lún này hằn sâu và rộng tạo ra một con đường dài dẫn đến một lối vào của Nguyên Sơ sơn mạch..."

"Thiên Nam quốc chủ lúc bấy giờ đã phái ra rất nhiều binh sĩ trấn giữ con đường cát kỳ lạ, đồng thời cử ra vài chi q·uân đ·ội tình nguyện đi vào thăm dò."

"Tất nhiên là kết cục thì ai cũng biết, toàn bộ những người đi vào Nguyên Sơ sơn mạch đều một đi không trở lại."

"Mọi chuyện sẽ không có gì đáng nói, nếu một sự kiện kỳ lạ không thể kiểm chứng, hư hư thực thực không xảy ra..."

Chương 131: Hoàng gia sử ký, Thiên Nam dòng chính