Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 134: Ngưng Dương Đạo Chủ
"Những thực thể tà ác kia có lẽ là bị giới hạn phạm vi hoạt động bởi con sóng."
"Mặc dù chúng ta lênh đênh 3 năm, nhưng những thứ đó lại không có dấu hiệu đuổi theo."
Lạc Kỳ Châu hồi tưởng, vẻ mặt mang theo sự may mắn nói ra.
Hắn không chỉ cảm thấy may mắn vì việc bản thân thoát khỏi đại nạn, mà còn cảm thấy may mắn là những thứ tà ác kia vẫn bị giới hạn gì đó.
Cũng đồng nghĩa với việc, cho dù Thiên Nam có thất thủ thì Lãng sơn nguyên, hay Nguyên Việt cũng có hy vọng sống.
Chỉ cần sóng tản, tà ác rời đi, thì nhân đạo vẫn có thể tiếp tục truyền thừa.
Lạc Kỳ Thương nghe được đến đây, đôi mắt nhìn ra chính điện, hướng ánh nhìn đến mười hai ngôi sao đang chiếu sáng trên bầu trời: "Ngươi nói, trên đời này thật sự tồn tại tiên thần sao?"
"Nếu như ngay cả phàm nhân như chúng ta đều có thể phát hiện những thực thể tà ác kia, vậy vì sao tiên nhân đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện?"
Lạc Kỳ Thương bi thương, ngữ điệu ánh mắt như tự vấn.
Những thực thể tà ác kia có thể dùng ánh mắt khiến người khác si võng, thậm chí võ giả hàng đầu như Lạc Kỳ Châu đều nhận ra sự bất lực sâu trong bản thân.
Đây không phải tồn tại mà mà thường nhân có thể đối kháng, theo lời của Lạc Kỳ Châu thì những tồn tại này tuyệt đối không phải là số ít, nếu không muốn nói là toàn bộ cơn s·óng t·hần kia chứa một lượng cực lớn thực thể tà ác.
Hơn nữa, còn chưa cần các thực thể tà ác ra tay, chỉ cần một cơn s·óng t·hần cao vạn trượng kia, một khi càng quét thì toàn bộ Thiên Nam đều sẽ sụp đổ.
Lạc Kỳ Châu nhìn biểu cảm người trước mắt, trong lòng dâng lên sự đồng cảm, nhẹ giọng kêu: "Hoàng huynh..."
Hắn biết, đại nạn lần này, không khác gì tận thế cho Thiên Nam.
Thiên Nam trăm năm cơ nghiệp chỉ e là lần này khó giữ, cho dù đã cố gắng hết sức, nhưng cuối cùng Thiên Nam lại phải kết thúc trong tay Lạc Kỳ Thương.
Vị Thiên Nam Quốc Chủ này không phải hôn quân, từ khi hắn nắm quyền 16 năm đến nay chưa từng bị chỉ trích, Lạc Kỳ Châu tự nhận, hoàng huynh của hắn đã làm rất tốt trên cương vị của một Quốc Chủ.
Vẫn biết không có thứ gì tồn tại mãi, phàm nhân quốc độ vốn ngắn ngủi, nhưng không một vị Quốc Chủ nào lại muốn【Thời Đại Chi Chương】của mình trở thành trang sử cuối trong Thiên Nam Cổ Thư.
Trái ngược với suy nghĩ trong Lạc Kỳ Châu, Thiên Nam Quốc Chủ Lạc Kỳ Thương rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh: "Muốn cầu người trước tự cầu mình, có lẽ tiên thần đã cho chúng ta cơ hội."
"Ngươi nói đúng, chỉ cần Thiên lực thật sự tồn tại thì có là thần linh cũng được, có là ma quỷ cũng được, chỉ cần có thể cứu chúng ta thì đó chính là hy vọng, đó chính là thần linh mà chúng ta tìm kiếm."
Dứt lời, Lạc Kỳ Thương quay trở lại long sàn, lấy bút bắt đầu biên soạn ra 2 đạo chiếu chỉ.
Lạc Kỳ Châu đọc xong nội dung trong chiếu, không khỏi cau mày, bức chiếu thứ nhất hắn có thể hiểu được, nhưng bức chiếu chỉ thứ hai hoàn toàn không thông.
Chỉ là Lạc Kỳ Châu lại không biết, trong khoảnh khắc bi thương tuyệt vọng nhất, từ trên người Lạc Kỳ Thương đã tỏa ra một luồng khí tức mạnh đến mức khiến thời không chao đảo.
Tất nhiên, luồng khí tức này, ngay cả Lạc Kỳ Thương cũng không cách nào phát hiện, hắn chỉ cảm nhận được sâu bên trong nội tâm của mình có thứ gì đó đang thức tỉnh.
Một cảm giác bẩm sinh thôi thúc hắn phải viết xuống đạo mật chỉ thứ hai.
...
Từ góc nhìn của những kẻ ngoài cuộc, kết hợp với Huyền Môn Chi Nhãn, nhóm Đệ Nhị Quân Đoàn đã phát hiện sự bất thường bên trong Lạc Kỳ Thương.
Theo hiểu biết của hai người Lạc Tinh Thiền thì【Thời Đại Chi Chương】của Lạc Kỳ Thương tiên tổ cũng không có gì ly kỳ, thời gian trị vì của Kỳ Thương tiên tổ cũng không ngắn.
Chỉ có vấn đề của Bát Hoàng Tử Lạc Huyền Linh tại thời đại này là không có lời giải, tương đối kỳ quặc.
Bây giờ nhìn đến tận mắt, mọi chuyện chỉ e là không đơn giản như vậy.
Đây chỉ mới là Kỳ Thương lịch năm thứ 16, nhưng mặc cho ai cũng có thể nhìn ra, Sinh Mệnh Giới Tuyến treo trên người của Lạc Kỳ Thương đang dần mờ nhạt.
Không chỉ Lạc Kỳ Thương mà ngay cả vận mệnh của Lạc Kỳ Châu cũng đang dần đi đến hồi kết.
Bọn họ cùng lắm chỉ có thể bước tiếp thêm vài tháng.
Hai huynh đệ Lạc Tinh Thiền, Lạc Tinh Linh nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi sót xa.
Dựa vào dấu hiệu vận mệnh, bí ẩn cổ sử sẽ sớm được giải đáp, nhưng số phận của hai vị tiên tổ ngay từ đầu đã được chú định sẵn.
Không chỉ hai huynh đệ Lạc thị Thiên Nam, mà ngay cả những người còn lại, khi quan sát cảnh này cũng cảm nhận được, lồng ngực mình đau nhói.
"Kỳ Thương tiền bối...". Trong vô thức, Nguyễn Ngọc Chúc mở miệng.
Giờ phút này, mọi người đã đều nhận ra, tất cả người xem kịch, hay những người trong vỡ kịch đều có cùng một cảm giác.
Sự bất lực đã ám ảnh, bao trùm lên toàn cảnh.
...
Lãng sơn nguyên.
Ngưng Dương Đạo là một nhóm thế lực giang hồ nổi danh khắp chốn trong hơn 10 năm trở lại đây.
Tổng điện Ngưng Dương Đạo, Cấm Địa sơn.
Một ngọn núi cao đâm thẳng vào thanh vân với dàn đại thụ trải dài hai bên sườn núi, sơn phong dốc đứng dựng thẳng lên đặc biệt bắt mắt, xung quanh là những ngọn đồi phủ đầy Phong Đào thụ đang uốn lượn, tộ đậm thêm vẻ đẹp của nơi này.
Trên đỉnh núi, một nam tử trẻ tuổi, gương mặt thanh tú đang nhắm hai mắt ngồi xếp bằng.
Tay trái của vị nam tử kia chỉ lên trời theo ngón trỏ, tay phải kết Ấn Pháp Luân đặt ở trước ngực.
Mái tóc dài bạch kim của người này phiêu phù theo gió, hoà hợp với tự nhiên, màn sương mờ ảo trên đỉnh núi khiến hình ảnh của hắn giống như trích tiên hiện thế.
Người này chính là Ngưng Dương Đạo Chủ, Phó Tuệ Văn.
Đừng nhìn Phó Tuệ Văn trẻ tuổi, nhưng thật chất, hắn đã sống hơn năm mươi năm, theo lý thuyết tuổi thọ của Nhị Quốc, thì Phó Tuệ Văn đã đi được gần nửa đời người.
Không ai biết làm thế nào mà Phó Tuệ Văn lại có thể giữ được gương mặt không bị ảnh hưởng bởi những nhát cắt của thời gian.
Chuyện này đã trở thành đề tài bàn tán của toàn bộ Lãng sơn nguyên lúc bấy giờ.
Có tin đồn cho rằng Phó Tuệ Văn là thần linh hạ phàm, ứng kiếp mà sinh.
Cũng có người cho rằng Phó Tuệ Văn đã tìm được trường sinh chi thuật, hoặc là thần pháp truyền thừa, từ đó khiến bản thân dễ dàng thích ứng với dấu vết tháng năm.
Nhiều thế lực trên Lãng sơn nguyên từng liên thủ muốn bắt Phó Tuệ Văn giao ra trường sinh mật nghĩa, nhưng toàn bộ đều thất bại.
Võ học mà Phó Tuệ Văn sở hữu bát đại tinh thâm, đương thời ngũ đại cao thủ hợp lực đều chỉ có thể đánh ngang ngửa với hắn.
Người duy nhất có khả năng chiến đấu một chọi một với Phó Tuệ Văn cũng chỉ có Quỷ Diện Nhân, kẻ được ví như mặt trời đương đại trên chốn giang hồ trong quá khứ.
Nhưng Quỷ Diện Nhân này, hành tung bí ẩn, không ai biết xuất thân hay quá khứ, chỉ biết võ công người này không hề thua kém Phó Tuệ Văn.
Có điều, không rõ vì nguyên nhân gì, mà từ hơn 16 năm trước Quỷ Diện Nhân đã không còn xuất hiện.
Cho đến nay, mọi dấu vết, danh tính thật sự của Quỷ Diện Nhân cũng trở thành một dấu hỏi không có lời giải.
Lúc này, Phó Tuệ Văn đang luyện công trên đỉnh núi thì đột nhiên dừng vận công, mở đôi mắt có màu vàng nhạt nhìn chắm chằm màn sương phía trước.
"Vụt... vụt"
Hai tiếng xé gió bất ngờ phát ra giữa bầu không khí yên bình thanh tĩnh.
Kèm theo tiếng gió thổi là sự xuất hiện của hai cái bóng đen, từ từ rời khỏi màn sương trắng mỏng.
Ngưng Dương Đạo, Cấm Địa sơn có dốc núi dựng đứng, người bình thường không thể nào leo được đến đây.
Người có thể vừa leo l·ên đ·ỉnh Cấm Địa sơn, vừa có thể lặng yên không tiếng động đi đến trước mặt Phó Tuệ Văn thì chắc chắn là tuyệt thế cao thủ trên giang hồ.
"Cộc... cộc..."
Tiếng bước chân ngày một gần hơn, hai bóng người cũng dần lộ ra chân thân.
Phó Tuệ Văn mặt không đổi sắc, thần thái bình tĩnh nhìn xem người đến.
Từ màn sương nhạt, hai nam tử vóc dáng cao lớn, cước bộ vững như sơn, chậm rãi bước ra.
Hai người này, nhìn qua có vài nét tương đồng, đôi mắt xanh hải ngọc đặc trưng, không khó để nhận ra bọn hắn là huynh đệ.
Cả hai mặc một bộ bạch sắc võ bào, trên đó thêu một con Cửu Đầu Thanh Long.
Từ bảo tướng, cho đến cách ăn mặc đã tạo nên một cỗ khí khái hào hùng, đồng thời cũng mang theo sự tôn quý.
"Thiên Nam Quốc Chủ, Thiên Nam Thống Đốc đại giá quang lâm, thật sự là bồng tất sinh huy."
Phó Tuệ Văn khách khí đứng dậy chào hỏi, trong đôi mắt chất chứa ý cười, không khỏi liếc nhìn Lạc Kỳ Thương.
Bọn hắn cũng được xem như là bạn cũ, đã hơn 16 năm không gặp.
Lạc Kỳ Thương bất động thanh sắc, đi thẳng vào vấn đề, nói: "Tuệ Văn Đạo Chủ, lần này mục đích của chúng ta đến đây, không phải là muốn thương lượng về vấn đề di dời người dân của Thiên Nam..."
Còn không chờ Lạc Kỳ Thương nói xong, Phó Tuệ Văn mỉm cười, cắt ngang, đáp: "Quốc chủ không ngại đường xa, sau hơn 16 năm lần nữa đặt chân Lãng sơn nguyên, thiết nghĩ cũng là bởi vì Thiên lực?"
Lạc Kỳ Thương cũng không có gì là ngạc nhiên về việc đối phương biết đến thân phận của mình khi còn hành tẩu giang hồ.
Vị Thiên Nam Quốc Chủ này hiểu rõ, người trước mắt có lai lịch thần bí, lại tinh thông diễn thuật, bói toán, nhìn chung cũng coi như là có vài phần bản lĩnh, có thể đoán ra một vài điều cũng không tính là khó khăn.
"Không sai, lần này mục tiêu cuối cùng của chuyến đi này không có gì ngoài Thiên lưc."
"Thiên lực đối với chúng ta là vấn đề sống còn, là tình thế bắt buộc."
Giọng nói Lạc Kỳ Thương mang theo sự khẳng định mạnh mẽ.
Đại nạn diệt quốc, thân là Quốc Chủ, Lạc Kỳ Thương chắc chắn không thể ngồi yên, hắn cần một nguồn lực đủ lớn để vượt qua sinh tử quan, cho dù cái giá phải trả có là sinh mạng của chính mình.
"Ồ, xem ra Diệt Thế Đại Kiếp hẳn là bắt nguồn từ Thiên Nam?"
"Để ta đoán xem, nơi bắt nguồn chắc chắn chỉ có thể là một trong hai nơi.
Hoặc là Thiên Nam cực Nam chi địa, Nguyên Sơ sơn mạch, hoặc là ở ngoài đại dương, nơi tiếp giáp với phương Đông của Thiên Nam, Thái Bình hải vực."
Dừng lại một chút, Phó Tuệ Văn nhìn sang Lạc Kỳ Châu, trong lòng lập tức nghĩ ra đáp án: "Xem ra cơn s·óng t·hần lần này tại Thái Bình hải vực là không bình thường."
Thiên Nam sắp có đại họa là chuyện ai cũng biết, hai huynh đệ Lạc Kỳ Thương, Lạc Kỳ Châu xuất hiện ở Lãng sơn nguyên để tìm kiếm Thiên lực, chứng minh, đại họa lần này đã vượt qua tầm kiểm soát ban đầu của bọn hắn.
Nghe ngữ điệu của Phó Tuệ Văn, huynh đệ Thiên Nam trong mắt lóe lên kinh ngạc, Lạc Kỳ Thương hỏi: "Nói như vây, Tuệ Văn Đạo Chủ có lẽ đã sớm đoán được thế gian này sẽ xuất hiện đại kiếp sao?"
Thế gian vô thần!
Thần linh không hiện thế, đây là điều được truyền lại từ thời đại xa xưa.
Thiên Nam hai vị cự đầu có lý do để kinh ngạc trước lời nói của Phó Tuệ Văn.
Nếu Phó Tuệ Văn thật sự biết được tương lai, điều này không khỏi vượt quá tưởng tượng, nói không chừng hắn thật sự có cơ hội xoay chuyển càn khôn.
Đối với nghi vấn từ hai vị Thiên Nam cự đầu, Phó Tuệ Văn không trả lời, cười cười nói: "Hai vị là bởi vì Thiên lực mà đến tìm ta, ta ngược lại có một vấn đề muốn hỏi thăm."
Vừa nói, Phó Tuệ Văn vừa quay lưng về phía khách không mời, kế tiếp, tiến đến bàn đá ở cách đó không xa.
Trên bàn là một ấm trà vẫn còn nóng.
Hương trà tỏa ra mùi dịu nhẹ, hương sắc đặc trưng từ hoa Phong Đào từ từ xông vào mũi những người xung quanh.
"Tuệ Văn Đạo Chủ có nghi vấn gì cứ việc hỏi, nếu ta biết nhất định sẽ không dấu giếm, nhưng ta cũng hi vọng Tuệ Văn Đạo Chủ cũng có thể thành thật trả lời những vấn đề của ta."
Lạc Kỳ Thương con ngươi lấp lóe, bình tĩnh hồi đáp.
"Kỳ Thương huynh gặp phải Diệt Thế Kiếp, lại đi muốn đi tìm Thiên lực, hẳn là hai vị cũng tin tưởng vào truyền thuyết thần linh độ thế?"
Phó Tuệ Văn động tác không nhanh không chậm, đưa tay sử dụng nội khí làm nóng lại trà.
"Tuệ Văn huynh nếu đã có thể dự đoán về Diệt Thế Kiếp, cần gì phải hỏi ta câu này?"
Lạc Kỳ Thương vặn ngược lại, hỏi.
"Ta chỉ muốn biết, quan điểm của Kỳ Thương huynh.". Nghĩ một chút, Phó Tuệ Văn nói. "Thiên lực chỉ là tin đồn, không ai từng thấy thứ đó tồn tại."
"Kỳ Thương huynh có biết, Thiên lực bản chất là gì không? Vì sao trên giang hồ lại có tin đồn về Thiên lực mặc dù không ai gặp được?"
Lạc Kỳ Thương nghe được câu hỏi từ người trước mắt, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Hắn không phải là lần đầu tiên tiếp xúc với Phó Tuệ Văn, mặc dù không dám nói hiểu rõ đối phương, nhưng cũng phán đoán được sáu bảy phần.
Phó Tuệ Văn là người thích yên tĩnh, xưa nay đều rất kiệm lời, vậy mà hôm nay gặp lại, Phó Tuệ Văn lại đưa ra nhiều câu hỏi như vậy, việc này, không giống với tính cách của đối phương.
"Nếu Tuệ Văn huynh đã biết danh tính trên giang hồ của ta, thì hẳn cũng nên biết, tin tức về Lãng sơn nguyên khi đến tai ta chỉ là phần nổi của tảng băng chìm."
"Cho nên, những vấn đề của Tuệ Văn huynh, ta thật sự không thể nào có câu trả lời được."
Lạc Kỳ Thương trên gương mặt lộ ra vẻ thản nhiên, hồi đáp.
Phó Tuệ Văn vừa kết thúc làm nóng Phong Đào hoa trà, đặt ấm xuống, lưng vẫn không quay lại: "Kỳ thật, tin đồn về Thiên lực là do ta tung ra."
"Không, phải nói chính xác hơn là do gia tộc của ta tung ra bên ngoài."
Thiên Nam Thống Đốc Lạc Kỳ Châu vừa nghe câu trả lời, sắc mặt đại biến, trong đôi mắt không khỏi hiện lên vẻ tuyệt vọng, nhịn không được ngắt lời : "Như vậy không phải là nói, Thiên lực căn bản không tồn tại? Đây chỉ là một chiêu tung ra nhằm gây náo động giang hồ sao?"
"Ngưng Dương Đạo nổi danh là làm việc quang mình chính đại, vây mà chỉ vì muốn thống nhất Lãng sơn nguyên liền muốn tung tin đồn thất thiệt, buôn thần bán thánh như vậy?"
Giọng nói mang theo vài phần tức giận.
Thiên lực là chuyển cơ duy nhất của Thiên Nam quốc, bây giờ người trong cuộc xác nhận chỉ là tin đồn, điều này đã khiến tâm lý của Lạc Kỳ Châu rơi xuống vực thẳm.
Hắn không nghi ngờ lời nói của Phó Tuệ Văn, bởi vì đúng như Phó Tuệ Văn nói, chưa từng có người nào nhìn thấy Thiên lực, tất cả chỉ dừng lại ở cấp độ tin đồn.
"Thiên Nam xong!". Một thanh âm từ sâu trong lòng Lạc Kỳ Châu bật ra.
Nhưng khi Lạc Kỳ Châu quay qua nhìn đại ca mình, người sau vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, gặp nguy không loạn, tâm lý Lạc Kỳ mới nhẹ đi một chút.
Lạc Kỳ Thương đưa tay ra hiệu đệ đệ mình không nói tiếp, kế đến ngẩng đầu nhìn lên trời xanh.
Tầm mắt của hắn giống như có thể xuyên qua màn sương, dõi về hướng bầu trời Thiên Nam ở khoảng cách xa: "Ta lại nghĩ Tuệ Văn huynh từ lâu đã đạt được Thiên lực, nếu không làm sao có thể trẻ mãi không già đây?"
Lần này, Phó Tuệ Văn không còn đưa lưng về phía Thiên Nam cự đầu mà từ từ xoay người lại.
Đôi mắt màu vàng đặc trưng của Phó Tuệ Văn lần nữa hiện lên ý cười.
"Nếu ta đã có Thiên lực, vậy thì năm xưa làm sao có thể trở thành bại tướng dưới tay Quỷ Diên Nhân huynh?". Phó Tuệ Văn mỉm cười.
Trong lời nói cũng lộ ra vẻ thản nhiên như Lạc Kỳ Thương.
Sự thản nhiên này giống như thể hiện việc bị thua dưới tay Quỷ Diện Nhân là một điều tất nhiên.
Thoạt nhìn thì trên giang hồ, Quỷ Diện Nhân cùng Ngưng Dương Đạo Chủ là hai cao thủ bí ẩn nhất, đồng thời cũng là mạnh mẽ nhất.
Tuy nhiên, chỉ có người trong cuộc mới hiểu, Quỷ Diện Nhân cũng chính là Thiên Nam Quốc Chủ đương thời ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Phó Tuệ Văn tự nhận bản thân mình đã là kỳ tài võ học, tiên cổ vô nhân, đương thời khó kiếm.
Nhưng khi giao đấu với Quỷ Diện Nhân Lạc Kỳ Thương lúc bấy giờ, Phó Tuệ Văn mới hiểu câu nhân ngoại hữu nhân.
Lạc Kỳ Thương từ đầu đến cuối chỉ ra chiêu cầm chừng đã có thể dễ dàng đánh ngang hàng với hắn.
Phó Tuệ Văn trong lúc giao thủ đã nhận ra, động tác của mình trong mắt đối thủ là quá chậm, căn bản không cùng một cấp độ.
Lạc Kỳ Thương đã mạnh như vậy, thì Thiên Nam Thống Đốc Lạc Kỳ Châu tuyệt đối không kém.
Nói cách khác, trước mặt Phó Tuệ Văn bây giờ là hai kẻ mạnh hơn bản thân mình rất nhiều.
"Chuyện xưa như sương khói, vốn dĩ đã qua, Tuệ Văn huynh cần gì phải nhắc lại?"
"Gia tộc của Tuệ Văn huynh đã tiên đoán đến Diệt Thế Kiếp, vậy phải chăng cũng có cách hóa giải?"
"Nếu Tuệ Văn huynh có điều khó nói, ta cũng không ngại đến Nguyên Việt thăm hỏi Đặng gia một hồi..."
Nói xong, Lạc Kỳ Thương liếc nhìn chủ nhân của Ngưng Dương Đạo, muốn xem biểu cảm của đối phương lúc này.