Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 22: Mời chào đạo sư, duyên số diệu kỳ

Chương 22: Mời chào đạo sư, duyên số diệu kỳ


Nhìn thấy nét mặt thất vọng của ba người Trần Hiền Quân, Huyết Vô Tâm biết mình giải thích hơi chậm.

"E hừm.......". Một tiếng ho khan phát ra.

"Các ngươi biểu cảm cái gì? Ta còn chưa nói xong."

Ba người nghe vậy cũng biết mình hơi thất thố, biểu lộ xin lỗi.

Đúng vậy a, ngũ gia tộc có lừa gạt thì cũng không liên quan tới bọn hắn, nhưng bọn hắn cuối cùng là tiếc cho võ đạo giới chung quy là vẫn phải dậm chân tại chỗ.

"Ta nói ba người các ngươi có thể nghe rõ lời ta nói sao?

Võ viện đúng là chưa có đạo sự, chưa có pháp môn tu luyện. Nhưng các ngươi không nghe ra có chữ chưa sao?

Bây giờ chưa có, một vài tháng tới là sẽ có."

Huyết Vô Tâm có phần bất đắc dĩ, kể từ lần trước tự phế bản thân tu luyện pháp môn mới hắn đã không còn xung mãn như khi ở Hướng Thiên Sơn.

Qua đi mấy tháng chăm chỉ luyện tập thực lực mới quay lại được giai đoạn luyện thể.

Tất nhiên không phải nói đạo pháp của tiên sinh kém chỉ là vì hắn đã tự phế, thân thể cần thời gian mới có thể hồi phục.

Hơn nữa bởi vì ảnh hưởng của "Huyền Dẫn Pháp" tính cách có phần trở nên từ tốn, chậm rãi hơn.

Dù sao thiền định cần thanh tâm diệu khí, bước vào cõi thiền như vậy mới có thể đem lại hiệu quả cao.

Nhưng cũng vì lý do này khi không kịp thời lên tiếng giải thích liền mạch rất dễ sẽ khiến người khác vội vàng. Ba người trước mặt chính là ví dụ.

"Huyết tiền bối nói lời như vậy là có ý gì?

Hơn nữa, nãy giờ chúng ta nghe tiền bối giảng giải có vẻ trông như hiểu rất rõ về võ viện?

Không biết tiền bối ngài là......". Trần Hiền Quân lên tiếng hỏi.

Không chỉ hắn, hai người Châu Thần Chi, Trần Hiền Khanh đều không khỏi cảm thấy thắc mắc.

Từ lời nói của vị này tiền bối bọn hắn đều nghe ra được đối phương có quan hệ rất mật thiết với võ viện.

Đồng thời hôm nay đến đây tiết lộ thông tin quan trọng như vậy, chỉ sợ là có mục đích khác, về phần là tốt hay là xấu bọn hắn cũng không tiện ước đoán.

Huyết Vô Tâm gương mặt trở nên nghiêm túc, chăm chú nhìn vào ba người trước mắt trầm giọng nói:

"Ta chính là một trong những người đưa ra ý kiến sáng lập võ viện tự nhiên có thể biết rõ.

Hôm nay ta đến đây tìm các ngươi chính là muốn giải quyết vấn đề về đạo sư trong võ viện.

Ta muốn chiêu mộ các ngươi trở thành những đạo sư đầu tiên."

Tê!

Lần này cả ba người Trần Hiền Quân đều không tin vào tai của mình.

Một trong những người thành lập nên võ viện, nguyên võ đạo truyền kỳ Huyết Vô Tâm đích thân mời bọn hắn gia nhập.

Ba người vốn đang suy nghĩ tìm cách đi vào võ viện nhập học, bây giờ cao tầng đến chỉ đích danh muốn mình trở thành đạo sư? Hạnh phúc đến quá đột nhiên.

Bỗng nhiên Trần Hiền Quân thay đổi sắc mặt giống như nghĩ đến điều gì, cẩn thận hỏi:

"Tiền bối vì cái gì các ngài lại chọn những lão già như chúng ta nha?

Chẳng lẽ võ viện cũng truyền thụ võ đạo giống như những nơi võ quán, bang phái khác?

Ta hoàn toàn không dám chê bai pháp môn của các ngài, nhưng mà pháp môn đã tàn khuyết, những người như chúng ta chỉ sợ là làm nhục danh tiếng của võ viện.

Dù sao kỳ tài như ngài của Tiêu Dao võ thần cũng phải mất rất lâu mới có thể trở thành võ đạo truyền kỳ đi?"

Trần Hiền Quân hoàn toàn không nghĩ đến việc trong năm năm có thể trở thành một đạo sư đủ tư cách giảng dạy công pháp võ đạo cao cấp.

Theo hắn thấy học viện tuyển bọn hắn về chỉ sợ là muốn giúp võ sinh có thể học từ thấp đến cao.

Đây chính là suy nghĩ lóe lên khi nhìn vào Tiêu Dao võ thần cùng vị võ đạo truyền kỳ trước mặt.

Hai người từng được mệnh danh là kỳ tài võ học, cuối cùng cũng phải mất không biết bao nhiêu năm mới có được thành tựu võ đạo chân chính.

Châu Thần Chi, Trần Hiền Khanh nghe được huynh trưởng của mình hỏi cũng không khỏi rơi vào trầm mặc, nhưng rất nhanh liền vui vẻ trở lại.

Cho dù có là giảng dạy pháp môn căn bản, nhập môn gì gì đó bọn hắn đều không quan trọng.

Chẳng phải mục đích ban đầu của mọi người đều là được chứng kiến võ đạo chân chính?

Bọn hắn chỉ cần vào được võ viện, chứng kiến được thế gian võ đạo, nếu tu luyện được thì thật sự quá viên mãn, còn nếu không thì cũng xem như là thỏa ước nguyện.

"Các ngươi không cần lo về võ đạo pháp môn.

Ta có thể cam đoan các ngươi sẽ được tu luyện võ đạo pháp môn hoàn chỉnh nhất, tuyệt đối hơn hẳn pháp môn mà ta tu luyện trước đó.

Về phần vì sao chọn các ngươi, đơn giản bởi vì các ngươi là những cao thủ đạt đến võ đạo cực hạn đương thời, là một đám võ si nền tảng võ học tốt, dễ dàng đào tạo.

Hơn nữa, đạo sư của võ viện không phải ai cũng có tư cách đảm nhận.

Phải là cao thủ được nhân sĩ nể trọng, lòng mang chính khí mới có đủ tư cách giáo d·ụ·c hiền tài".

Huyết Vô Tâm nói đến đây trong lòng lập tức nhớ đến Huyết Kiếm sơn trang ngày xưa, một cảm giác tội lỗi dâng lên trong suy nghĩ.

"Ban đầu Nguyễn Ngọc Chúc đã đi một chuyến đến Thiên Nam tìm ngươi, cùng Quỷ Diện nhân.

Nhưng cả hai người đều trốn quá kỹ, truy hỏi khắp nơi đều không có dấu vết cuối cùng đành phải tay không ra về.

Giờ ngươi xuất hiện ở đây vậy ngươi biết tung tích của Quỷ Diện nhân sao? ta nghe nói võ công hắn sử dụng chính là bắt nguồn từ ngươi?"

Nói xong hắn lườm Châu Thần Chi, người sau nghe vậy liền cười trừ giải vậy, trong lòng cũng cảm thấy may mắn vì đã đến Nam Tuyết sơn.

"Quỷ Diên nhân xưa nay hành tung thần bí, từ khi Thiên Nam tân quốc chủ lên ngôi, hắn liền không còn tung tích.

Ngài nếu muốn tìm Quỷ Diện nhân có thể tìm đến Thiên Nam Bát hiền vương." Châu Thần Chi đáp.

"Ồ, Thiên Nam Bát hiền vương lại quen biết với người giang hồ?". Huyết Vô Tâm nhận được câu trả lời có phần ngạc nhiên.

Một vị vương gia hoàng thất lại giao du với một nhân sĩ giang hồ đây là chuyện rất hiếm gặp.

"Tiền bối có chỗ không biết, con trai của Bát hiền vương rất thích luyện tập võ thuật.

Muôi muội của ta cùng phu nhân của Bát Hiền vương lại là bạn từ thuở nhỏ. Chúng ta sống trong cùng một thành thuộc đất phong của vị kia.

Chính vì vậy mà ta đã đồng ý mỗi tuần đều đến dạy riêng cho con trai của Bát Hiền vương trong liên tục gần hai mươi năm liền."

Nghĩ một lúc, Châu Thần Chi không chắc chắn nói:

"Lúc trước ta từng nhiều lần nhìn thấy Quỷ Diện nhân xuất hiện trong phủ.

Cũng đã từng qua chiêu vài lần, đối phương trình độ rất khá, mặc dù chưa tiếp cận nhất lưu nhưng chênh lệch ngược lại cũng không quá lớn.

Nếu tiền bối thật sự muốn tìm Quỷ Diện nhân, ngoài Thiên Nam Bát Hiền Vương chỉ sợ là không còn nơi khác"

Huyết Vô Tâm âm thầm ghi nhớ lời của Châu Thần Chi, sau đó quay qua nói với Trần Hiền Quân:

"Đúng, ta nghe nói phụ thân các ngươi vẫn còn sống? Hắn ở đâu?"

"Tiền bối, phụ thân ta tuổi đã cao, mặt dù minh mẫn nhưng đi lại khó khăn, người chỉ muốn an yên tuổi già, đã vô tâm với võ đạo".

Trần Hiền Quân, Trần Hiền Khanh nghe đối phương nhắc đến cha mình liền nhún vai, gương mặt trở nên đượm buồn.

Phụ thân bọn hắn ngày xưa lúc tuổi còn trẻ đã là đệ nhất cao thủ, nhưng khi về già đã không còn quan tâm chuyện thế gian tranh đấu.

Thâm chí võ đạo truyền kỳ xuất hiện, võ viện được xây dựng đều không làm người đó dao động.

"Vậy thì thật đáng tiếc, nhưng ta sẽ không cưỡng cầu". Nói xong Huyết Vô Tâm quay người rời đi.

Ba người Trần Hiền Quân còn muốn giữ lại dùng cơm đều nhanh chóng bị từ chối.

"Tiền bối, chúng ta tiễn ngài".

..........

Mọi người vừa ra khỏi phòng không bao lâu thì Huyết Vô Tâm đột ngột dừng lại ở trung tâm trang viên.

Lúc đến đây, hắn quá chú tâm vào việc mời chào Trần Hiền Quân ba người mà không để ý đến xung quanh. Giờ phút này nhìn lên gương mặt của bất tượng lập tức trở nên giật mình.

Bức tượng được điêu khắc rõ ràng, sử dụng kim loại tinh khiết để khắc ra rất công phu tỉ mỉ, giống như có thể kháng lại dấu vết của thời gian.

"Đây...đây là tổ sư của các ngươi?". Huyết Vô Tâm đưa tay chỉ lên bức tượng, giọng nói run rẩy, hỏi.

"Đây là thái gia gia của bọn hắn........cũng là gia gia của ta."

Một giọng nói già nua như gió thổi đứt quảng, âm thanh mỏng manh ngân lên.

Người đến là một ông lão tóc đã bạc phơ, gương mặt già nua mặt dù tinh thần phấn chấn, nhưng giống như ngọn nến bất cứ lúc nào đều sẽ vụt tắt.

Châu Thần Chi nhìn thấy người đến đều cảm thấy tiếc thay cho vị này, đã không còn ai có thể nhận ra một đời đệ nhất nhân Trần Phong Ngữ.

Thời đại kia địa vị của Trần Phong Ngữ chính là tương đương với Nguyễn Ngọc Chúc bây giờ, đương thời độc tôn, đáng tiếc đã không còn ai sống đủ lâu để nhận ra một đời hùng kiệt,

"Ngươi chính là Trần Phong Ngữ? hắn thật sự là gia gia của ngươi?". Huyết Vô Tâm trong lòng đã có câu trả lời, nhưng vẫn muốn xác nhận.

"Tại hạ chính là Trần Phong Ngữ, đây đích thật là tượng của gia gia ta". Trần Phong Ngữ khẳng định chắc chắn.

Nghe được hồi đáp, Huyết Vô Tâm kích động. "Vậy, bà của ngươi ở đâu?".

Nhìn thấy nét mặt nghi ngờ của Trần Phong Ngữ, Huyết Vô Tâm kể cho hắn nghe mục đích mình đến lần này cũng kể cho hắn về cuộc bỏ trốn năm đó của hắn cùng Lý Tiêu Dao.

Không sai, bức tượng điêu khắc chính là người chồng đã mang theo một người trong cặp song sinh kia.

Như vậy tên tiểu nhị trong quán trọ của Lý Tiêu Dao chính là hậu nhân của đứa bé còn lại.

Trần Phong Ngữ nghe được đầu đuôi ngọn nguồn, âm thầm vui mừng cho hai người con của mình. Đồng thời cũng cảm khái cho duyên số, vận mệnh.

Năm xưa gia gia của mình lại có một hồi ức như vậy, lạc thê lạc tử. Sau cùng còn tự sáng tạo nên Trần gia kiếm khí uy chấn giang hồ.

"Tình trang sức khỏe của ngươi.......". Huyết Vô Tâm hiện vẻ do dự.

"Tiền bối không cần chấp nhất, ta đã sớm buông bỏ chấp niệm thế gian.

Bây giờ hai tiểu tử tìm thấy đường riêng, ta đã hoàn toàn yên tâm đến gặp thê tử.

Ta cũng sẽ đem chuyện tiền bối đã cho ta nghe nói lại với tổ tiên, thiện nhân bọn ho trồng đã được thiện quả, nhất định các ngài sẽ rất vui vẻ"

Trần Phong Ngữ cười to vui vẻ, đã rất lâu từ khi mất đi thê tử, Trần Hiền Quân, Trần Hiên Khanh mới thấy cha mình vui vẻ như vậy.

Tuy nhiên Huyết Vô Tâm không vui vẻ như vậy, hắn cảm giác được, kinh mạch của người này đang dần khô kiệt, khí lực của hắn đã dồn hết vào nụ cười trên môi.

Trừ khi ngay lập tức gặp được Tiên sinh, nếu không chỉ sợ không qua nổi mấy ngày.

"Tiễn đến đây là được rồi, ta phải đi."

Vào từ đường Trần gia, thắp hương cho ân nhân xong, Huyết Vô Tâm từ biệt những người khác.

Cuối cùng mỉm cười thay cho lời tạm biệt với Trần Phong Ngữ, đối phương mỉm cười đáp lại. Đây là lời từ biệt có thể coi là dài nhất mà hắn từng thể hiện.

Một lần tạm biệt này đối với Trần Phong Ngữ cùng Huyết Vô Tâm có thể là mãi mãi.

..........

Đêm hôm đó một tin tức lan truyền khắp Nam Tuyết sơn.

Lão sơn chủ Trần Phong Ngữ môi treo nụ cười, ra đi thanh thản.

Đến lúc này Trần Hiền Quân, Trần Hiền Khanh mới biết vì cái gì một tháng này phụ thân không cho mình ra vào từ đường.

Một bài vị có tên Trần Phong Ngữ đã được dựng sẵn, phía trước bấc nhang còn có một thanh hương trầm đang cháy, cùng những cây hương ở bấc nhang khác.

Không khó để đoán được người đã thắp hương cho nơi này.

Chương 22: Mời chào đạo sư, duyên số diệu kỳ